Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1602 -1603: Chưa Thoát Hiểm Cảnh

Chương trước: Chương 1600 -1601: Lâm Hiên Giảo Hoạt



Sắc mặt Nguyên Anh đại biến, hai tay nắm chặt như muốn toàn lực sử dụng Thuấn di nhưng đã muộn. Một tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, ngay sau đó Nguyên Anh cảm thấy trong đầu nóng lên, đạo Tử ảnh nọ đã xâm nhập vào mi tâm, sau đó xuyên qua đầu khiến tấm thuẫn bài trong tay tựa hồ không chút tác dụng.

A!!

Nguyên Anh lộ vẻ hoảng sợ đến cùng cực, âm thanh thảm thiết mang theo vẻ không cam lòng cùng oán độc, vô cùng thê lương giống như là lệ quỷ gào khóc thảm thiết

“Hừ, phản ứng cũng không tệ lắm, đáng tiếc chưa đủ ngoan độc. Nếu như vừa rồi ngươi đem Nguyên Anh cùng nhục thân tự bạo có lẽ cũng làm lão phu một phen luống cuống tay chân, nhưng chỉ là một cái nhục thân thì có thể có hiệu quả gì?” Lúc này đây rốt cục bụi mù cũng đã tản ra, Thân ảnh Độc Long lão tổ đập vào tầm mắt. Trên mặt lão hiện ra rất nhiều lân phiến, hai mắt thâm thúy tới cực điểm, giống như là ánh mắt của một loài dã thú chuyên ăn thịt đồng loại.

Thanh âm của lão không phải từ miệng mà là từ trong bụng phát ra. Bởi vì giờ phút này, lão quái vật đã mở mồm to như cái chậu máu ra, nhất thời cái lưỡi màu tím đã xuyên qua đầu Nguyên Anh của Vạn Thú.

Tùy theo đầu lưỡi cuốn vào, đã đem Nguyên Anh còn chưa chết kia đưa vào trong miệng, nhắm mắt nhấm nháp một trận có vẻ vô cùng hưởng thụ. Đối với Yêu tộc như hắn mà nói, Nguyên Anh của tu sĩ chính là vật đại bổ hiếm có, nhất là Nguyên Anh của tu sĩ Ly Hợp ky đã được củng cố vững chắc

Cả quá trình này Lâm Hiên thấy rất rõ ràng, lúc này hắn cũng có chút sợ hãi.

Mà Hồng Diệp phảng phất như là không thấy gì, bất quá pháp quyết trong tay đánh ra càng lúc càng nhanh

Toàn thân loé lên linh quang, đem pháp lực toàn thân không ngừng thiêu đốt Huyết Phù

Vật này chính là di vật mà tổ phụ của nàng lưu lại.

Truyền tống phù ngẫu nhiên!

Năm đó, Hạ Hầu Lan lúc ở nhân giới đã từng dùng qua nó, bất quá luận phẩm chất còn thấp hơn một chút. Hơn nữa tu sĩ muốn khởi động nó phải tiêu hao không ít pháp lực cùng tinh huyết.

Độc Long lão tổ sau khi thu thập xong Vạn Thú tôn giả, vẻ tàn nhẫn trên mặt hiện lên. Toàn thân nổi hắc quang hướng về chỗ Lâm Hiên bay qua.

Tốc độ vô cùng nhanh, cơ hồ có thể so sánh với Cửu Thiên Vi Bộ.

Đáng ghét, chẳng lẽ không còn đủ thời gian nữa sao ?

Lâm Hiên tự nhiên không ngồi chờ chết, tay áo bào phất một cái, mấy trăm đạo phù triện bay ra.

Các loại Lôi Hỏa, Băng tiễn thế như phô thiên cái địa ập về hướng Độc Long lão ma.

Những phù triện này đều là Lâm Hiên cướp được từ phường thị ở Vạn Thú đảo, lần này xem như là mượn hoa hiến phật.

