Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 516: Linh Khí Hỗn Loạn

Chương trước: Chương 515: Biến Khéo Thành Vụng



Thấy thế khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch lên. Hắn và Điền Tiểu Kiếm là ta địch nan phân. Đường đường là ma đạo Thiếu chủ ngay cả điểm ấy tâm cơ phòng người mà không có mới là lạ.

Lâm Hiên xem như không biết há mồm phun ra một ngụm tinh khí, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm hóa thành một đạo lệ mang màu lam theo sát trận mưa kiếm quang chém về phía ba người.

Nghiễm Thành Tử vừa kinh ngạc mà vừa sợ hãi, hai tu sĩ kia thần tình cũng hoảng sợ vô cùng.

Một mình Điền Tiểu Kiếm cũng đã ép tới bọn họ thở không ra hơi huống chỉ bây giờ còn thêm một tu sĩ cùng cấp tập kích?

Tên này vừa tế xuất ra chính là cổ bảo hiển nhiên là thần thông không nhỏ. Nghiễm Thành Tử luôn miệng kêu khổ, sớm biết khi nãy không tự cho minh là thông minh dùng xảo ngôn ép người, nhưng thời khắc này hối lại cũng đã chậm.

Y cắn chặt răng vươn tay ra vỗ vào bên hông, bảy tám tấm phù bị một tia thần thức thúc dục đón gió tự cháy tạo thành một vùng hỏa diễm rộng lớn như một tường lửa chắn ở trước mặt. Bên ngoài thân thể y linh quang chợt hiện trong khoảnh khắc hóa thành một đạo kinh hồng màu trắng nhằm khoảng không phía xa độn đi.

Người này cũng rất quyết đoán gặp tình thế không ổn là vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Mặt hai gã tu sĩ kia cũng đâu phải là đồ ngốc, hét to một tiếng sau đó đều thi triển tất cả tài năng bỏ chạy.

Thấy thế chân mày Lâm Hiên nhướng lên, khóe miệng lộ vẻ chế nhạo. Còn muốn chạy sao? Nào có dễ dàng như vậy.

Cả người hắn pháp lực lưu chuyển tay vươn ra một cái, kiếm quang nhất thời từ bốn phía bay ra theo lam quang xé gió đuổi theo đạo kinh hồng màu trắng kia.

Nghiễm Thành tử tựa hồ cảm ứng được cái quay đầu lại nhìn, sắc mặt y chợt trầm xuống.

Nhưng tốt xấu thế nào y cũng là một vị tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, tự nhiên trải qua không ít phong vũ. Tình thế cấp bách y hé miệng phun ra một thanh Ngô Câu. Bảo vật này vốn là y ngẫu nhiên đoạt được khi trước. Tuy rằng chưa có thời gian bồi luyện nhưng để ngăn cản trong chốc lát thì có thể.

Đồng thời hai tay của y bấm quyết cả người linh quang chợt hiện đạo độn quang màu trắng kia liền biến thành màu đỏ, xem ra là đã sử dụng một loại bí pháp quỷ dị nào đó làm cho tốc độ tăng lên.

nét mặt Lâm Hiên thờ ơ lạnh nhạt, bất luận người này dùng kỳ chiêu gì đều chẳng qua là phí công mà thôi.

Chỉ thấy kiếm quang bắn ra bốn phía ào ào ngăn cản Ngô Câu, còn bản thể Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm thì nhẹ nhàng uốn lượn xẹt qua tạo thành một đường cong mỹ lệ.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi huyết vũ đầy trời, với thần thông hiện tại của Lâm Hiên sát diệt một vị tu sĩ cùng cấp bất quá chỉ như nhấc tay một cái mà thôi.

Ngón tay hắn búng ra một viên hỏa cầu đem thi thể đối phương hóa thành tro bụi, đồng thời đem túi trữ vật thu trở về, bất kể như thế nào tài sản của một vị tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng là một khoản không nhỏ.

Sau đó Lâm Hiên xoay người ánh mắt hướng về phía bên kia.

Hai tên gia hỏa không nên thân kia cũng đang rơi vào hiểm cảnh.

Kỳ thật trong bọn họ vốn có một vị Ngưng Đan hậu kỳ tu sĩ, nếu như bình tâm tĩnh khí, cũng có thể chống đỡ được Điền Tiểu Kiếm một lúc. Nhưng lúc này hai người đều có nghĩ chạy trốn sao có thể phát huy được thực lực.

Đặc biệt khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hai người thầm hoảng hồn, xuất chiêu bối rối vô cùng.

Bên kia Điền Tiểu Kiếm đem ma diễm tế lên.

U Minh Toái Tâm Kiếm bắn ra từng đạo tia sét quỷ dị, nhất thời hành động hai người liền trở nên ngưng trệ.

ánh mắt Lâm Hiên thầm nheo lại, đối với thần thông của ma đạo Thiếu chủ này có chút lưu ý.

