Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 350: Biến Thiên

Chương trước: Chương 349: Thập Vạn Đại Sơn.



“Ca, mặc kệ muội, huynh đi trước đi.” Dung nhan xinh đẹp của Từ Nhi hiện lên vẻ lo lắng, nếu cứ như vậy thì hai người bọn họ sẽ cùng chết.

Ngay cả khi biết rõ điều này, nhưng Từ Phong vẫn không nề. Cha mẹ mất sớm, muội muội là thân nhân duy nhất trên thế giới này, sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc.

Hống!

Quần chiến hồi lâu, mấy con yêu thú cũng bắt đầu nổi giận, hồng quang trong mắt tỏa ra bốn phía, thế công ngày càng sắc bén.

“Kẻng…!” Đoản kiếm của Từ Nhi đã bị một đạo hồng quang đánh bay, thiếu nữ phun ra một đoàn tiên huyết, sắc mặt tái nhợt.

“Muội muội!”

Sắc mặt Từ Phong đại biến, muốn xuất thủ cứu viện nhưng mấy yêu thú này tuy linh trí không cao những phối hợp lại vô cùng ăn ý, thế công lại càng thêm mãnh liệt. Từ Phong không thể rứt ra được.

Môi cắn chặt đã rướm máu, mắt thấy muội muội sắp táng thân trong miệng yêu thú… Đột nhiên một đạo thanh hồng chợt lóe, yêu thú trước mắt cứ vậy bị phân thành hai nửa.

Hai huynh muội trợn tròn mắt, sau đó trở nên vui mừng.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối.” thiếu nữ nhìn về phía bóng người trong thanh quang bèn cúi người xuống thi lễ.

Từ Phong cũng đại hỉ, cảm ứng được tu vi Kết Đan kỳ của đối phương… mình và muội muội có thể tránh thoát một kiếp rồi…

Lâm Hiên cười to, khẽ giơ tay lên bắn ra hai đạo kiếm quang cắt đứt đầu hai con yêu thú còn lại. Hai huynh muội lúc này liếc nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Dù gì thì hai con yêu thú này đều là nhị giai cực phẩm, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, vậy mà đối phương ngay cả pháp bảo cũng không lấy ra, chỉ cần giơ tay đã dễ dàng giết chết. Thực lực mạnh quá sức tưởng tượng của bản thân.

Đến bây giờ, vẻ mặt hai người càng tỏ ra cung kính.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, ơn cứu mạng của ngài, hai huynh muội vãn bối sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, sẽ lập bài vị trường sinh cung phụng ngày.” Từ Phong ôm quyền nói, biểu tình cung kính vô cùng.

“Từ huynh đâu cần khách khí đến vậy, nhiều năm không gặp, hiền huynh hiền muội vẫn khỏe chứ?” Lâm Hiên cười to, thu lại độn quang chậm rãi hạ xuống đất.

Từ Phong nghe thấy thanh âm của Lâm Hiên, lúc đầu cảm thấy có chút quen tai nhưng từ khi nghe thấy người này xưng hô thì vẻ kinh nghe càng nhiều, hai mắt mở to, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi là Lâm huynh, là thiếu chủ Linh Dược Sơn?”

“Lâm… Lâm đại ca?” So với hắn thì muội muội của hắn phản ứng tốt hơn, nhưng cũng đồng dạng lấy tay che miệng, không khỏi giật mình.

“Ha ha, hai vị không quên Lâm mỗ, không phải ta thì ai?” Lâm Hiên mỉm cười trả lời.

“Lâm huynh, ngươi… ngươi đã kết thành kim đan?” Từ Phong vẫn không dám tin tưởng, trong giọng nói tràn đầy vẻ hâm mộ.

Cũng khó trách, năm đó bởi vì cần luyện đan nên ngẫu nhiên quen biết Lâm Hiên, một người là thiếu chủ Linh Dược Sơn, một người là đại để tử kiết suất của phái Thiên Sơn. Cả hai đều là thanh niên thiên tài, giao tình tất nhiên không tồi.

Lại cùng nhau tham gia Kết Anh hội ở Bích Vân Sơn.

Sau đó Lâm Hiên lại cứu Từ Nhi từ tay một vị ma tu tại Thiên Ma Thành, nên quan hệ của Lâm Hiên với hai huynh muội này cũng không ít.

Đương nhiên, về sau mọi người đều chăm chú tu luyện nên liên hệ cũng không nhiều.

Nhưng đối với người tu chân mà nói, cho dù mười năm cũng chỉ là một lần chớp mắt, vậy mà lần gặp lại này Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan.

Điều này khiến Từ Phong xấu hổ không thôi, phải biết rằng khi hai người mới tương giao Lâm Hiên mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn hắn là Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng tới bây giờ Lâm Hiên đã ngưng thành Kim Đan trước hắn.

