Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1561 -1562: Trong Hội Đấu Giá

Chương trước: Chương 1560: Mạc Đại Sư



Lấy tay xoa xoa trán, kiện đệ nhất bảo vật này rốt cuộc là gì, có cần thiết phải tham dự không đây?

Ý niệm trong đầu đang lưu chuyển thì đám tu tiên giả đã bắt đầu đấu giá.

Hai vạn trung phẩm tinh thạch quả thật có thể khiến một bộ phận tu sĩ chùn bước, nhưng tu tiên giả đến đây phần đông là những người có gia sản phong phú, trên tay có linh thạch nhàn rỗi, tham đấu giá một vài kiện đồ vật cũng không vấn đề, suy cho cùng sẽ không có đồ vật rác rưởi.

Cho nên sau khi Mạc đại sư vừa dứt lời, lập tức vang lên những âm thanh:

"Hai vạn!"

"Hai vạn mốt."

"Hai vạn hai."

"Hai vạn năm ngàn."

Thanh âm thứ ba vừa vang lên, trong đại sảnh lập tức trở nên yên lặng, bảo vật còn chưa rõ, thật sự không cần phải điên cuồng tranh đoạt.

Nếu tiêu phí một lượng lớn linh thạch vào cuộc đấu giá này, lát nữa xuất hiện bảo vật cần thiết mà lại thiếu thì chẳng phảibỏ gốc lấy ngọn sao?

Tu sĩ một hơi tăng thêm ba ngàn trung phẩm tinh thạch là một người mập mạp tai to mặt lớn, mặc một bộ y phục màu vàng kim.

Tu vị ngưòi này cũng không thấp, là Nguyên Anh trung kỳ nhưng bộ dáng không giống như người tu đạo, giống như thần giữ của ở thế tục giới hơn, chẳng qua xuất thủ lại vô cùng rộng rãi.

Lâm Hiên nghe thấy có người gọi hắn là Cổ Bàn Tử, tựa hồ là một gã tán tu có mấy cửa tiệm, một năm kiếm được tinh thạch cũng kha khá .

Xem ra kiện đệ nhất bảo vật này sẽ về tay Cổ Bàn Tử. Lâm Hiên một lần nữa đem thần thức thả ra, vừa tiếp xúc tấm vải đỏ phủ ở mặt trên đã bị trở lại bắn ngược trở lại.

Rốt cục là vật thế nào? Lâm Hiên ma xui quỷ khiến thế nào lại vận dụng một bí thuật khác.

Thiên phượng thần mục!

Hắn vừa hít vào một hơi, trong mắt liền xuất hiện ngũ sắc lưu ly. Khuôn mặt vốn bình thường lại trở nên vài phần yêu dị.

Do Lâm Hiên đang ở trong phòng nên không ai thấy được dị tượng khiến người kinh ngạc này. Có điều lúc này chính hắn mới lại là người đang kinh ngạc

Vốn thần thức không có hiệu quả nhưng không ngờ Thiên phượng thần mục lại có thể xuyên thấu tầng vải đỏ kia, mơ hồ có thể thấy được một chút hình dáng.

Bảo vật kia hình như là...

Kiện bảo vật đuợc tăng thêm năm nghìn trung phẩm tinh thạch. Mạc Ngân Mạc đại sư lộ ra vài phần hài lòng.

Giá này so với dự kiến còn cao hơn một chút. Chẳng qua dựa theo quy củ đấu giá, hắn vẫn phải lặp lại hai lần, sau đó cầm lấy một pháp khí như một cây chuỳ nhỏ, đang muốn gõ một tiếng chấm dứt đấu giá thì một âm thanh lạnh lùng truyền vào tai.

"Ba vạn trung phẩm tinh thạch."

Thanh âm kia không lớn nhưng rõ ràng, cái giá đưa ra giá khiến một quần tu kinh hô lên.

Cổ Bàn Tử thêm ba nghìn đã là đại thủ bút, không người này còn hào phóng hơn.

Mạc đại sư mừng rỡ hơn nữa, giống như những người khác đưa mắt lại nơi phát ra âm thanh kia.

Một khách phòng hình lục lăng ánh vào tầm mắt.

"Đưa danh tác như thế, chẳng lẽ là lão quái nọ?"

Tròng mắt Mạc đại sư hơi co lại. Với thân phận đặc biệt tại đấu giá hội, lão đã thoáng nghe nói lần này, trong những người thuê phòng có một đại nhân vật.

