Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1583 -1584: Thú Triều Công Thành

Chương trước: Chương 1581 -1582: Dẫn Họa Tới Vạn Thú Đảo



"Tiểu tử, ngươi tự tới đây chính là tìm chết, ta phải đem ngươi đi trừu hồn luyện phách, hối hận vì xuất hiện trên đời này."

Thanh âm trầm thấp tràn ngập oán độc của Vạn Mạnh Hào truyền ra. Trước giờ có phụ thân quan tâm, hắn chưa từng nếm qua đau khổ như lần trước, tự nhiên vô cùng thống hận Lâm Hiên.

Việc này phụ thân không muốn ra mặt, hắn chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Không ngờ tiểu tử này lại dám đưa dê vào miệng cọp.

Đây không phải là Lâm Hải Thành mà là Vạn Thú đảo!

Đối phương chỉ là một Nguyên anh sơ kỳ tu tiên giả. Sống hay chết không phải do bản thiếu chủ quyết định sao?

Nghĩ đến có thể báo thù, Thiếu chủ họ Vạn kích động đến toàn thân phát run, đắc ý cười lạnh.

Hôm nay Vạn thú tôn giả đã rời trong thành, phòng ngự tự nhiên được tăng cường rất nhiều so với bình thường.

Cảnh báo phù trên thân Vạn Mạnh Hào, chính là bảo bối mà lão quái vật đặc chế dành cho nhi tử. Không cần phải nói, hắn vừa tế ra thì đám tu sĩ Bạch Hổ thành đã thấy rành mạch, biết rằng thiếu chủ đang gặp nguy hiểm.

Một đám giáp sĩ trên tường thành không nói hai lời, ào ào hóa thành từng đạo kinh hồng bay về nơi ngoại thành này.

Xa hơn một chút là các độn quang càng khiến người chú ý, đây đều là các Nguyên Anh kỳ trưởng lão lưu lại thủ thành.

Bọn họ vốn hiểu sự tàn bạo của Vạn thú tôn giả. Nếu thiếu chủ ở gặp chuyện bất trắc thì mỗi người cũng không có kết quả tốt.

Vạn Mạnh Hào thấy rõ cảnh này vẻ mặt càng trở nên đắc ý, thanh âm phát ra càng trở nên âm lãnh.

"Tiểu tử, hiện tại ngươi dập đầu cầu xin tha thứ, cùng thiếu gia ta ký hạ huyết khế chủ tớ, sau mỗi ngày vì thiếu gia rửa chân đổ ống tiểu, ta có thể thể tha cho ngươi..."

"Ha ha, các hạ thật đúng là một người thú vị. Hiện tại Lâm mỗ thật có chút luyến tiếc khi giết ngươi." Lâm Hiên giận quá hóa cười mở miệng.

Đám Ngân Ngư Điểu rất nhanh sẽ đuổi tới.

thời gian không còn nhiều. Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang, tay phải đột nhiên nắm thành quyền, hung hăng đánh tới đối phương.

Vạn Mạnh Hào tuy ngốc nghếch nhưng sớm nếm qua đau khổ từ đối thủ, ít nhiều đã có một chút phòng bị. Thấy thế hán vội giương một ngón tay điểm ra một chỉ, tức khắc tấm thuẫn bài trước người ông ông kêu vang, hào quang lóe lên. Ầm một tiếng, một quầng sáng đã đem quyền thủ của Lâm Hiên ngăn cản lại.

Trên mặt Lâm Hiên lộ một chút ngoài ý muốn, bảo vật này phẩm chất không tồi. Xem ra thân gia của thiếu chủ ngu ngốc này cũng không tệ.

Đáng tiếc muốn ngăn cản hắn chỉ là người si nói mộng mà thôi.

Lâm Hiên thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên, linh quang trên quyền đầu lóe ra. Bành một tiếng, thuẫn bài đã bị nhất quyền đánh cho linh quang ảm đạm, như miếng sắt thường rơi xuống đất.

