Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 281: Nhiệm Vụ

Chương trước: Chương 280: Khổ Linh Căn



Thông Vũ chân nhân búng tay một cái, nắp hộp liền “Ba” một tiếng rồi mở ra, bên trong là một cái chiết phiến.

“Hiên nhi, ngươi xem đi.”

Nghe Thông Vũ chân nhân nói, Lâm Hiên liền cầm chiết phiến lên, cảm thấy trọng lượng rất nhẹ không biết là dùng vật gì luyện thành.

“Cái Tiêu Dao Phiến này cũng là do vi sư ngẫu nhiên đoạt được. Nhìn thì thấy nó nhẹ như vậy, nhưng lực phòng ngự rất kinh người. Có bảo vật này, ngày sau gặp phải cường địch, cho dù không địch lại, nhưng dùng vật ấy chống đỡ công kích của đối phương, hẳn là không thành vấn đề.” Thông Vũ chân nhân không chút hoang mang giới thiệu: “Vật ấy tuy không phải Cổ Bảo, nhưng thần thông cũng không nhỏ.”

“Tạ ơn sư tôn.” Lâm Hiên thưởng thức trong chốc lát, rồi thu vật này vào trong túi trữ vật. Hắn thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra rất kinh hỉ. Xem ra quyết định quay về Linh Dược Sơn của mình là hoàn toàn chính xác, nếu không thì sao có thể có được hai kiện bảo vật.

Khác với linh khí, pháp bảo không hề phân chia cấp độ. Chẳng qua hai kiện đồ vật nọ, hiển nhiên đều là trân phẩm. Hơn nữa chính mình vốn có Huyền Hỏa Thần Châu, cho nên Lâm Hiên tin tưởng nếu đánh nhau với tu sĩ cùng cấp, mình tuyệt đối là thắng nhiều bại ít.

“Đây chỉ mới là khởi đầu, chờ mình luyện chế ra Bích Diễm Kỳ Lân Giáp cùng bản mệnh pháp bảo xong, thì…” Lâm Hiên hưng phấn nghĩ.

“Lâm Hiên, vi sư có một việc nhờ ngươi đi làm.” Thông Vũ chân nhân truyền âm nói.

Lâm Hiên từ trong trầm tư tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Cái này cũng là hợp tình hợp lý. Hai lão cáo già này tặng mình bảo vật trân quý như thế, sao lại không có việc nhờ vả?

“Sư tôn cứ nói.”

Nửa canh giờ sau. Lâm Hiên từ động phủ của Thông Vũ chân nhân bước ra. Nhưng trên mặt của hắn lại mang theo chút thần sắc cổ quái.

Trong đầu hắn đang cân nhắc phân phó của Thông Vũ chân nhân.

Đó là bảo hắn đi trợ giúp gia tộc tu chân họ Diệp. Nghe nói tổ tiên của gia tộc này chính là đệ tử ngoại môn của Linh Dược Sơn.

Làm cho Lâm Hiên buồn bực chính là, không biết gia tộc này tột cùng là gặp phiền toái gì, hoặc cần mình làm những gì. Thông Vũ chân nhân lại không nói một lời, chỉ bảo khi tới nơi sẽ biết.

“Hừ. Bảo người ta đi làm việc, nhưng lại chẳng nói lý do.” Lâm Hiên hậm hực một trận. Chẳng qua nhìn bộ dáng cẩn thận của sư tôn, hiển nhiên là trong đó có ẩn tình khác. Lâm Hiên cũng chỉ có thể kiên trì đáp ứng.

Cũng may lúc nãy nói chuyện cùng với Thông Vũ chân nhân, cuối cùng đã làm cho hắn bỏ được nỗi băn khoăn. Khổ Linh Căn, tuy nói chỉ là do hiểu lầm, nhưng như vậy hóa ra lại có lợi với mình.

Theo như tình hình U Châu hiện nay, đại chiến Chính Ma đã không thể tránh khỏi. Lâm Hiên thực sự quan tâm việc Linh Dược Sơn lấy cái gì để chống đỡ, đáng tiếc hai lão cáo già lại chỉ nói bóng nói gió, Lâm Hiên không còn cách nào khác, đành phải buông bỏ.

Tuy rằng đã xác định bọn họ đối với mình không có ác ý, nhưng tựa hồ lại đang che giấu cái gì đó. Lâm Hiên nhíu mày, mình cũng phải lưu ý một chút mới được.

Lại nói, sau khi hắn rời đi , Thông Vũ chân nhân phất tay, hoàng quang xuất hiện, xung quanh liền xuất hiện một tầng cấm chế, sau đó mới mở miệng nói với lão giả.

“Sư thúc, Lâm Hiên dù sao cũng Kết Đan chưa lâu, phái hắn đi xử lý việc kia, có thể được không. Vạn nhất…”

“Ta đã từng nói qua, ngọc không mài không sáng. Tuy rằng hắn có được Khổ Linh Căn ngàn năm khó gặp, hơn nữa trên phương diện tốc độ tu luyện cũng không làm chúng ta thất vọng. Nhưng dù sao tuổi trẻ kiến thức nông cạn, nếu không được ma luyện liên tục, về sau như thế nào có thể trở thành chưởng môn một phái, đem Linh Dược Sơn phát dương quang đại?” Hai mắt Từ Cẩm Thanh nhắm nghiền, ngữ khí lạnh nhạt nói.