“Ngươi..”

Độc Long lão tổ vừa sợ vừa giận, đám phù triện này nếu như đơn phương công kích thì không đáng nhắc đối với lão. Nhưng hàng trăm cái chồng chất một chỗ thì uy lực cũng quá đáng sợ, lão không thể không cẩn thận ứng phó.

Lão ma hét to một tiếng, ma khí toàn thân cuồn cuộn bay ra, ngăn cản tất cả các loại công kích ngũ hành. Lâm Hiên thấy vậy chỉ biết chậc lưỡi, phòng ngự của lão quái vật này thật đáng sợ.

Truyền thuyết vẫn mãi mãi là truyền thuyết.

Trong điển tịch miêu tả có đôi khi không đúng với sự thật, nhưng nếu không phải là chính mắt nhìn thấy. Lâm Hiên thật không tưởng được uy lực của tu sĩ Động Huyền kỳ lại mạnh mẽ như thế.

Chỉ là một cái phụ thân chi thể, chỉ có thể phát huy một phần năm uy lực lại có thể diệt sát tu sĩ Ly Hợp giống như là thái rau bổ dưa vậy.

Mặc dù chưa trổ ra hết thần thông nhưng Lâm Hiên biết chắc, cho dù hắn có liều cái mạng nhỏ này cũng không đánh lại lão quái vật. Vì vậy hắn mới tính toán với Vạn Thú tôn giả.

Lão ma bị mấy trăm đạo phù triện ngăn cản, cái này có thể xem như lấy linh thạch đè chết người, đây mới chân chính là “tài đại khí thô”. Mà vào lúc này tiếng lệ quỷ rít gào truyền đến, theo sau đó là Huyết hồng sắc ma hoả lóe lên, nhất thời truyền tống trận hiện ra trước mặt.

Đương nhiên đây không phải là trận pháp thực sự, bất quá chỉ là một hư ảnh tạo thành mà thôi, nhưng hiệu quả cũng không có chút khác biệt nào.

Chỉ có điều trận pháp này mặc dù phức tạp nhưng lại quá nhỏ, chỉ có thể truyền được một lần hai người mà thôi, lại còn phải xếp cùng một chỗ

Bất quá giờ phút này nào còn ai để tâm đến điều này.

Lâm Hiên cùng Hồng Diệp thân hình chợt lóe, đã đứng ở trên truyền tống trận.

Hồng Diệp tiên tử không chút do dự bắn ra một đạo pháp quyết. Tiếng ông ông vang lên, truyền tống trận rốt cục cũng đã khởi động.

Một màn này tự nhiên là lọt vào trong mắt Độc Long lão tổ khiến thần sắc lão ma đại biến.

Mặc dù lão đã tính tới việc Lâm Hiên sẽ đào tẩu cùng đồng bạn nên đã chuẩn bị hậu chước. Nhưng lão hoàn toàn không ngờ, trong tay một Nguyên Anh kỳ tu sĩ lại có Truyền Tống phù ngẫu nhiên. Đây chính là Thánh vật bảo vệ tính mạng, dõi mắt khắp cả Tu tiên giới Đông Hải thì số lượng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sắc mặt lão ma cực kỳ khó coi, nếu như không thể khống chế được Hồng Diệp, thì mưu đồ của lão sẽ như trăng trong đáy nước vậy.

Trong mắt hiện vẻ tàn khốc, lão ma không chút nghĩ ngợi, một đạo quang hoa mờ ảo từ đầu ngón tay bắn ra, lúc này sắc mặt lão ma cũng đã trắng bệch. Đây không phải là một bí thuật bình thường, sử dụng phụ thân chi thể để thi triển tựa hồ có chút quá sức.

Tuy nhiên uy lực không phải chuyện đùa, có thể kích phá không gian. Hôi sắc quang hà sau khi rời tay lập tức bạo tăng, đường kính đến hơn nửa trượng, trong nháy mắt đã vượt qua ngàn dặm. Với tốc độ này cho dù là thuấn di hay Cửu Thiên Vi Bộ cũng không đáng để nhắc tới.

