Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 161: Giết Chóc

Chương trước: Chương 160: Mạo Hiểm.



Lâm Hiên mặt không chút thay đổi khẽ vẫy tay một cái, phát ra một đạo bạch quang cuốn lấy Túi Trữ Vật của đối phương nhưng hắn còn chưa kịp mở ra thì chợt nghe tiếng hét thảm từ xa xa truyền đến, Lâm Hiên khẽ nhếch miệng lộ ra một tia cười nhạt, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất trong rừng rậm.

Lúc này cảnh giết chóc giữa các tu sĩ cũng đạt tới cao trào.

Tục ngữ nói lòng người cách một cái da bụng (ý nói khó lường), Thái Bạch kiếm tiên mặc dù nói dễ nghe những những tu sĩ khác cũng không phải không có đầu óc, cho dù nhất thời không đoán ra dụng ý của hắn nhưng trong lòng đều có tâm tư riêng.

Đặc biệt sau khi thấy tam cự đầu tham gia, mọi người càng biết cơ hội lấy được Thiên Trần Đan đã thập phần mờ ảo, nếu như thế không bằng thừa cơ đục nước béo cò, kiếm ít tiện nghi..

Nói thí dụ như chuyện giết người đoạt bảo hay cướp tiền đoạt sắc, tại Tu Chân Giới mặc dù quy luật lấy mạnh hiếp yếu nhưng bình thường còn có nhiều ít một chút cố kỵ. Bây giờ trong tình huống hỗn loạn như thế này, đúng là thời cơ tốt để làm chuyện xấu mà không cần kiêng nể gì. Dù sao sau này cũng không ai có biện pháp gì có thể truy cứu được.

Số tu sĩ có loại ý tưởng này cũng không phải chỉ một hai người.

Nhưng số người đấu đá tàn nhẫn nhất vẫn là ba phái ma đạo và chính đạo tam cự đầu. Song phương mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nên giờ phút này tự nhiên là đấu nhau không chết không ngừng.

Máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ phía nam Khuê Âm Sơn mạch, chỗ nào cũng có giết chóc tàn khốc.

“Các ngươi tự sát hay là để lão tổ ta phải động thủ?”

Câu nói không tình cảm này lại phát ra từ mồm một gã đồng tử, mà ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại dường như là con mồi bị độc xà nhìn thẳng, không dám cử động.

Bách Độc Đồng Tử!

Trong ma đạo người này cũng nổi tiếng là tàn nhẫn và ác độc, hơn nữa tu vi đã là người tu ma Ngưng Đan kỳ.

“Tách ra mà chạy, thoát được người nào tốt người đó!”

Lão giả cầm đầu nhìn hai gã đồng môn phân phó, hắn cũng biết nếu đánh bừa thì một chút cơ hội cũng không có. Hai người kia cũng gật gật đầu rồi hóa thành hai đạo độn quang nhằm hai phương hướng bay đi.

“Muốn chạy ư?” Bách Độc Đồng Tử trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn cười nói:“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Hắn khẽ vươn bàn tay nhỏ nhắn mập mạp nhẹ nhàng vung lên, ba đạo mặc lục sắc yên vụ (sương mù màu xanh như mực) bay vọt đi với tốc độ bất khả tư nghị đuổi theo ba người tu chân kia.

Ba người cơ hồ cùng một lúc đồng thời bị ba đạo yên vụ kia quấn lấy. Đó chính là ba con rết dài gần một thước, lão giả cầm đầu thập phần tỉnh táo, vội đem vòng bảo hộ mở ra.

Nhưng hoàn toàn vô ích, con rết này không coi vòng bảo hộ vào đâu. Nó nhẹ nhàng cắn một cái tạo ra một lỗ thủng rồi thò đầu chui vào.

Còn có một người khác tế ra linh khí nhưng chỉ có tiếng rít như sắt đá mài vào nhau, tuy nhiên con rết này vẫn không hề hấn gì, ngược lại nó như bị kích động nổi xung, phát ra tiếng kêu quái dị.

“Chỉ là linh khí mà thôi, muốn thương tổn ma trùng của ta ư?”

Bách Độc Đồng Tử bấm tay niệm thần chú, mấy con rết kia biến thành một đạo lục quang theo miệng ba người chui vào.

Ba người sắc mặt đại biến sau đó liền trở nên thống khổ không chịu nổi. Tư vị bị con rết của Bách Độc Đồng Tử tra tấn cũng không khác bị trừu hồn luyện tủy là mấy.

Nửa canh giờ sau ba người đã biến thành một bãi máu loãng. Bách Độc Đồng Tử nhìn thấy thì cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, sau đó bay đi tìm mục tiêu kế tiếp. Cảm giác hành hạ mấy người tu chân đến chết thật tốt.

Trong lúc mấy lão ma đang tàn sát đệ tử Trúc Cơ Kỳ của tam cự đầu thì vài vị Kết Đan Kỳ cao thủ chính đạo đồng dạng cũng không nhàn rỗi.

Lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi, luận tâm ngoan thủ lạt, há ai sợ ai a!