Mắt thấy vịt đã nấu chín rồi bỗng nhiên lại bay đi. Cổ Bàn Tử không khỏi tức giận, chẳng qua thấy người ra giá một mình trong sương phòng thì trên mặt hiện ra vài phần do dự.

Hắn không phải là lần đầu tham gia đấu giá hội này.

Có thể có bao cả một sương phòng phải là đại nhân vật, không phải tu vị xuất chúng thì cũng nắm thế lực một phương.

Nếu thực là tuyệt thế bảo vật đuơng nhiên hắn sẽ không buông tha, bằng vào tài lực cạnh tranh đến cùng với đối phuơng. Nhưng lúc này vì một kiện bảo vật không rõ ràng thì không đáng.

Nghĩ vậy thần tình Cổ Bàn Tử hòa hoãn trở lại nhưng trong lòng chửi ầm lên.

Mạc đại sư tỏ vẻ vui mừng, lại theo quy củ hỏi vài lần rồi tuyên bố người ra giá cuối cùng. Người trả ba vạn trung phẩm tinh thạch đạt được bảo vật này.

"Đại sư, hiện nay vật phẩm đã có chủ nhân, không biết có thể công bố cho chúng ta biết, kiện đồ vật đó là gì không?"

Một thanh âm to lớn truyền vào tai, những tu tiên giả khá cũng sôi nổi đánh trống reo hò.

Bình tâm mà nói, Cổ bảo hay đan dược tăng tiến tu vị còn có giá cao hơn gấp mấy lần ba vạn trung phẩm linh thạch.

Nhưng vật này chẳng qua là một kiện phẩm chưa rõ ràng, rất nhiều người đều muốn biết lần này đại nhân vật trong phòng kia có phải là xem tinh thạch như rác hay không?

"Điều này..."

Thanh âm Mạc đại sư có chút khó xử. Dựa theo quy củ, đấu giá chấm dứt thì vật phẩm đã thuộc về người khác. Phường thị không có quyền công bố.

Thấy lão giả lộ ra vẻ khó xử, thanh âm đánh trống reo hò phía dưới càng lúc càng lớn .

"Thế nào, chúng ta mạo hiểm đưa ra nhiều tinh thạch như vậy, cuối cùng đấu giá vật gì đó lại chẳng hay biết gì, thế này có phải là cũng quá kỳ cục không."

"Không sai, trêu chọc ta như thế, lần sau bản chân nhân cũng không muốn đến đây nữa."

"Mạc đại sư, chúng ta tôn kính ngươi nhưng ngươi không thể đem chúng đạo hữu ở đây ra đùa giỡn như vậy."

"Các đạo hữu bớt giận, không phải Mạc mỗ thừa nước đục thả câu mà là vật này đã đổi chủ, nếu muốn công bố còn phải xem ý của vị đạo hữu kia."

Mạc đại sư vừa nói vừa ngẩng đầu lên, trên mặt ẩn ẩn chút cầu khẩn.

Hết thảy chuyện này Lâm Hiên tự nhiên rõ ràng, đuôi lông mày vừa động, môi mấp máy thi triển truyền âm thuật.

"Muốn lão phu công bố bảo vật cũng đuợc, chẳng qua ta hy vọng đạo hữu đáp ứng một yêu cầu."

"Đạo hữu, mời nói."

Mạc đại sư cũng không chút do dự truyền âm nhưng trong lòng căng thẳng, đối phương đã thấy được tình cảnh hiện tại, không rõ có lợi dụng để chiếm tiện nghi không.

Có điều Lâm Hiên chỉ cười cười, thanh âm có vẻ ôn hòa: "Đạo hữu không cần quá lo lắng, yêu cầu của tại hạ chỉ là nhờ đạo hữu đem tấm vải đỏ ngăn cách thần thức kia tặng cho ta thôi"

"Ha ha, thì ra là thế, chuyện này thì lão phu làm chủ đáp ứng, đa tạ đạo hữu ."

Mạc Ngân mừng rỡ truyền âm nói. Miếng vải đỏ này sở dĩ có thể ngăn được thần thức là dùng tơ của một loại Thanh Tàm đặc biệt dệt thành. Tuyquý hiếm nhưng tác dụng không lớn, dùng nó để hóa giải nguy cơ trước mắt là tuyệt đối ổn thỏa.