“Cái này đương nhiên sư điệt cũng hiểu. Nhưng nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, vốn ý định của sư điệt là, chậm rãi nói cho hắn một ít nguyên do.” Nói tới đây, trên mặt Thông Vũ chân nhân hiện lên một tia do dự. Cho dù là trong động phủ của mình, nhưng hắn cũng cẩn thận sư dụng truyền âm: “Từ khi Thiên Trần tổ sư tọa hóa tới nay, bổn môn vẫn không có ai có thể khởi động được sơn trung chi sơn kia, mà căn cứ vào di ngôn của tổ sư gia lưu truyền lại, tựa hồ chỉ có người mang Khổ Linh Căn…”

“Ân. Lời của ngươi cũng có đạo lý. Chẳng qua lão phu đã tính ổn thỏa cả rồi.”

Thấy sư thúc đã quyết, Thông Vũ chân nhân thở dài, cũng không còn tiếp tục thảo luận nữa.

Lại nói về Lâm Hiên, tuy rằng nhận được mệnh lệnh của sư tôn, nhưng hắn cũng không có lập tức rời khỏi Linh Dược Sơn. Ngược lại trước tiên về đến động phủ của mình.

Bởi vì, hai kiện bảo vật này cần phải được tế luyện một phen. Hơn nữa sư tôn cũng đã nói rõ. Nhiệm vụ lần này mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng thời gian cũng không cần gấp, chỉ cần đến nơi trong vòng một tháng là được.

Khác với bản mệnh pháp bảo phải dùng nguyên thần tẩm bổ trong thời gian dài, thì Cổ Bảo vẫn giống như pháp bảo bình thường, chỉ cần tu sĩ hạ ấn ký của mình lên là được.

Hơn nữa Bích Lân Châm và Tiêu Dao Phiến đã bị hai lão cáo già bỏ đi ấn ký cũ. Cho nên chuyện Lâm Hiên cần làm bây giờ, có thể nói là vô cùng đơn giản.

Hơn nữa cộng thêm kinh nghiệm về Huyền Hỏa Thần Châu, việc tế luyện hai kiện bảo vật nào dĩ nhiên cực kỳ thuận lợi. Chín ngày sau, Lâm Hiên liền bế quan đi ra.

Tính toán kỳ hạn, thì vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa, rất dư dả. Chẳng qua Lâm Hiên cũng không có chậm trễ, hóa thành một đạo độn quang, biến mất ở phía chân trời.

So sánh với Duyện Châu, diện tích U Châu không chỉ lớn hơn gấp mười lần. Mặc dù với tu vi hiện giờ của Lâm Hiên, ước chừng cũng phải mất bảy ngày, mới đến được chỗ ở của gia tộc họ Diệp theo như lời Thông Vũ chân nhân.

Đương nhiên, mất thời gian lâu như thế, là bởi một nguyên nhân. Là mỗi lần khi Lâm Hiên đi ngang qua một phường thị, đều đi vào tìm kiếm một ít đồ dùng cần thiết.

Dù sao bất luận là luyện chế chiến giáp, hay là chế tác giai phù, trong tay mình đều thiếu thốn tài liệu. Trước kia tuy rằng có tích góp được một không ít. Nhưng khi bước vào cảnh giới Kết Đan, Lâm Hiên mới phát hiện, tám chín phần những thứ trước kia đều không còn dùng được.

Lúc xữa, những thứ kia đều hết sức trân quý, nhưng hiện tại cũng chỉ là những vật bình thường mà thôi.

Đương nhiên, làm cho Lâm Hiên cảm thán chính là thái độ của mọi người. Lão quái Nguyên Anh Kỳ đối với đại đa số người khác mà nói, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, tu sĩ cấp thấp cho dù cả đời cũng chưa chắc có thể gặp được một lần. Mà hắn cũng giống như vậy, đã thành người tu chân cấp cao, Kim Đan đại thành.

Đi trong phường thị. Mặc dù Lâm Hiên đã cải biến khuôn mặt, nhưng tu vi thì không thể che dấu. Như vậy đã dẫn đến một số ánh mắt hâm mộ cùng kính sợ. Một ít đại thương gia thậm chí còn cố ý mượn sức, đem một ít tài liệu trân quý tặng không cho hắn.

Đương nhiên, Lâm Hiên đều kiên quyết cự tuyệt tất cả. Tục ngữ nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Thiên hạ rộng lớn, làm gì có chuyện chiếm tiện nghi một cách thoải mái như thế. Đối phương làm chuyện như vậy, hiển nhiên là có ý đồ khác. Lâm Hiên sao có thể ngu ngốc mà mắc mưu bọn họ.

Huống chi mình vốn không hề thiếu tinh thạch. Đem một ít linh khí không dùng được trước kia bán lấy tiền thì hắn sẽ càng thêm giàu có, cũng đủ để mua tài liệu cần thiết.

Cứ như vậy trên đường đi, mặc dù luyện chế Bích Diễm Kỳ Lân Giáp vẫn còn thiếu một ít tài liệu quan trọng, nhưng để luyện chế ra địa giai linh phù gì đó, cũng đã thu gom đầy đủ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 282: Thanh Diệp Sơn

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 83



Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 25


Gặp Sắc Nảy Lòng Tham

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 6


Chính Là Nó

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 53