Một đạo độn quang hạ xuống rồi Phong Lôi thượng nhân sắc mặt khó coi đi ra nhìn vài cái thi thể mặc quần áo của tu sĩ Nhất Tuyến Hạp trước mắt. Cả người hắn toát ra đầy sát khí.

“Ngưng huyết đại pháp. Huyết Yêu Lão Tổ, thù này Phong mỗ nhất định nhớ kỹ.”

Hắn lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu sau đó dường như là cảm ứng được cái gì ngẩng đầu lên.

Sau khi xác định xong, khóe miệng hắn toát ra một tia dữ tợn rồi độn quang bay đi.

Cách nơi này ước chừng hơn mười dặm, vài người tu ma Cực Ma Động vừa bay vừa tìm kiếm thân ảnh Thiên Sát Ma Quân.

Đột nhiên, một trận phong lôi truyền đến.

Sau đó bọn họ hoảng sợ phát hiện ra một tu sĩ chính đạo tu vi Kết Đan Kỳ đang mặt mày đầy sát khí nhìn bọn hắn chằm chằm.

“Này...... vị tiền bối này, không biết ngươi tìm chúng ta là có chuyện gì?” Người tu ma cầm đầu cố gắng trấn tĩnh mở miệng nói.

“Chuyện gì ư. Đem tánh mạng bọn ngươi giao cho Phong mỗ?”

Phong Lôi thượng nhân vung tay lên. Nhất thời cuồng phong gào thét, mấy người tu ma này còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vài đạo kiếm khí chém nát.

Chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, toàn bộ phía nam Khuê Âm Sơn Mạch đã biến thành địa ngục chốn nhân gian. Mà Lâm Hiên sau khi giết chết gã thư sinh kia thì cũng không dám chạy loạn. Lúc này nơi nơi hỗn loạn, đi linh tinh dễ dàng trở thành mục tiêu bị công kích.

Nếu như gặp tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho dù là đại viên mãn cảnh giới thì Lâm Hiên cũng không để ý, lấy thủ đoạn của hắn, cho dù đánh không thắng nhưng chạy trốn cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Kết Đan Kỳ cao thủ song phương Chính Ma đến đây nhiều như vậy, hắn sẽ không đến nỗi dỗi hơi buồn bực chạy loăng quăng bên ngoài.

Tuy Thiên Trần Đan đầy hấp dẫn nhưng điều kiện tiên quyết là phải còn mạng thì mới có thể hưởng dụng nga!

Muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng , nhất định phải bình tĩnh.

Hơn nữa theo theo phỏng đoán của Lâm Hiên, vị Thiên Sát Ma Quân kia một khi đã có bản lĩnh thoát khỏi truy sát, có thể một đường chạy trốn tới nơi này thì muốn bắt được hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải là chuyện dễ.

Không vội!

Lâm Hiên tìm một chỗ bí mật, chung quanh bày ra vài đạo ảo thuật cấm chế. Đương nhiên loại pháp thuật thô lậu này không thể gạt được tu sĩ hữu tâm nhưng nếu đối phương chỉ đi ngang qua, không chú ý mà nói, thì vẫn có tác dụng nhất định.

Sau khi làm tốt hết thảy, Lâm Hiên bắt đầu khoanh chân ngồi xuống .

Trước tiên ngồi hai canh giờ, đem pháp lực hồi phục.

Sau khi đả tọa, người tu chân cũng không phải là không cần ngủ mà chỉ là nhu cầu ngủ so với phàm nhân thì ít hơn nhiều. Hiện tại trạng thái tinh thần của Lâm Hiên cũng khôi phục đến mức tốt nhất.

Trong khi đang mơ mơ màng màng, Lâm Hiên vừa nhắm mắt được không lâu thì đột nhiên cảm giác được một cổ thần thức cường đại đảo qua trên người. Hắn lập tức bừng tỉnh, xoay người đứng lên, híp mắt lại, kinh nghi bất định nhìn ra bên ngoài.

Rõ ràng hắn đã dùng Ẩn Linh Đan và thi triển Liễm Khí Thuật, hơn nữa còn có huyễn thuật cấm chế, chẳng lẽ vẫn còn có người phát hiện ra?

Thần thức mạnh cỡ này cũng không phải là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể có được, chẳng lẽ là Kết Đan Kỳ cao thủ?

Lâm Hiên miệng đắng lưỡi khô, lấy tu vi của hắn mà cũng không tránh khỏi một trận khẩn trương.

Nhưng cho dù là như thế, Lâm Hiên cũng không có hành động hấp tấp mà vẫn bình tĩnh bảo trì bất động.

Có lẽ chỉ là đúng dịp đối phương đi ngang qua nơi này.

Loading...

Xem tiếp: Chương 162: Xích Mục Lão Quái

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Gia Sư, Em Yêu Chị

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34


Bảo Kiếm Kỳ Thư

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 37


Bát Bảo Trang

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 109


Ngậm Miệng Lại Nào Cô Bé!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 13


Khởi Đầu Của Hạnh Phúc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14