Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 488: Thiên Tinh Diệt Tuyệt

Chương trước: Chương 486 + 487: Thượng Phẩm Linh Thạch



Nhìn quỷ thủ của lão ma khóe miệng Lâm Hiên lộ ra chút châm chọc, hai tay nhanh chóng vung lên, thế tới của tiên kiếm càng cương mãnh khẩn cấp. Choang một tiếng, đã chém vào quỷ thủ xanh lục.

Tiên kiếm thế như chẻ tre, quỷ thủ chỉ ngăn cản được một lát đã bị chém thành mây mù, thấy thế Hồng Phấn lão ma biến sắc, đáy mắt hơi co lại, lão vốn khinh địch không ngờ cổ bảo của đối phương lại sắc bén đến như vậy.

Nhưng không hổ là ma đạo kiêu hùng tung hoành U Châu mấy trăm năm, mặc dù quỷ thủ đã vỡ lão lại không hề hoang mang quai hàm phùng ra nuốt vân nhả vụ, từ miệng phun ra một luồng sương khói hồng phấn hóa thành một đám mây đỏ quỷ dị cỡ hơn trượng bao trùm lên thân ảnh của lão.

Lâm Hiên nhíu mày, kiếm tiên biến thành đạo thất luyện màu lam không chút chậm trễ đánh vào đám mây đỏ.

Rin rít những âm thanh như xé vải, sau một lát Lâm Hiên đã cảm giác lực cản càng ngày kinh người, kiếm tiên không thể công phá thành công ngược lại bị thần thông quỷ dị của đối phương vây khốn.

Lâm Hiên hừ một tiếng cũng không hề bất ngờ, đối phương đã thành danh hơn trăm năm một kiếm mà đã diệt được lão mới là lạ.

Hắn đem thần thức tiếp tục khống chế kiếm tiên tiếp tục vùng vẫy, đồng thời đưa tay ra bên hông với một cái.

Trong lòng bàn tay đã có một cái túi màu đen, Lâm Hiên đem nó quẳng lên đỉnh đầu.

Tiếng ma kêu quỷ khóc ai oán vang lên, từ trong miệng túi phun ra vô số sương mù dày đặc, vô số quái vật mờ mờ ảo ảo xuất hiện.

"Luyện thi?"

Bên kia âm thanh kinh ngạc vang lên, mặc dù từ đầu Hồng phấn lão ma đã nhìn ra thiếu niên này đều không phải là Kết Đan Kỳ tu sĩ bình thường. Nhưng khí tức trên người hắn hiển nhiên là xuất thân đạo gia, sao có thể...

Cho dù là tu ma giả cũng rất ít sở trường về đạo này a!

Các quỷ tu vốn am hiểu thần thông này cũng có một số rất ít.

"Tiểu tử, Thiên Thi thượng nhân với ngươi quan hệ như thế nào?"

Vẻ mặt Hồng Phấn lão có chút hoài nghi. Chẳng lẽ lần này là lụt dâng tới miếu Long Vương, theo lão biết ngoài Cực Ác Ma Tôn có thể điều khiển nhiều luyện thi cấp cao, ngoài ra cũng chỉ có thêm Thiên Thi thượng nhân.

Có câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tên thượng nhân kia chính là là một bằng hữu của lão.

"Thiên Thi thượng nhân là sư đệ của ta!"

Tiếng cười nhạo của Lâm Hiên khiến lão ma sửng sốt, mà các tên Giáp Thi thì không chút khách sáo bổ nhào tới há mồm phun ra thi khí, trường mâu trong tay múa may không ngừng ra sức đâm vào trong đám mây đỏ.

Những thượng cổ luyện thi tu vi không phải tầm thường, không chỉ sức lực cực lớn với lại thần thông không kém gì Trúc Cơ hậu kì tu tiên giả, hơn ba mươi tên cùng công kích lực phá hoại không gì sánh kịp.

Nhất thời mây đỏ cuồn cuộn như sắp tán loạn.

Lâm Hiên lộ ra sắc mặt hài lòng không chút chậm trễ tay trái lấy ra hàng tá linh phù.

Thừa dịp lão ma đang ở thế hạ phong hắn muốn đánh rắn giập đầu.

Cổ tay hắn nhẹ rung lên rồi pháp lực rót vào, linh phù biến thành vô số hỏa cầu gào thét bắn qua thiêu đốt đối phương.

Đối mặt với công kích như vũ bão, lão ma nhíu mày nhưng không chút hoang mang, hai tay bấm tay niệm pháp chú đem linh lực toàn thân phát ra, ma vân kia lại thu nhỏ biến thành một vòng bảo hộ màu đỏ.