Hai người đạt thành hiệp nghị. Vẻ mặt Mạc Ngân liền trở nên bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi mở miệng:

"Một khi chư vị đạo hữu đã muốn biết trong khay là vật gì, lão phu liền để cho mọi người mãn nhãn."

Lời còn chưa dứt lão phất tay một cái, một trận gió nhẹ thổi qua đem tấm vải đỏ nhấc lên.

Một quyển tàn thư ánh vào tầm mắt, chỉ ít ỏi tầm mười trang lại rách một vài chỗ nhỏ, nhìn qua niên đại đã rất lâu đời.

"Đây là cái gì?"

Chúng tu trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt. Ở trong sương phòng, thần sắc Lâm Hiên chợt động, quả nhiên giống với khi hắn dùng Thiên phượng thần mục quan sát.

Kỳ thật khi đáp ứng lão giả công bố vật này, hắn đã suy tính kĩ càng.

Miếng vải đỏ ngăn cách thần thức kia chỉ là một lý do.

Tàn thư kia ở Tu Tiên giới cũng không nhiều nhưng lai lịch của nó thì Lâm Hiên không hề biết, cho nên muốn nghe lý giải của lão giả.

Có thể có phiền toái nhưng thân phận hắn vốn giữ bí mật, cũng không sợ khi ra ngoài bị thêm phiền phức.

"Ha ha, chư vị đạo hữu không cần gấp, lão phu nghĩ chư vị đạo hữu đang ngồi đây, đa số chắc đã nghe qua uy danh của Ngọa Mi đại sư."

Thanh âm của Mạc Ngân chậm rãi truyền vào tai mọi người, lời còn chưa dứt thì phía dưới lại trở nên ồn ào huyên náo.

"Cái gì, ta không có nghe lầm chứ, Ngọa Mi đại sư ?"

"Chẳng lẽ là vị cao nhân đệ nhất tu tiên giới Đông hải mấy vạn năm trước, danh xưng là Phục Ma thần tăng?"

"Hừ, ngoại trừ đại sư còn có thể là người nào?"

Thời gian gần đây Lâm Hiên cũng xem qua không ít điển tịch mua từ phường thị nhưng uy danh Ngọa Mi đại sư lại chưa từng nghe qua. Hiện từ nghị luận của đám người, cũng biết được đây là một vị tu tiên giả bất phàm.

Lúc này phía dưới lại có tiếng nghị luận truyền vào tai.

"Đại sư đề cập đến Ngọa Mi thần tăng, chẳng lẽ trong điển tịch này là công pháp tu luyện của hắn sao?" Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai, người mở miệng lại là Cổ Bàn Tử. thanh âm mang theo vẻ hối hận.

Nếu sớm biết như thế, vừa rồi đã tiếp tục cạnh tranh.

Biểu tình của những tu tiên giả khác cũng không khác biệt lắm, bọn họ đoán điển tịch này mười phần là ghi lại công pháp rồi. Thần tình đám người lại trở nên tham lam cùng hối hận.

Nhưng vẻ mặt Lâm Hiên vẫn thản nhiên. Công pháp thực sự của Ngọa Mi thiền sư sao lại tùy tiện đem ra đấu giá như vậy được. Hắn tin rằng trên đời này không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả.

Lại nghe Mạc đại sư chậm rãi nói tiếp:

"Không sai, đây quả thật là công pháp Ngọa Mi tiền bối từng tu luyện…nhưng cũng không phải đầy đủ, chỉ là tàn thiên mà thôi."

"Tàn thiên?"

Không ít tu tiên giả đang hung hăng dậm chân, nghe xong lời này thì ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt lại trở nên kinh hỉ.

Nếu chỉ là tàn thiên thì căn bản là không thể nào tu luyện được. Cho dù miễn cưỡng tu luyện được thì thành tựu cũng không cao.

Nói cách khác, ba vạn trung phẩm tinh thạch của đối phương căn bản là ném xuống nước.

Đám người vốn đang buồn bực, lại biến thành vui sướng khi người gặp họa.

Nhưng Lâm Hiên vẫn giữ vẻ thản nhiên, vừa rồi chưa từng mừng như điên mà lúc này cũng không chút uể oải. Rốt cuộc là chiếm tiện nghi hay chịu thiệt, bây giờ kết luận còn hơi sớm.

Mặc kệ thế nào, đám người đối với sự tình này đã mất đi hứng thú, đấu giá hội cần đuợc tiếp tục. Một thị nữ đem khay bạc có cổ thư được phủ dưới vải đỏ đặt trên một Truyền Tống trận nhỏ, sau đó đôi môi đào hé mở, đánh ra một đạo pháp quyết.

