Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 322: Uy Lực Kinh Người

Chương trước: Chương 321: Thượng Cổ Thú Phù



Thượng Cổ Thú Phù phong ấn ác giao kia chính là trấn môn chi bảo của Hải Long Môn, chỉ với vật ấy, lịch đại *tổ sư có thể tranh đấu với Ngưng Đan Hậu Kỳ, thậm chí là đại viên mãn tu sĩ mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng thiếu niên này, chỉ với hai kiện cổ bảo có thần thông kinh người, đã dễ dàng diệt sát giao hồn, sao hắn có thể không kinh hãi được chứ!

(* : các thế hệ)

Mặc dầu, nhìn bộ dáng đối phương, vẫn không có dấu hiệu hồi phục nguyên khí, nhưng chắc chắn bản thân không thể đối phó được, ở lại chỗ này chẳng có lợi ích gì, một khi không cẩn thận, cái mạng nhỏ lúc nào cũng có thể mất như chơi, nên Lôi Hồng liền lựa chọn chạy trốn.

Nhưng Lâm Hiên làm sao có thể bỏ qua cho hắn được,một khi đã trêu vào mình, thì chỉ có cái chết mới có thể khiến hắn tỉnh ngộ.Hơn nữa, Lâm Hiên cũng không muốn hành tung của mình bị bại lộ.

“Dạ, nô tỳ biết.”Tiểu âm hồn nhè nhẹ gật đầu, rồi hóa thành một luồng sáng trắng, bay vào ống tay áo của chủ nhân, Lâm Hiên quanh người khói đen nổi lên cuồn cuộn, cả người chìm vào giữa làn khói đen như mực, rồi phá không mà đi.

Độn thuật của Lôi Hồng có chút thần diệu, nên trong chốc lát đã bay ra xa hơn mười dặm, thấy Lâm Hiên không đuổi theo, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, bỗng một tiếng nói lạnh như băng truyền vào tai hắn: “Đạo hữu cớ sao lại vội vàng đi như thế, hậu lễ hãy còn ở phía sau, tại hạ vẫn chưa tiếp đãi ngươi thật tốt.”

Dải sáng màu hồng thoáng ngừng lại, Lôi Hồng quay đầu lại nhìn về phía chân trời, kẻ này phản ứng nhanh vô cùng,đã biết chạy cũng khó thoát, thế thì chi bằng ở lại mà liều mạng, trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ tàn độc.

Phía chân trời xuất hiện một đám mây đen, ban đầu ở phía xa xa, nhưng trong khoẳng khắc đã di chuyển lại gần trong mắt, khói đen mù mịt được thu lại, cả người Lâm Hiên dần lộ ra.

Trong ánh mắt Lôi Hồng tràn ngập sự kinh ngạc, đối phương là kẻ tu ma sao?

Rõ ràng, vừa rồi thiếu niên này sử dụng là pháp thuật đạo gia. Lôi Hồng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, thâm tâm lại càng thêm kiêng kị.

“ Các hạ muốn đuổi tận giết tuyệt ta sao?”

“ Nhiều lời vô ích.” Lâm Hiên cũng không muốn đôi co nhiều lời với hắn. Tay phải nhẹ vỗ lên túi trữ vật. Một hắc sắc tiểu phiên liền bay ra.

Đây là Thú Hồn Phiên mà Lâm Hiên thiên tân vạn khổ, hao phí năm năm mới tế luyện ra được. Lâm Hiên vẫn chưa bao giờ dùng để đấu với ai. Lúc này là thời điểm tốt để xem thử pháp bảo này uy lực ra sao.

Việc đó thật sự không tốt lành gì. Lôi Hồng trong mắt lộ ra một tia oán độc. Lấy đoản đao pháp bảo kia ra, khuôn mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Tựa như không nhìn thấy, Lâm Hiên tiếp tục truyền pháp lực từ tay vào trong ma phiên, rồi nhẹ nhàng vẫy.Khói đen như mực từ trong cuồn cuộn trào ra.

Mang theo đó là tiếng gào rú thê lương, trong màng khói đen kia, từng con từng con yêu thú đi ra.