"Không có khả năng "

Vạn Mạnh Hào quá sợ hãi, vẻ đắc ý trên mặt hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên bắt đầu trở nên hoảng sợ: "Van cầu ngươi, đừng đánh ta."

Lần trước bị biến thành đầu heo khiến hắn khắc sâu ấn tượng.

Lâm trận cầu xin như vậy khiến Lâm Hiên dở khóc dở cười, trải qua bốn trăm năm tu đạo còn chưa bao giờ gặp qua.

"Yên tâm, ta không đánh ngươi."

Lâm Hiên mỉm cười nói. Vạn thú tôn giả nhất đại kiêu hùng, sao lại sinh ra tên khuyển tử thế này.

Hắn khẽ búng tay bắn ra một đạo pháp quyết nhập vào thân thể Vạn Mạnh Hào. Tạm thời giam cầm pháp lực đối phương, sau đó đem lục dịch của Thúy Lục Tương Quả đổ lên mặt và cổ hắn.

Lâm Hiên chỉ sử dụng hơn một nửa. Sau đó tay trái khẽ vẫy, đem nắp bình đóng lại rồi dán lên một tấm cấm chế phù màu xám nhạt.

Như vậy dịch lục Thúy Lục Tương Quả còn lại trong bình vẫn có thể thu hút đám Ngân Ngư Điểu. Có điều chắc chắc không thể hấp dẫn mạnh mẽ bằng lượng đã bôi trên người vị thiếu chủ này. Lâm Hiên đem chiếc bình thu về đai lưng trữ vật.

Tuy là lần đầu nghe nói, song không biết ngoại trừ hấp dẫn Ngân Ngư Điểu thì Thúy Lục Tương Quả còn hiệu quả gì đặc biệt chăng? Lâm Hiên kiến thức uyên bác, bằng trực giác nhận ra hơn phân nửa đây là bảo vật có cầu.

"A….A….A….Ngươi tính làm gì?"

Cự động cơ thể bị Lâm Hiên phong ấn, mắt thấy đối phương đổ một loại dịch lỏng trên đầu. Vạn Mạnh Hào theo bản năng, tưởng tượng đây là độc dược phi thường đáng sợ. Tức thời tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, thanh âm cực lớn vang tận mây xanh.

"Thiếu chủ…"

Sự tình diễn ra chỉ chớp nhoáng. Đám tu tiên giả đang bay đến quá sợ hãi, không khỏi gia tăng tốc độ.

"A, không ngờ thứ này lại dễ ngửi, chua chua ngọt ngọt. hương vị thật kỳ lạ."

Kêu vài tiếng, Vạn Mạnh Hào đột nhiên phát hiện cơ thể không có cảm giác trúng độc.

Hơn nữa mùi hương của lục dịch này khiến hắn cảm giác tinh thần lanh lẹ, có vài giọt nhỏ vào trong miệng thì mỹ vị vô cùng.

Giống như linh tửu làm bằng chu quả tốt nhất được ủ hàng mấy trăm năm.

Trong mắt hắn không khỏi toát ra tia mờ mịt: "Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha, tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi."

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tàn bạo, kẻ này quen thói làm ác thì cũng chẳng liên quan tới hắn. Nếu muốn trách thì chỉ trách phụ thân hắn đã có mưu đồ với Hồng Diệp Đảo. Lâm Hiên vỗ vào bả vai đối phương, giải trừ cấm chế trên thân họ Vạn, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phương xa.

Lúc này Vạn Mạnh Hào còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đối phương rõ ràng đã chế trụ hắn, vì sao chỉ lại rời đi đơn giản như thế.

Hơn nữa dịch lỏng nọ không hề có độc, ngược lại như là của loại chu quả trân quý nào đó.

Đối phương làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?

Đang còn nghi hoặc trăm mối thì các loại thanh âm truyền vào tai hắn: "Thiếu chủ, người không việc gì chứ?"

Thiếu chủ họ Vạn ngẩng đầu, đã thấy trước người vây quanh vài Nguyên Anh kỳ tu tiên giả tâm phúc.