Lâm Hiên cũng đồng dạng có chút bất ngờ, bèn đánh giá hai huynh muội một chút. Thật ra Từ Nhi tiến bộ không nhỏ, đã tới Trúc Cơ sơ kỳ, mà đại đệ tử kiệt xuất của Thiên Sơn này ngoại trừ pháp lực tinh thâm thêm một ít thì cảnh giới vẫn giậm chân tại chỗ.

“Sao vậy, Từ huynh còn chưa…”

Lời Lâm Hiên còn chưa dứt, Từ Phong đã xấu hổ mà cúi mặt xuống đất, còn biểu tình muội muội hắn lại trở lên buồn bã giải thích: “Mấy năm về trước, đại ca đã từng một lần trùng kích Kim Đan cảnh giới nhưng thất bại.”

“Ồ!”

Lâm Hiên thở dài, nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì kì quái, con đường tu tiên dài dằng dặc, sự gian nan trong đó khó có thể tưởng tượng được hết.

Đặc biệt mỗi lần tăng lên một cảnh giới càng không biết đã đào thải đi bao nhiêu người.

Chưa cần nói tới Nguyên Anh kỳ, bởi vì với đại đa số tu sĩ đầy là tồn tại cao không thể với tới, có thể ngưng thành Kim Đan đã vô cùng thỏa mãn.

Mục tiêu này có vẻ không cao vời nhưng đã khiến không biết bao nhân tài phải ngậm ngùi dừng bước.

Không ít đệ tử danh môn đại phái, thân mình mang linh căn ưu dị, lại có được danh sư chỉ điểm; lúc mới bước vào tu chân thì tiến bộ cực nhanh, thậm chí ngay cả khi Trúc Cơ cũng không gặp nhiều khó khăn.

Những người như vậy ở trong môn phái luôn được coi là tinh anh, sư trưởng sủng ái, đồng môn sùng bái, nhưng khi chân chính trùng kích Kết Đan cảnh giới lại thất bại.

Bởi vì sự khó khăn khi Trúc Cơ không thể so sánh với khi Kết Đan.

Đây mới là rào cản chân chính.

Những người giống như Phong Từ cũng có không ít, Lâm Hiên khẽ an ủi: “Từ huynh đâu cần nhụt chí, với tuổi tác của huynh hoàn toàn có thể lần nữa trùng kích vào cảnh giới Kết Đan.”

“Lâm huynh, không… tiền bối đã chúc như vậy, tại hạ nhất định cố gắng tu luyện.” Thấy Lâm Hiên không hề có ý khinh thị, ánh mắt Từ Phong hiện lên sự cảm kích, nhưng ngôn ngữ càng trở lên câu nệ.

Nghe đối phương xưng hô như vậy, Lâm Hiên chỉ cười mà không nói, cũng không có ý định phản bác. Dù sao theo quy củ của Tu Chân giới thì mình tiến vào Kết Đan kỳ, hắn gọi một tiếng tiền bối cũng không sai.

Nếu nhất định ngang hàng luận giai thì lại khiến tâm thần đối phương không yên.

Nếu đã bước vào tiên lộ thì cần phải tuân theo quy của của nó.

“Lâm đại ca… tiền bối, người kết đan khi nào?” Từ Nhi cũng âm thầm líu lưỡi, so với trước kia thì tiểu cô nương này đã ổn trọng hơn rất nhiều, người lại càng trở lên xinh đẹp. Con gái mười tám xinh đẹp như hoa – lời này không ngoa.

“Cũng không lâu.”

Lâm Hiên khẽ cười, cả hai huynh muội cũng là những người nhạy bén, thấy hắn không muốn nói nhiều thì cũng không tiếp tục hỏi.

Dù sao so với trước kia, thân phận của song phương đều đã xảy ra biến đổi rất lớn, không nói đến việc Lâm hiên đã ngưng thành Kim Đan, mà Linh Dược Sơn bây giờ cũng không phải môn phái chỉ biết luyện đan, thực lực hùng hậu phơi bày, lại có trưởng lão Nguyên Anh kỳ tọa chấn, thực như mặt trời giữa trưa.

Bất luận là chính ma lưỡng đạo đều không dám coi thường.

Mà bổn phái vốn cũng là đại phái, mặc dù không bằng tam cự đầu như Bích Vân Sơn… truyền thừa cũng đã nhiều năm. Nhưng hiện tại vì sinh tồn không thể không cúi mình trước người khác, huống chi là huynh muội hai người hiện nay.

Loading...

Xem tiếp: Chương 351: Khôi Lỗi Cùng Vật Hi Sinh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thiên Xuân Mộng

Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không

Số chương: 27


Hiền Thần Nan Vi

Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh

Số chương: 92