Quang hoa chợt lóe, vật phẩm đã biến mất không thấy. Lúc này nó lại hiện ra trên một Truyền Tống trận tương tự ở trong sương phòng của Lâm Hiên.

Đấu giá hội còn tiếp tục, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không xem xét bảo vật, phất tay một cái đem nó thu vào túi bên hông.

"Thuần Dương Chân Thiết ở trong địa mạch hỏa huyệt, nghe nói qua vạn năm mới có thể thành hình. Khối này nặng tới hai cân, chính là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế pháp bảo Hỏa thuộc tính. Giá quy định năm vạn trung phẩm tinh thạch, mỗi lần đấu giá không được dưới hai ngàn."

Lời còn chưa dứt Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, Thuần Dương chân thiết này ở Nhân Giới chỉ có trong truyền thuyết, hắn chưa từng thấy qua. Không ngờ mới đến Linh giới không bao lâu lại chính mắt thấy.

Tài liệu này to khoảng một nắm tay, vốn có màu ngăm đen nhưng lại lộ ra ánh lửa đỏ rực, cho dù xa như vậy nhưng Lâm Hiên vẫn cảm ứng được bên trong ẩn chứa hỏa linh lực vô cùng cường đại. Nếu dùng để luyện chế bảo vật Hỏa thuộc tính, uy lực tuyệt đối không nhỏ.

Cho nên lúc Mạc đại sư vừa dứt lời thì thanh âm tăng giá đã truyền vào tai.

"Năm vạn"

"Năm vạn hai."

"Sáu vạn!"

"Tám vạn!"

Giá cả trong thời gian ngắn lại tăng lên gấp đôi.

Trong những tu sĩ tham gia cạnh tranh giá, có những người vốn tu luyện Hỏa thuộc tính công pháp, tự nhiên muốn đoạt lấy bảo vật.

Cũng có những người là đại diện của các cửa hiệu, bọn họ mua tài liệu quý hiếm này về chế tác ra thành phẩm, giá cả tuyệt đối tăng lên rất nhiều, thu lợi không nhỏ.

Lâm Hiên không tham dự đấu giá lần này, Thuần Dương Chân Thiết tuy hiếm có nhưng hắn lại không dùng được.

Ước chừng qua thời gian một tuần trà, một gã hắc bào tu tiên giả đã mua được với giá hai mươi vạn, Lâm Hiên nghe xong cũng không khỏi líu lưỡi.

Xem ra thời điểm tại Nhân giới, hắn vốn đại tài khí thô hơn xa những tu tiên giả bình thường khác.

Nhưng tại nơi Linh giới tài nguyên phong phú, "Kẻ có tiền" chỗ nào cũng có, tài phú của của hắn tuy không thể nói là đơn bạc, nhưng không biết khi nào sẽ lòi ra tu tiên giả còn có tiền hơn.

"Hắc Vân Thổ sinh ra tại đầm lầy Hắc Vân, là tài liệu Thổ thuộc tính hiếm thấy, thích hợp luyện khí chế bảo."

Mạc đại sư tận hết sức lực khen ngợi vật phẩm này một phen, chờ khi mọi người bắt đầu nảy sinh hứng thú thì mới mở miệng.

"Hắc Vân thổ lần này nặng hai cân, giá quy định bảy vạn tinh thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn ba nghìn."

Lời còn chưa dứt, tu sĩ phía dưới đã đánh trống reo hò.

"Có lầm không, đây không phải hại người sao, Hắc Vân thổ, ta nhớ rõ là tại đấu giá hội ba tuần trăng trước cũng từng xuất hiện. Phân luợng cũng không mấy sai biệt nhưng giá chỉ có ba vạn tinh thạch. Lần này tăng lên như vậy, quả thật là quá đáng."

"Không sai, theo lão nạp thấy. Tuy Hắc Vân thổ giá trị không thấp nhưng luận về mức độ quý hiếm, còn chưa sánh được với Thuần Dương chân thiết."

Loading...

Xem tiếp: Chương 1563 -1564: Ba Kiện Áp Trục Bảo Vật

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Thần Băng Ngạo Thiên

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 7


Thiên Sơn Độc Hành

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 23


Trêu đùa lòng vua

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Người Đàn Ông Hoàng Kim

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11