Lâm Hiên vốn đã bớt chút lo lắng, bởi vì màn bạch sắc hào quang của Truyền tống đã bao bọc hắn cùng Hồng Diệp vào trong. Khi nhìn thấy màn này thì chỉ biết trân trối nhìn mà không kịp phản ứng.

Trong ánh mắt hai người lộ vẻ hoảng sợ, đạo quang hoa mờ ảo kia trảm qua, bất quá chỉ sau một khắc, màn nhũ sắc bạch quang đã biến mất tại chỗ. Mặc dù có chút gợn sóng nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành truyền tống.

Sắc mặt Độc Long lão tổ đầy vẻ âm u, nhìn linh lực tạo thành pháp trận theo gió tiêu tán.

“ Tốt, tốt ! Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh cùng một Ly Hợp mà lại không coi lão phu vào đâu. Bất quá các ngươi nghĩ rằng mình có thể có khả năng đào tẩu sao?”

Lời còn chưa dứt hai tay lão mở ra, miệng cũng lẩm bẩm chú ngữ cổ quái, tựa hồ như đang thi triển pháp thuật truy tung lợi hại nào đó.

Trong lúc lão hoá thân thành An Trưởng lão, đã sớm hạ tiêu ký trên người Hồng Diệp, chỉ cần khoảng cách với đối phương không quá mười vạn dặm thì vẫn có thể cảm ứng được.

Mà Truyền Tống phù ngẫu nhiên có thể truyền tống xa hơn mười vạn dặm, nhưng vừa bị lão hư không trảm một kích, cùng lắm chỉ có thể truyền ra mấy vạn dặm.

Muốn chạy, bất quá chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.

Sau này bắt được Lâm tiểu tử, phải hảo hảo hành hạ mới có thể tiêu trừ được mối hận trong lòng này.

Trong chốc lát, Độc Long lão tổ ngừng động tác. Trong mắt loé ra hồng quang, thần tình lộ vẻ hung ác, trên mặt sát cơ hiện lên.

Tay áo bào phất một cái, từng đạo ma khí chen chúc bay ra bao phủ toàn bộ chúng tu sĩ xung quanh. Bên ngoài nhìn vào không rõ ràng lắm nhưng ở trong không ngừng có âm thanh bạo liệt truyền ra, mơ hồ còn có cả âm thanh thảm thiết.

Sau đó ma vụ tản ra, trong sát na gần ngàn tu sĩ đã biến mất giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Vận mệnh bọn họ như thế nào cũng có thể nghĩ được.

“ Hắc hắc”

Lão ma cười lạnh một tiếng, không nói hai lời nhằm một phương hướng nào đó, hoá thành một đạo kinh hồng phá không bay đi.

Tốc độ cực nhanh, chợt loé đã xuất hiện phía chân trời, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Mà tại nửa khắc trước kia, tại một hải vực vô cùng hoang tàn vắng vẻ, không gian dao động một hồi. Vốn bầu trời trong xanh bỗng nhiên trờ nên âm u vô cùng. Một nam một nữ từ hư không hiện ra, giống như là được ném ra từ mặt biển.

Bất quá nam từ kia phản ứng cực nhanh, trong phúc chốc đã khôi phục lại, quang hoa trên người chợt loé, đã bay đến bên người thiếu nữ.

“ Đại ca, chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?”

Trên mặt Hồng Diệp tiên tử vẫn lộ vẻ vô cùng sợ hãi, lúc đầu vốn định đối phó với Vạn Thú tôn giả, ai ngờ lại dẫn ra một Động Huyền kỳ lão quái.

Cả quá trình vô cùng nguy hiểm, ngay cả nàng cũng không thể tưởng tượng là có thể chạy thoát.