Trong đó còn có hai Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ. Đám giáp sĩ sau một lát cũng kéo tới chừng hai ba trăm người.

Bên người nhiều thủ hạ như vậy, dũng khí của Vạn Mạnh Hào tức khắc tăng lên.

Không cần nghi hoặc nhiều làm gì, trước tiên phải truy theo bắt giữ tiểu tử ghê tởm kia!

"Các ngươi không cần thất thần, tu sĩ kia đắc tội bản thiếu chủ, mau đem hắn bắt lại, ta phải hảo hảo chiêu đãi hắn một phen."

Thanh âm Vạn Mạnh Hào tràn ngập oán độc, Lâm Hiên một lần nữa khiến lại hắn hận tới cực điểm.

Vạn Mạnh Hào nghiến răng nghiến lợi nhưng rất nhanh phát hiện, không ngờ tu sĩ chung quanh nghe lệnh mà vẫn không nhúc nhích.

"Các ngươi tính làm gì, không nghe thấy lời của bản thiếu chủ sao, hay là muốn ta bẩm báo lại lão tổ?" Vạn Mạnh Hào không khỏi giận tím mặt, khi nãy vừa bị vũ nhục mà lúc này đám thủ hạ lại cả gan không nghe lệnh.

"Thiếu chủ, không phải lão hủ trái lệnh, mà là người nọ….." Một tu sĩ vận bào xám trắng mở miệng, người này có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ. Đương nhiên không ngu ngốc như gã thiếu chủ.

Vạn Mạnh Hào nghe thế thì chần chừ, thanh âm cũng thư hoãn đi chút. Hắn cũng không dám quá mức vô lễ đối với đại ma đầu mang ác danh không nhỏ này: " Lời này của đạo huynh là ý gì. Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn tróc nã không được mình hắn sao… Không đúng, trong tay tiểu tử kia còn ôm một nữ tử Trúc Cơ. Chậc chậc, xem ra hoa dung không tồi. Lát nữa các ngươi đem thiếu nữ sanh cầm cho ta, vừa lúc ta cần tiểu mỹ nhân an ủi một phen."

Quần tu nghe thế hai mặt nhìn nhau. Trong này số tà tu đếm không hết, nhưng so với thiếu chủ trước mắt thì không khỏi mặc cảm, chắp tay nói một tiếng khâm phục.

"Thiếu chủ, thiếu nữ kia thì không nhắc, chỉ là tu tiên giả dung mạo bình thường kia, tựa hồ là Ly Hợp..." Tu sĩ vận đạo bào xám trắng cười khổ, nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên ngẩng đầu như là cảm ứng được cái gì.

Chỉ thấy xa xa chân trời lóe lên ánh sáng bạc, không ngờ trong sau một thoáng đã như hải triều sóng dữ ập tới.

Phóng tầm mắt là hằng hà sa số những con yêu cầm hung ác, trải rộng khắp một vùng đang giận dữ kêu vang náo động một góc trời.

"Đây là... Thú triều, Ngân Ngư Điểu?"

Chúng tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt thoáng cái trở nên khó coi.

"Nhanh bảo hộ thiếu chủ trở về, đem cấm chế mở ra, lệnh cho tất cả tu sĩ kết trận nghênh địch, tuyệt đối không để Yêu cầm vào trong thành."

Thanh âm khàn khàn quỉ dị truyền vào tai, Đạo bào tu sĩ không hổ là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, nhíu mày phân phó đám thuộc cấp.

Cũng may thực lực Vạn Thú đảo hùng hậu vô cùng. Tuy đảo chủ đã ra ngoài nhưng cấm chế bẫy rập con vô số kể. Chỉ cần quần tu đồng tâm hiệp lực thì Bạch Hổ thành như tường đồng vách sắt. Chưa hẳn không qua được thú triều đáng sợ này.

Chạy trốn là không thể, chắc chắn còn ngã xuống nhanh hơn.

Lời còn chưa dứt, lão đạo phất tay áo bào một cái. Toàn thân tỏa ra ma khí màu xám trắng đem bao phủ lấy gã thiếu chủ đang sợ tới mức ngẩn người. Vù một cái hướng về trong thành bay vút đi.