Nhưng khác với bảo hộ bình thường là các màn sáng, vòng bảo hộ này lại giống như là thủy tinh mặt ngoài chi chít những gai nhọn như băng tinh dài ngắn khác nhau.

Vòng bảo hộ kiểu này là lần đầu Lâm Hiên mới thấy.

Chỉ thấy các hỏa cầu bay đến oanh tạc liên tục nhưng vòng bảo hộ không chút mảy may hư tổn.

Lão ma đưa đầu lưỡi liếm khóe miệng trong mắt hiện lên ánh sáng tàn nhẫn, hai tay như ảo ảnh khuya lên tục trong miệng thì quát nhẹ.

"Phá!"

Nhất thời một hồi âm thanh như tiếng kim thiết vang lên.

Linh quang đại phát ở mặt ngoài thủy tinh, các băng tinh gai nhọn rung lên nhè nhẹ.

"Không ổn!"

Lúc này sắc mặt Lâm Hiên đại biến nhanh chóng đưa tay ra chỉ vào linh quỷ túi đang lơ lửng trên đỉnh đầu, một đạo hào quang bên trong bay vút ra.

Đáng tiếc đã muộn, những băng tinh óng ánh như vạn tên cùng phát, theo tiếng gầm rít xé gió bắn ra.

Leng keng một trận loạn đả rồi thi huyết bắn đầy trời. Hơn ba mươi tên luyện thi bị đánh cho tan tác thành phế phẩm, trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ thương tiếc nhưng lúc này hắn nào có tâm tình mà quan tâm đến chúng.

Hằng hà sa số băng tinh nhanh như chớp nháy mắt đã bắn tới va vào Cổ thuẫn trước mặt hắn.

Lâm Hiên không hề bối rối, thuẫn bài này chính là cổ bảo có khả năng phòng ngự kinh người có thể ngăn cản đòn công kích như sét đánh này.

Đáng tiếc lần này là Lâm Hiên khinh địch, lão ma là một trong tà tu khiến cho người căm thù, nếu như không có chút tài năng sớm đã chết không có chỗ vùi thây.

Những băng tinh nhìn qua thì tầm thường, uy lực còn hơn xa pháp bảo bình thường, số lượng nhiều như vậy cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái không có đề phòng cũng sẽ bị đánh cho thảm hại mà chạy dài.

Theo lẽ thường khi hai người đấu pháp lúc đầu nhất định là thăm dò, đối phương nằm mơ cũng chưa từng nghĩ Hồng Phấn lão ma vừa động thủ đã thi triển ngay sát chiêu.

Nhưng lão mà có chút nuối tiếc là hai thân thể mơn mởn kia sắp bị chôn vùi cùng tên tiểu tử không biết thức thời kia.

Phàm là chuyện không thể song toàn, thiếu niên này xuất thân phong phú, giết hắn lão thể thu hoạch lại được một khoản kha khá.

Lại nói dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hiên, cổ thuẫn biến thành màn ánh sáng đang rung lên dữ dội, rất nhanh đã xuất hiện từng vết rạn nứt khá sâu.

Rào...

Giống như pha lê bị nghiền nát, màn ánh sáng liên tục bị sức công phá khủng khiếp cuối cùng biến thành hư vô.

Lúc này khắp trời đều bị băng tinh lóng lánh che kín như hồng thủy, trong khoảnh khắc đem Lâm Hiên và hai thiếu nữ nuốt vào.

Hồng Phấn lão ma lộ ra nụ cười đắc ý, thiếu niên này thần thông không kém đáng tiếc không nên cứng đầu cứng cổ như vậy.

Nhưng lão không cao hứng được bao lâu.

Rất nhanh lão nhíu mày có vẻ ngỡ ngàng kinh ngạc, làm sao thần thức của đối phương vẫn chưa tan biến, thậm chí ngay cả hai tiểu nữ tử kia đều hoàn hảo sống sót.

Chiêu "Thiên tinh diệt tuyệt" thần thông này của lão vốn đều không phải là pháp thuật bình thường, chính là dùng Thiên Tinh Châu đỉnh bậc cổ bảo huy động tới hơn ba phần chân nguyên bản thân mới thi triển ra được.

Uy lực của nó cực đại, lúc trước tên nguyên anh kia kì lão quái đuổi giết lão từng nếm đau khổ không nhỏ, tiểu tử này lại...

Hồng Phấn lão ma vừa sợ vừa giận, mơ hồ cảm giác hôm nay lão khinh suất trêu chọc vào tiểu tử này, nhưng mà việc đã đến nước này phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Khi này vẻ mặt Lão ma vô cùng ngưng trọng, thân hình vẫn lơ lửng giữa không trung. Cuồng phong thổi qua ống tay áo bay phần phật. Hai tay để ở trước ngực, trong lòng bàn tay nâng một viên Tinh Châu óng ánh.