Đặc biệt là một màn cuối cùng kia, đối phương một trảm phá vỡ hư không, nếu như chậm một chút thôi, chỉ sợ nàng cùng đại ca đều khó tránh khỏi cảnh nhất đao lưỡng đoạn.

Phù!

Hồng Diệp thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình thật may mắn, nhưng trong lòng cũng có chút băn khoăn. Vì có thể chạy thoát, nàng đã đem tất cả thủ hạ bỏ lại. Với thực lực của bọn họ rất khó có thể thoát khỏi độc thủ của Lão ma.

“Tiểu muội không cần áy náy, tình huống này cũng là bất đắc dĩ. Đổi lại là bất kỳ ai khác cũng sẽ có lựa chọn như vậy mà thôi”

Lâm Hiên nhẹ nhàng mở miệng, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Ở lại cũng chỉ là chịu chết.

“A”

Hồng Diệp gật gật đầu. Bất quá lúc này vẻ mặt nàng là chưa hoàn toàn đón nhận.

Trong khi Hồng Diệp đang còn áy náy thì Lâm Hiên đảo mắt qua xung quanh, đem thần thức cường đại thả ra. Khác với Hồng Diệp tiên tử, hắn đã trải qua vô số tinh phong huyết vũ nên mơ hồ cảm thấy việc này có chút không ổn.

Lúc sau cùng đối phương thi triển thần thông vô cùng lợi hại kia, mặc dù vận khí của hai người không nhỏ có thể chạy thoát. Nhưng Lâm Hiên cảm ứng trong lúc truyền tống như đã bị quấy nhiễu, đối phương có thể đuổi theo hay không thì khó đoán.

Đối phương đường đường là một Động Huyền kỳ Yêu tộc thần thông quảng đại, lại thi triển phụ thần thuật, mượn thân thể An Trưởng lão để thâm nhập thật khiến kẻ khác phải nghi hoặc.

Lâm Hiên không hiểu rõ về Độc Long lão tổ nhưng đã nghe nói qua lối hành sự của lão. Hung hăng không hề cố kỵ điều gì, theo lý nếu muốn lấy Hồng Diệp đảo thì trực tiếp xuất thủ là được, cần gì phải hao phí tâm cơ như vậy.

Nhất định là có điều gì đó khiến lão ma cố kỵ nên mới không thận phận lộ ra, bởi vậy chỉ cần trở lại Hồng Diệp đảo thì hai người có thể an toàn.

Trong đầu ý nghĩ xoay chuyển, Lâm Hiên không chút chậm trễ mở miệng nói:“ Tiểu muội, ngươi có hải đồ không ?”

“ Có”

Hồng Diệp tiên tử buông tay xuống vỗ vào bên hông, một ngọc giản xanh biếc hiện ra.

“ Cho ngươi đây, Đại ca”

Lâm Hiên cầm lấy ngọc giản đem thần thức rót vào trong. Nhất thời trước mắt xuất hiện một bức hải đồ thật lớn, bên trong chỉ rõ ràng vị trí các hải vực.

Lâm Hiên rất nhanh đã tìm ra được vị trí của hai người.

Cự ly tới Hồng Diệp đảo cũng không quá xa, bất quá cũng chỉ có hai mươi ngàn dặm mà thôi, tuy nhiên đó là khoảng cách tính theo một đường thẳng.

Ở giữa đường đi lại có một hải vực rất lớn được cho là cấm địa của Hải tộc. Nhân tộc cùng Yêu tộc đi vào sẽ bị giết không tha.

Đây chính là quy củ định ra từ mấy vạn năm trước.

Nghe nói rất nhiều năm trước có một vị Động Huyền trung kỳ lão quái nhiệt huyết dâng trào. Hơn nữa tự cho thực lực của mình cường đại cố ý đi qua nơi này.