Đám tu tiên giả còn lại cũng vội vàng thi triển thần thông, cả đám mông như bị lửa đốt chật vật chạy vào.

Khoảng cách giữa bọn họ cửa thành không xa, một hồi cổ chuông trầm nặng vang vọng khắp thành. Tu tiên giả lưu thủ trên tường thành đã phát hiện điểm không ổn, không cần nghe phân phó đã đem cấm chế mở ra.

Một tầng sáng phòng hộ sắc xanh thẳm dựng lên, tuy chưa ngưng tụ hoàn toàn nhưng đã lộ vẻ huyền ảo thần bí.

Tức thời từng đội từng đội giáp sĩ, số lượng chừng trên vạn xuất hiện ở trong tầm mắt. Lực phòng ngự của Vạn Thú đảo thật không nhỏ.

Còn có Tinh uy pháo có đường kính cùng chiều dài hơn trên các chiến thuyền rất nhiều, hiển nhiên uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Đại chiến còn chưa tới mà bầu không khí trên đảo đã trở nên ngưng trệ.

Đối mặt trận địa tu tiên giả sẵn sàng, đám Ngân Ngư Điểu không có bất luận sợ hãi. Trong mắt của chúng chỉ có Thúy Lục Tương Quả, có điều lúc này mục tiêu đã đổi từ Lâm Hiên sang vị thiếu chủ xui xẻo kia.

"A! A!" A!"….."

Liên tiếp tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, đám giáp sĩ Trúc Cơ cùng Ngưng Đan Kỳ bay sau không kịp trốn chạy. Cả đám liều mạng chống trả nhưng rất nhanh đã bị sóng triều màu bạc nuốt hết. Rất nhanh xương cốt cũng không còn.

Hai trăm giáp sĩ bị diệt, sau đó đến phiên những Nguyên Anh kỳ tu tiên giả độn tốc hơi chậm.

Bị đám yêu cầm đuổi theo khiến bọn họ hoảng sợ, có thể ngưng thành Nguyên Anh tự nhiên có vài phần bổn sự, có điều kết cục bọn họ cũng không khác là mấy. Một số đành tự bạo Nguyên Anh còn dễ chịu hơn táng thân trong bụng Yêu cầm.

Bất quá ngốc nhân có ngốc phúc, thiếu chủ đã biến thành mồi ngon trong mắt đám Ngân Ngư Điểu lại được tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kia bình yên mang theo vào thành.

Đám tu tiên giả ban nãy trước sau chỉ còn lại có bảy tám gã Nguyên Anh kỳ, giáp sĩ cấp thấp đã toàn quân bị diệt.

Mấy tu tiên giả may mắn này vừa mới nhẹ nhàng thở ra thì tiếng rít gào cùng cuồng phong bạo động khắp cả ngoài Bạch Hổ thành. Sóng triều Ngân Ngư Điểu đã ào ào như thác lũ cuốn tới. Đám Yêu Cầm bắt đầu trảo vồ mỏ mổ, điên cuồng phun ra các cột sáng đánh vào quầng sáng xanh thẳm.

Nhưng cấm chế nơi Bạch Hổ thành tự nhiên vượt xa vòng bảo hộ chiến thuyền. Đợt tấn công này chỉ khiến nó thoáng lay động mà thôi.

Những tu sĩ phụ trách vội đánh ra các đạo pháp quyết, mặt ngoài quầng sáng tức khắc hiện ra vô số đạo điện hồ to cỡ cánh tay. Đoành đoành những tiếng nổ lớn, tới cả gần vạn con Ngân Ngư Điểu đã bị cháy sém rớt xuống.

Nhưng số lượng này đối với thú triều khổng lồ chỉ là muối bỏ biển. Ngân Ngư Điểu không hề sợ chết điên cuồng xông tới. Hàng vạn tu tiên giả trong thành cũng tế ra pháp tế ra bảo vật pháp khí, hướng về sóng triều màu bạc trên bầu trời kia liều mạng oanh kích.