Tướng mạo của chúng cực kì cổ quái. Có con đầu chim ưng mình sư tử, có con người to lớn cực kỳ, có con lại là ba đầu sáu tay.

“Đây là…..”Mới đầu Lôi Hồng còn giữ được chút bình tĩnh, nhưng hắn nhanh chóng tỏ ra cực kì hoảng sợ, yêu thú tinh hồn sao lại nhiều đến thế, phải hơn mấy trăm con, mà trong đó không hề thiếu tam giai yêu thú.

“Các hạ cảm thấy Thú Hồn Phiên của ta tư vị ra sao?”

Lôi Hồng sợ đến mức hồn bay lên mây, đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, nếu sớm biết sẽ như thế này, thì đã không dại mà chọc vào tên sát tinh này. Nhưng lúc này, có nói gì chăng nữa cũng đã muộn màng, hắn đành cắn răng, thân hóa thành một dải sáng màu hồng, muốn phụ thân vào pháp bảo phi đao kia hòng phá không mà trốn đi.

Kiềm lư kỹ cùng.*

Thần thức Lâm Hiên vừa động, mấy trăm thú hồn kia lập tức gầm rú, đủ loại quang mang , quang cầu sặc sỡ từ trong miệng chúng bắn ra. Rồi hội tụ thành một cột sáng bảy màu vô cùng rực rỡ, nhanh chóng đuổi theo sao…..

Tốc độ của nó cực kì nhanh, Lôi Hồng muốn tránh cũng không được, chưa kịp kêu lên tiếng nào đã tan thành tro bụi.

Thần sắc Lâm Hiên vui mừng, vẫy tay thu túi trữ vật của hắn lại, không hề nhìn qua, liền móc ở một bên hông.

Sau đó, Lâm Hiên cúi đầu nhìn chăm chú vào Thú Hồn Phiên trong tay. Thật sự mà nói, uy lực của bảo vật này còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, lần đầu sử dụng đã khiến Lâm Hiên rất kinh ngạc.

Dù Lôi Hồng mất hết tinh thần chiến đầu, nhưng có thể dựa vào nó, mà lại giết gọn một vị cao thủ Ngưng Đan Trung Kỳ,khiến cho Lâm Hiên cực kì hài lòng, quả là không uổng phí nhiều công sức, thời gian để luyện chế nó.

Có thể triệu hồi thú hồn để diệt địch là một trong những thần thông của bảo vật này, càng khiến Lâm Hiên vui mừng hơn nữa, chính là nó không giống như thú phù, hồn phách yêu thú bên trong bảo vật mỗi lần sử dụng thì năng lượng sẽ giảm đi, nhưng khi trở về ma phiên, thì có thể hồi phục lại được. Nói cách khác, là có thể sử dụng hoài không hết.

Đây có lẽ là một điều hết sức may mắn, Lâm Hiên càng tin tưởng khi số lượng yêu thú tinh hồn phong ấn trong Thú Hồn Phiên đạt đến một mức độ nào đó, thì về uy lực chắc chắn sẽ hơn xa Vạn Hồn Phiên.

Song nghiêm túc mà nói, bảo vật này cũng giống như một “ Sơn Trại Bản” mà thôi.(**)

Thời gian trôi qua, lúc này đã gần đến chính ngọ, Lâm Hiên tất nhiên không thể chậm trễ hơn được nữa, liền hóa thân thành một đạo kinh hồng bay về phía xa xa.

Khi hoàng hôn dần buông, Lâm Hiên liền chọn một hoang sơn làm nơi đáp xuống, nơi này không hề có dấu tích con người, có lẽ sẽ không có kẻ nào xung quanh quấy phá.

Một lần nữa, hắn xem xét lại tình trạng của Nguyệt Nhi, tuy khí sắc không được tốt lắm,nhưng cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.

Lấy trận bàn trận kỳ ra, Lâm hiên liền bố trí Cực Âm Ác Linh Trận xuống.

Sau đó Lâm Hiên lấy cổ ngọc ra, đặt trong lòng bàn tay mà quan sát. Tinh hồn của thượng cổ ác giao kia, chẳng phải tính toán gì thêm, tất nhiên là phải luyện hóa vào trong ma phiên.