Tu tiên giới vốn là cường giả vi tôn, nắm quyền ai lớn thì có thể định ra quy tắc trò chơi. Cái gọi là cấm lệnh cũng chỉ là đặt ra cho những kẻ có tu vi thấp mà thôi. Chẳng lẽ kẻ không có thực lực lại ngu ngốc tới nơi này tìm chết hay sao?

Vì vậy lão ta nghênh ngang xâm nhập vào trong, bên Hải tộc cũng không ngăn cản được hắn.

Nhưng mà sau đó, vị Trương tiền bối này lại rêu rao rằng, Hải tộc đúng là không có thực lực, hắn lúc ấy không tổn thất một cọng lông tốc mà vẫn có thể ra khỏi cấm địa. Sau đó không lâu lắm Hải Tộc Lục Vương là Cự Kình Vương cùng Cuồng Sa Vương tự mình tìm tới cửa bái phỏng.

Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, mục đích của hai vị Hải Vương này mà muốn tống tiễn hắn về Âm tào địa phủ.

Vị Trương tiền bối này dĩ nhiên thần thông vô cùng lớn, nhưng là hai vị hải Vương kia cũng không phải quả thị mềm. Không có bản lĩnh bắt hổ nào dám lên Lương Sơn. Bất luận là Cự Kình Vương hay Hải Sa Vương đều không kém gì hắn, hơn nữa lại có sự chuẩn bị mà đến, vị Nhân tộc Động Huyền trung kỳ này không chỉ thất bại đương trường mà ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội chạy thoát.

Nghe nói chuyện này khiến cho tu tiên giới một hồi sóng to gió lớn, làm cho Nhân tộc cùng Hải tộc đại chiến một hồi. Phàm nhân thì cũng không nói tới, chỉ riêng thương vong của tu sĩ hai bên cũng đã lên tới cả triệu người, thiếu chút nữa đã khiên Yêu tộc nhân cơ hội là ngư ông đắc lợi. Cuối cùng hai tộc đành phải bắt tay giảng hoà.

Bất quá Hải tộc vẫn giữ nguyên quy tắc, ngoại tộc xâm lấn vào cấm địa “ Giết không tha”.

Nhân tộc mặc dù không cam lòng nhưng là nghĩ tới trường đại chiến vừa rồi, cho nên bề ngoài mặc dù không thừa nhận, nhưng cũng không ai ngu ngốc vượt qua cấm địa một lần nữa.

Lâm Hiên cùng Hồng Diệp đương nhiên rõ ràng. Có đánh chết bọn họ cũng không tồn tại tâm lý may mắn mà đi đường thẳng.

Dù sao thì mạng cũng chỉ có một cái. Độc Long lão tổ tuy rằng đáng sợ nhưng sao có thể sánh với Truy sát lệnh của Hải tộc được chứ.

Ý nghĩ xoay chuyển, cuối cùng Lâm Hiên quyết định đi đường vòng.

“Tiểu muội, chúng ta không thể ở nơi này lâu, trước tiên trở về Hồng Diệp đảo đã rồi nói sau.”

“Ừm”

Thiếu nữ gật gật đầu, nàng là nhất đảo chi chủ nhưng vẫn chưa trưởng thành, huống chi trải qua lần kinh biến này khiến nàng vô cùng hoang mang, đại ca nói như thế nào thì nàng cũng không có chút gì nghị gì.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vừa lòng, nhưng đúng lúc này dị biến nổi lên. Trên mặt Hồng Diệp tiên tử đột nhiên hiện lên vẻ thống khổ, trên trán tràn đầy mồ hôi cỡ hạt đậu, lưng thì gập xuống.

“Tiểu muội, làm sao vậy ?” Lâm Hiên ngẩn ngơ, cảm thấy có chút không ổn.

“ Ta đau bụng” Thanh âm Hồng Diệp tiên tử có chút run rẩy. Từ biểu hiện trên mặt có thể thấy được sự thống khổ của nàng đến mức nào.

“ Đau bụng sao?”