Vật ấy chính là Thiên Tinh Châu cổ bảo.

lão ma hơi do dự rồi từ trong lòng lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi như máu.

Đan dược này bé chừng hạt đào tản ra một luồng khí nồng tới gay mũi không kỳ lạ, lão ma một ngửa đầu đem nuốt vào trong bụng.

Sau một thoáng lão ma đỏ bừng cả khuôn mặt giống như muốn nhỏ huyết, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, chân nguyên vốn đã tổn hao trong nháy mắt bổ đầy thậm chí tu vi còn tăng lên một chút.

Đan dược có hiệu dụng khôi phục pháp lực thì không ít, nhưng thần hiệu tới cỡ này thì mới nghe lần đầu.

Đan dược này có tên là Huyết Sát Hoàn do một vị ma đạo luyện đan đại sư vài ngàn năm trước bào chế ra, mặc dù thần tốc phục hồi pháp lực, tu vi tạm thời tăng lên một chút nhưng di chứng cũng rất lớn.

Nhẹ thì sau này nguyên khí đại tổn thương, nặng cảnh giới bị rớt xuống một bậc.

Lão ma đạt được này đan dược đã có trăm năm luôn cẩn thận bảo quản, cho dù khi bị các tu sĩ Nhất Tuyến Hạp đuổi giết cũng chưa từng dùng, nhưng lúc này trong lòng lão cảm giác có một luồng nguy hiểm mãnh liệt. Tin tưởng trực giác của mình, nên nổi hung tâm phục dụng đan dược định sát diệt đối phương trừ hậu hoạn.

Cảm giác toàn thân pháp lực bổ đầy, tu vi khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, lúc này mới trong lòng an tâm nhìn về phía trước.

Chỉ thấy Lâm Hiên cùng hai thiếu nữ hoàn hảo không tổn hao gì, trên người không có chút tổn thương nhỏ nào.

Điều làm cho lão kinh hãi là trong phạm vi trăm trượng quanh Lâm Hiên là một mảng băng tuyết trắng xóa ngập trời, hàn khí toát ra lãnh nhân.

Không ít băng tinh vừa tiến vào phạm vi này, đã bị đông cứng lại biến thành ngọn băng trụ màu trắng óng ánh rất đẹp đẽ.

Nhưng khiến lão không thể tưởng tượng nổi là trong hàn khí đầy trời như thế, còn lơ lửng hơn mười hỏa cầu to cỡ đầu người đang hừng hực bùng cháy, hợp thành một bức hỏa tường chói mắt, có số ít băng tinh cương cường vẫn chưa bị đông lại lao vào trong hỏa tường.

Chỉ thấy những tiếng xèo xèo vang lên, băng tinh đã bị đốt thành khói xanh lượn lờ.

Hồng Phấn lão ma liếm khóe miệng, đây là thần thông gì chứ? Chúng nhân đều biết thủy hỏa vốn xung khắc nhưng hàn khí và hỏa cầu kia lại tụ ở một chỗ hỗ trợ nhau mà không bị ảnh hưởng.

Lúc này trên mặt Lâm Hiên nhìn không ra vẻ hỉ nộ, nhàn nhạt như như nước mặt hồ thu tựa như vừa thi triển một tiểu kỹ. Ánh mắt lão ma rất nhanh đã đảo xuống trong tay Lâm Hiên.

Chỉ thấy mỗi tay hắn đều cầm một cái Ngân Hoàn, đường kính chỉ hơn thước nhưng mặt ngoài phát ra linh quang kỳ lạ, chính là Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn pháp bảo.

Người có danh cây có bóng, Hồng Phấn lão ma vốn nổi danh cùng Thái Bạch kiếm tiên kia, mặc dù Thái Bạch kiếm tiên đã ngã xuống ở trong tay Lâm Hiên, nhưng trận ác chiến đó vẫn khiến Lâm Hiên bàng hoàng nên hắn đem pháp bảo vừa mới luyện chế được tế xuất ra.

Chỉ thấy Lâm Hiên ung dung liếc qua lão ma một cái rồi đưa tay ra điểm về phía trước một cái.

Những luyện thi đã tan tác khi nãy giãy dụa đứng lên, lung lay lắc lắc nhằm bên này bay về. Hồng Phấn lão ma do dự nhưng cũng không có ngăn cản.

Lâm Hiên nhíu mày dò xét các luyện thi một chút.

Còn sót lại dưới hai mươi tên mà thân thể bị băng tinh đánh cho vỡ nát thậm chí đứt tay đoạn chân. Cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái nhận tổn thương thân thể nặng nề cỡ này cũng sớm nguyên thần xuất khiếu.