Giao loại vốn là thiên địa linh tộc, so với những thú hồn kia thì cấp bậc cao hơn nhiều, ma phiên được bồi dưỡng như thế thì uy lực chắc chắn sẽ tăng lên không ít.

Tuy nhiên,lợi ích thu được càng nhiều, thì thời khắc luyện chế lại càng khó khăn, nếu như ở một thời điểm khác, Lâm Hiên có lẽ sẽ suy đi tính lại.

Nhưng lần này đi đến Âm Hồn Cốc, mục tiêu của hắn là quái vật cấp bậc Quỷ Vương.

Quỷ Vương, dù là kẻ yếu nhất, cũng có thế sánh với tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ, thậm chí còn nhỉnh hơn chút đỉnh, không hề dưới đại viên mãn cao thủ.

Nhìn lại lúc Lâm Hiên vừa cười nói vừa ra tay diệt sát Lôi Hồng, căn bản là vì người này tu luyện công pháp bình thường đến cực hạn, lại không có thần thông gì đặc thù, hơn nữa, trung kỳ và hậu kỳ tu sĩ là sự khác nhau một trời một vực, Lâm Hiên không hề dám chắc mình sẽ nắm chắc mười phần thành công.

Nếu như không có giao long hồn phách thì mọi chuyện vẫn như cũ, nhưng một khi vận may đến với mình,thì phải lập tức tận dụng. Nên Lâm Hiên tất nhiên sẽ phong ấn nó vào Thú Hồn Phiên.

Đến lúc này, Lâm Hiên không hề do dự hướng cổ ngọc điểm một chỉ. Một luồng hào quang rực rỡ bay lên giữa không trung, một con giao long từ trong vùng vẫy bay ra ngoài.

Nó so với khi mới xuất hiện thì đã thu nhỏ lại chỉ còn một phần ba, thần tình suy nhược, vừa thấy Lâm Hiên, thì trong mắt nó ánh lên một tia sợ hãi, cúi xuống gầm lên tiếng, tựa như muốn phi độn chạy trốn ra ngoài.

Lâm Hiên khẽ nhếch miệng, Thú Hồn Phiên đã sớm được lấy ra, hai tay chấp vào nhau, vô số hắc khí đan xen với nhau xuyên qua không gian, hóa thành cái lưới lớn chụp lên đầu ác giao. Thảo luận về Bách Luyện Thành Tiên: (*)Trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu - China) vốn không có lừa, có người thích đa sự dùng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì liền bỏ mặc nó dưới chân núi. Lão hổ nhìn thấy nó ( chưa gặp lừa bao giờ nha) là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ. Lão hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó. Sau đó lão hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận. Một ngày, còn lừa kêu dài một tiếng, lão hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa. Nhưng khi lão hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó. Từ đó lão hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng thủy chung không dám cùng con lừa đánh nhau. Dần dần lão hổ cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người khiêu khích nó. Con lừa phi thường phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ. Lão hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ: " Bản lĩnh con này (con lừa) cũng chỉ có vậy mà thôi". Thế là lão hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng con lừa rồi ăn thịt. Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị lão hổ thịt biến thành câu "Kiềm lư kỹ cùng" chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm. ( vật vã mãi mới hiểu)...Thanks anh Tiêu Kiếm ( cái này em đọc qua điển tích rồi mà không biết cụm từ trong tiếng hán, cứ nghĩ là chiêu cuối của tên lừa đen ))

(**) : "Sơn trại bản" là từ miêu tả tính chất của ngành sản xuất hàng hóa ở TQ. Đó là Bắt chước(làm nhái), tốc độ cao, và tính bình dân. Nhắc đến hàng TQ thì chắc dân VN chúng ta ko xa lạ gì với tính chất của nó: đẹp (vì đi bắt chước), rẻ (thể hiện tính bình dân) và lởm (tốc độ lấn át chất lượng).---> "Sơn trại bản" là câu chỉ hàng nhái của người TQ……

Nhìn rộng ra thì nó thể hiện một khía cạnh nào đó của xã hội và văn hóa trung quốc ngày nay.

Loading...

Xem tiếp: Chương 323:quỷ La Thành

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đường Tăng Xông Tây Du

Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn

Số chương: 250


Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 30



Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 92