Lâm Hiên lập lại một câu, thân là Nguyên Anh hậu lỳ tu sĩ, bị bệnh là không có khả năng.

“Tiểu muội, hay là trong lúc chiến đấu ngươi bị thương?”

“Không phải”

Hồng Diệp lắc cái đầu đầy mồ hôi. “Ta chỉ cùng Liễu Thanh yêu nữ kia thi triển đấu pháp, mặc dù mụ ta thực lực không kém nhưng còn chưa gây cho ta thương tổn gì”

Không phải là thương thế phát tác sao ?

Trên mặt Lâm Hiên càng hiện lên vẻ lo lắng.

Giờ khắc này hắn không để ý cái gì gọi là “Nam nữ thụ thụ bất thân” nữa, tay phải vừa lật đã cầm lấy một bàn tay của Hồng Diệp.

Sau đó Lâm Hiên hít sâu một hơi, đem pháp lực tinh thuần rót vào thân thể nàng.

Linh lực dọc theo kinh mạnh lan khắp toàn thân, giống như là tứ chi bách hài.

Rất nhanh Lâm Hiên đã phát hiện ra chỗ không ổn, lúc này ở trong đan điền của Hồng Diệp có một đạo hắc sắc yêu khí đang không ngừng tàn phá bừa bãi.

Đúng là do lão ma kia động tay động chân.

Lâm Hiên lập tức đưa ra phán đoán.Bất quá vật này trước đây ẩn tàng vô cùng tốt, lại có thể dấu diếm được Hồng Diệp tiên tử.

Đối phương là Động Huyền kỳ tu sĩ, làm được việc này cũng không có gì cổ quái.

“Đại ca, ta sẽ chết sao”

“Nói bậy, vật này cũng không bá đạo lắm, xem ra chỉ là một tiêu ký mà thôi. Hiện giờ lão ma đang kích phát nó nhằm xác định vị trí của chúng ta”. Lâm Hiên bình tĩnh nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trên mặt Hồng Diệp tràn đầy vẻ hoảng sợ.

“Sợ cái gì, hắn có Trương Lương kế thì ta có Quá tường thê, để ta thi pháp áp chế yêu khí này đi” Đạo yêu khí này Lâm Hiên cũng đã xem qua, mặc dù không dễ dàng đuổi đi nhưng dù sao cũng không phải là vật vô hình, tạm thời có thể giam cầm lại.

Nói là làm ngay, bởi hiện tại hắn cũng không có thời gian trì hoãn. Lâm Hiên một tay nắm lấy tay Hồng Diệp, một tay không ngừng đánh ra các đạo pháp quyết.

Quá trình có vẻ phức tạp kỳ thật chỉ diễn ra trong chốc lát, với linh lực tinh thuần của hắn đã tạm thời đem đoàn yêu khí giam cầm lại.

Sau đó toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, ôm lấy Hồng Diệp hướng về phía xa bay vút đi.

Lâm Hiên toàn lực độn tốc, lão quái vật kia có thể không bao lâu sẽ đuổi tới.

Hắn sở liệu quả không sai, chỉ sau thời gian một bữa cơm ở phía xa xa xuất hiện một đạo hắc sắc kinh hồng nhanh điện quang hoả thạch, sau đó dừng lại ở chỗ hai người vừa mới dừng lại.

Lão ma hít hít mũi vài cái, khứu giác của Giao Long tộc cũng thật xuất sắc.

“Đúng vậy, hai người kia vừa mới ở nơi này. Các ngươi nghĩ rằng có thể chạy thoát sao?” Độc Long lão tổ cười lạnh một tiếng. Thanh âm cực kỳ bén nhọn làm người nghe không rét mà run.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1604: Rắc Rối Của Lâm Hiên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cường Chế Ngụy Trang

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 87


Sếp Ta Chuyên Ngành Là Đào Bẫy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26



The Beginning

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 4


Tình Đắng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50