Tuy rằng trong Huyền Ma Chân Kinh có nhắc đến U Minh Toái Tâm Kiếm nhưng đặc cụ thể như thế nào thì không nói rõ.

Nhưng mà đúng lúc này Điền Tiểu Kiếm lại xuất một chiêu cổ quái, một đám sương màu đem từ thân thể hắn tràn ra bốn phía rồi tụ lại thành một đám ma vân nhỏ đưa hắn cùng hai tên tu sĩ bọc vào trong.

Mà đám ma vân này có chút cổ quái, rõ là ngăn cản được thần thức tu sĩ

khóe miệng Lâm Hiên chợt nhếch lên cười nhạt, tiểu tử này lại không muốn cho người khác thấy rõ thủ đoạn của mình?

Mặc dù đối với U Minh Toái Tâm Kiếm Lâm Hiên có chút thèm muốn nhưng hắn và Nguyệt Nhi đều đã có rồi. Hơn nữa Lâm Hiên không chắc là hắn với Nguyệt Nhi có thể chắc chắn sát diệt được Điền Tiểu Kiếm hay không.

Cân nhắc các loại quan lợi hại, Lâm Hiên khoanh tay lẳng lặng đứng ở một bên, Điền Tiểu Kiếm cũng không khiến hắn phải đợi bao lâu. Rất nhanh trong ma vân liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết sau đó tắc nghẽn dần, hiển nhiên song phương đã phân ra sinh tử.

Ma vân một trận cuồn cuộn,tiếp theo đã thấy Điền Tiểu Kiếm tươi cười bước ra.

“Đa tạ đại ca đã viện thủ.”

“Ha ha, đều là huynh đệ còn khách khí như vậy làm gì?” Lâm Hiên cười tựa như một con lang rình mồi, biểu tình Điền Tiểu Kiếm cũng như gian thương đi chúc thọ nhau.

“Mới vài năm không gặp, tu vi của đại ca đã tiến đến cảnh giới này thật sự là đáng mừng.”

“ Ha ha, Điền huynh đệ cũng không phải là thế hay sao?”

“Tiểu đệ chính là may mắn mà thôi làm sao có thể so sánh cùng đại ca.” trên mặt Điền Tiểu Kiếm đầy vẻ khiêm tốn.

“Ta có thể tu luyện đến Ngưng Đan trung kỳ cũng coi như là có vận khí không nhỏ.” Lâm Hiên cũng nói dối không nháy mắt, sau đó hai tiểu hồ ly rất ăn ý cười rộ lên.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người vừa là bạn cũng vừa là địch, đối thoại tuy rằng có ngầm tìm hiểu nhau nhưng bên ngoài cũng thêm vài phần thân thiết.

“Đại ca là cùng với Thông Vũ chân nhân tới chỗ này tham gia hội minh sao? nghe nói lệnh sư đã tiến giai Nguyên Anh kỳ thực khiến người ta hâm mộ.”

“Ha ha, thần thông của Ma tôn chắc cũng tăng tiến không ít, huynh đệ sao lại không đi cùng lệnh sư?”

“Không dám dấu đại ca, sư tôn đối với ta mặc dù thương như nhi tử nhưng quá mức nghiêm khắc, cho nên ta đi trước một bước lén chạy ra ngoài. Ta lại nghe nói nơi này có một cuộc trao đổi tu luyện tâm đắc cho nên cứ tới đây xem thử, không ngờ lại đụng độ mấy tên cừu gia khi trước.” Điền Tiểu Kiếm gãi đầu có chút ngại ngùng mở miệng.

“Thì ra là thế, thật sự là anh hào vốn cùng chung một chí, ta cũng tới tham gia cuộc tụ hội này.”

“Ưm, vậy chúng ta hãy đi cùng nhau…”

Lời Điền Tiểu Kiếm còn chưa dứt đột nhiên một tiếng vang thật lớn truyền tới tai hai người, thanh âm kia dường như cách nơi này rất xa tuy nhiên nghe lại rất rõ ràng như tiếng sấm nổ.

Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm liếc nhau trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Lấy tu vi thần thông hai người cho dù là Ngưng Đan kỳ đỉnh phong tu sĩ cũng không để vào trong mắt, nhưng ở phương xa kia...

Cái kia không chỉ là tiếng nổ, cơ hồ ở cùng một một lúc, toàn bộ linh khí trong thiên địa nơi đây đều trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Lấy kiến thức hai người làm sao không rõ ràng loại dị triệu chỉ có Nguyên Anh kỳ lão quái gây ra. Nhưng uy lực bá đạo cỡ này chắc phải có vài người, hội minh còn chưa có bắt đầu chẳng lẽ những lão gia hỏa kia đã thiếu kiên nhẫn xuất thủ quần ẩu rồi sao?

----------o zeroo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 517: Thái Hư Báo Cừu

Loading...