Các loại cấm chế cũng bắt đầu phát huy hiệu quả, trên bầu trời nổ tung các cột sáng đủ mọi màu sắc cùng thanh âm ầm ầm náo động cả toàn Vạn Thú đảo.

Yêu cầm không ngừng bị sát diệt nhưng số lượng quá mức đáng sợ, kéo dài tới cả ngàn dặm, vô biên vô hạn không dứt.

Xa xa nhìn lại, Bạch Hổ thành giống như một khối đá cứng rắn trên biển bị sóng triều màu bạc ập tới, lúc sau khi thủy triều rút đi thì đá ngầm vẫn đồ sộ đứng vững.

Nhưng hải triều lại như liên miên không dứt, lần tiếp theo càng thêm mãnh liệt cuồn cuộn tuôn tới.

Thời khắc này, chỉ có vạn người một lòng mới có thể vượt qua nguy cơ.

Đừng nói tu sĩ cấp cao mà Trúc Cơ thậm chí là Linh Động kỳ thái điểu cũng thét vang, kịch liệt đại chiến cùng đám yêu cầm không thôi.

Ngoại trừ phòng ngự giáp sĩ của Vạn Thú đảo, các tu tiên giả ngoại lai như chưởng quầy tiểu nhị nơi phường thị, thậm chí là tán tu cũng đều tự phát tới phòng thủ.

Bọn họ không hẳn thuộc về Vạn Thú đảo nhưng tình huống hiện tại, một khi phòng ngự Bạch Hổ thành bị công phá thì chẳng ai có kết quả tốt.

Chỉ tháy Linh Khí tung hoành, pháp bảo bay múa chi chít mờ mịt trên bầu trời. Ngay thời khắc đám tu sĩ nhiệt huyết chiến đấu thì Thiếu chủ Vạn Thú đảo lại lặng lẽ lui đi.

Bình thường hắn tác oai tác phúc nhưng lúc này đã lộ nguyên hình, bất quá là một con chuột nhắt sợ chết mà thôi.

"Thiếu chủ.. ngươi... "

"Bản thiếu chủ tự dưng thấy đau bụng, thân thể không thoải mái …nơi này có chư vị trưởng lão phụ trách chỉ huy thì tốt rồi." Bị người gọi lại, Vạn Mạnh Hào nhanh chóng tìm lý do thoái thác. Sau đó toàn thân lóe lên hồng quang, chạy trốn mau lẹ vô cùng.

Hắn thân là thiếu chủ tôn quý vô cùng, sao có thể liều mạng cùng một đám Yêu cầm ti tiện này?

Có câu con nhà thiên kim không ngồi ngoài vệ đường, đương nhiên phải trở về thành chủ phủ, đến chỗ an toàn nhất chờ đợi.

Vạn Mạnh Hào không chút áy náy thầm nghĩ.

"Trương đạo hữu, ngươi xem... "

"Hừ, chỉ là một tượng đất bằng bùn nhão, không cần trông cậy vào kẻ này" Lão giả vận bào xám thở dài, sau đó trên mặt hiện lên một tia dữ tợn: "Mọi người không được nhụt chí. ừng quên, hiện tại chúng ta liều chết chính là vì sự sinh tồn của bản thân."

Chúng tu sĩ nhao nhao hưởng ứng nhưng lúc này thế công của đám Yêu cầm càng trở nên sắc bén. Ngân Ngư Điểu thấy thực vật mỹ vị đi xa, hai mắt màu đỏ ngầu liều mạng liều mạng trùng kích vòng bảo hộ.

Tầng tầng lớp lớp Yêu cầm ào đến khiến áp lực trên vòng bảo hộ gia tăng gấp đôi.

Chỉ thấy quầng sáng rung động không thôi, giống như có khả năng bị phá vỡ lúc nào.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1585 -1586: Hải Tộc Lục Vương

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thật Ra Em Không Vui

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 53


Cảnh Xuân Như Mộc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Thoái Vị Hoàng Đế

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12



Người hầu của đại ma vương

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 51