Nhưng luyện thi vốn là quái vật bất tử nên không có quan hệ gì, chỉ cần ở trong linh quỷ túi nghỉ ngơi một thời gian thì có thể khôi phục như ban đầu.

"Được rồi, lão phu quả thật là đã xem nhẹ đạo hữu, không nghĩ tới các hạ lại có thần thông nghịch thiên như thế chi bằng chúng ta ngừng chiến, các hạ thấy thế nào?" Hồng Phấn lão ma hơi do dự, mở miệng ngoài dự đoán của Lâm Hiên.

"Ngừng chiến?" chân mày Lâm Hiên cau lại hơi ngạc nhiên.

"Không sai, thực ra ta cùng với đạo hữu vốn không oán không cừu chỉ là có chút hiểu lầm, quân tử không đoạt vật yêu của người, đạo hữu đối với hai thiếu nữ quyến luyến như thế vậy ta cũng sẽ không cưỡng cầu nữa." Hồng Phấn lão ma đã khôi phục vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng đối với Lâm Hiên càng thêm phần sợ hãi.

"Hừ, các hạ nói thật hào sảng, ngươi vốn là bụng dạ khó lường theo dõi Lâm mỗ, trao đổi không được thì động thủ cướp đoạt, bây giờ lại muốn dừng lại sao?" khóe miệng Lâm Hiên cạnh lộ ra chút châm chọc.

"Ngươi..." Hồng Phấn lão ma tức giận đến lồng ngực nhấp nhô, khi trước chỉ có lão thô bạo vô lý, không nghĩ tới hôm nay gặp tên tiểu tử khó xơi này. Rõ ràng là hắn đã động thủ trước.

Nhưng ngụy biện cũng vô dụng, ở Tu Chân Giới nắm quyền ai mạnh thì người đó là lão đại, đối phương là muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, Hồng Phấn lão ma dù sao cũng sống mấy trăm tuổi rất nhanh đã đem tức khí nuốt ngược trở lại.

Thiếu niên này thực lực sâu khôn lường, lão quyết định tạm thời nhượng bộ, ngày sau tìm hiểu kỹ mới tới báo thù.

Nghĩ tới đây trên mặt lão khôi phục vẻ bình tĩnh: " Vậy đạo hữu muốn sao bây giờ?"

"Không có gì, đạo hữu muốn dừng tay cũng được, nhưng nên có chút bồi thường tỏ ý hữu nghị."

"lão phu mặc dù không hề giàu có, nhưng có một chút linh thạch, một vạn này là để bồi thường tổn thất cho các hạ." Hồng Phấn lão ma hừ một tiếng từ trong túi trữ vật lấy ra một cái rương.

Hai thiếu nữ phía sau Lâm Hiên đưa mắt nhìn nhau, tình thế biến hóa quá nhanh, đồng thời hai nàng cũng rung động vì lão ma có tài sản quá lớn, trong nháy mắt đã ném ra trên vạn linh thạch.

Phải biết như đệ tử cấp thấp vất vả ra sức cho môn phái một năm cũng chỉ kiếm được hơn chục khối linh thạch.

Nhưng Lâm Hiên lại mở miệng.

"Đạo hữu hiểu lầm, tại hạ vốn không hề thiếu linh thạch."

"Vậy ngươi muốn cái gì?" Lão ma nhíu mày vẻ mặt âm lệ vô cùng, trước kia đều là lão dọa nạt người khác, bây giờ tự nhiên có cảm giác cực kỳ khó thở.

"Đạo hữu cần gì tức giận, nếu là bồi thường thì nên có thành ý. Chỉ cần đạo hữu đem khối thượng phẩm linh thạch kia tặng cho tại hạ, ta đã cảm thấy mỹ mãn tuyệt đối không dám làm phiền cổ huynh thêm nữa."

"Ngươi..." Hồng Phấn lão ma giận tới tím mặt, ngửa mặt lên trời cười to: "Tốt, xem ra các hạ thật không coi Cổ mỗ ra gì, vẫn cho rằng là ta thực sự sợ ngươi sao?"

Nói xong lời này hai tay của lão biến đổi một ra một pháp quyết, Thiên Tinh Châu đang xoay tròn ở trước ngực đại phát ra linh quang chói mắt.

Ầm ầm đất đá bay mù mịt một khoảng không gian, sắc trời chợt mờ tối, nhìn dị triệu này tuyệt đối là không phải thần thông tầm thường.

----------o zeroo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 489: : Bảo Hoàn Sơ Hiện Thần Uy

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Con Chó Của Dòng Họ Baskerville

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 15



Thành Trì Tận Thế

Thể loại: Dị Năng, Đô Thị

Số chương: 54