Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1548 - 1549: An Trưởng Lão

Chương trước: Chương 1546 - 1547: Tu Du Đồ Cùng Tính Toán



"Ta. . ."

"Ngươi cái gì mà ngươi, không hiểu thì đừng ở chỗ này mà nói lung tung, họ Quách ngươi là loại đầu không não thì nghĩ ra được ý kiến gì?" Ngô trưởng lão khinh thường nói.

"Không sai, Quách mỗ nói không lại ngươi, nhưng có thiên địa chứng giám, ta một lòng trung thành đối với tiểu thư, không giống ngươi, mọi chuyện đều là tự tư tự lợi. Thi cốt lão đảo chủ còn chưa lạnh đã muốn tìm chủ công khác. Không sai, ngươi nói rất đúng, rất có lý. Vậy cứ coi như hai người xứng đôi thì làm sao, lão Vạn Thú Tôn Giả tham hoa háo sắc, nghe nói cơ thiếp có hơn trăm, thậm chí còn bắt không ít nữ tu sĩ để làm đỉnh lô, lão gia hỏa này nhân phẩm như vậy mà còn không biết xấu hổ, muốn Đại tiểu thư gả cho lão, chẳng ngang với đẩy nàng vào hố lửa sao?"

"Cổ hủ!" Đối mặt với chất vấn của Quách Nho, Ngô trưởng lão lại lộ ra vẻ khinh thường:

"Trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện quá mức bình thường, huống chi là nhất đảo chi chủ.

Mấy trăm cơ thiếp tính là cái gì, theo ta biết được, trong những nhất phương cường hào, không ít người có vô số thị thiếp, nam nhân thân là tu tiên giả, lấy nhiều hơn mấy lão bà, có cái gì mà kỳ quái.

Còn về đỉnh lô, trong những huynh đệ đang ngồi ở đây, chuyện tương tự như thế vị tất không có, song tu vốn là có lợi cho việc đột phá bình cảnh, việc này cùng với việc gả Đại tiểu thư thì có quan hệ gì? Vạn Thú Tôn Giả coi như có cuồng vọng gấp mười cũng không dám xem thường đạo lữ danh chính, thị thiếp cùng đỉnh lô không có điểm quan hệ cùng tiểu thư nhà chúng ta. "

"Ngươi. . . "

Quách Nho cực kỳ giận dữ nhưng Tu Tiên Giới chính là nhược nhục cường thực, Vạn Thú Tôn Giả Thân là vậy nhiều nhất chỉ là bị người người đàm tiếu mà thôi.

"Được, coi như ngươi nói có lý, nhưng đối phương cưới tiểu thư chẳng lẽ sẽ buông tha cho Hồng Diệp đảo chúng ta? lão đảo chủ tân tân khổ khổ lập cơ nghiệp, chẳng lẽ cứ như vậy để đối phương thôn tính đi."

"Hắc hắc. Nghe vậy mới nói Quách Nho ngươi là loại ngu xuẩn, lão phu lo lắng hết lòng, nghĩ ra kế sách thuận theo thời thế, cuối cùng cũng chỉ muốn bảo toàn cơ nghiệp của lão đảo chủ mà thôi." Ngô trưởng lão dõng dạc nói.

Quách Nho khó có thể tin nổi, trợn to hai mắt. Đối phương nói kín kẽ đến mức như áo trời không thấy vết chỉ khâu, không để cho lão tìm được lí lẽ mà phản bác, tuy đã hiểu âm mưu của Ngô trưởng lão nhưng mặt ngoài đuối lý đấu không lại. Kỳ thật lão đã từng nghĩ về chuyện này.

Khi tiểu thư kế thừa đại vị, lão đã có chút không tình nguyện, nếu không phải có An trưởng lão đại lực duy trì, chưa chắc tiểu thư có thể trở thành đảo chủ.

Nghĩ tới đây, lão lại nhìn về phía An thúc. An trưởng lão chính là lão thần đi theo lão đảo chủ lâu nhất. Cũng là Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ, hơn nữa thực lực tựa hồ còn trên Ngô Tử Minh một bậc.

Ngô Tử Minh luôn luôn sợ hãi đối với lão.

Mà An trưởng lão cũng một lòng xem tiểu thư như chất nữ của mình, sao hiện giờ chưa thấy lên tiếng?

Chỉ thấy lúc này An trưởng lão đang nhắm nghiền hai mắt, một bộ lão thần vậy.

Quách Nho càng thêm nghi hoặc nhưng lúc này lại không tiện mở miệng, trước hết là phải phản bác lại ngụy biện của Ngô Tử Minh đã.

"Ngươi nói như thế là dẫn Lang vào nhà, đem tiểu thư vào miệng Hùm, bảo toàn cơ nghiệp của lão đảo chủ cái gì? Ngô Tử Minh, công đạo tự nhân tâm, coi như lời ngươi dễ nghe cũng không thể trắng đen lẫn lộn như vậy."

"Họ Quách, ngươi vụng về như lão trư thì không có nghĩa người khác cũng như thế, kế sách này do Ngô mỗ vất vả mới nghĩ ra được. Không sai, ngươi vừa mới phân tích cũng có vài phần đạo lý. Có điều Vạn Thú Tôn Giả cầu hôn không ngoài chủ ý mượn mỹ nhân chiếm giang sơn, ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê (1). Đối phương muốn tiểu thư gả cho hắn thì chúng ta thể thông qua đó để nhân cơ hội."

"Nhân cơ hội? "

"Không sai. Như Ngô mỗ vừa mới phân tích, mặc dù không có Vạn Thú Tôn Giả thì thế lực khác cũng sẽ không buông tha Hồng Diệp đảo, mà một khi tiểu thư được gả đi thì sẽ mượn danh tiếng của Vạn Thú Tôn Giả rồi, khiến cho tất cả thế lực khác phải kinh sợ"

"Cái này mà gọi là kế sách? Chẳng phải Hồng Diệp đảo vẫn rơi vào tay Vạn Thú Đảo sao."

“Hừ, ngươi hoảng cái gì, lão phu vẫn chưa nói xong. Đây chỉ là bước đầu tiên, không phải đối phương muốn cầu thân với tiểu thư hay sao, chúng ta có thể ra một điều kiện, sau này nếu tiểu thư sinh nở, trưởng tử phải theo họ của lão đảo chủ. Như vậy, Hồng Diệp nhất mạch vẫn được thừa truyền.

Các vị nghĩ xem, cơ thiếp của Vạn Thú Tôn Giả tuy nhiều nhưng luận về thân phận và thực lực, bọn họ sao có thể sánh được với tiểu thư chúng ta. Cái này gọi là mẫu bằng tử quý, sau này tiểu thiếu gia dựa vào tiểu thư, thêm đám lão thần chúng ta tri trì, còn sợ không đoạt được vị trí thiếu chủ hay sao, một khi Vạn Thú Tôn Giả ngã xuống. Khi đó tiểu thiếu gia cũng đã đủ lông đủ cánh, hắn lại mang họ của lão đảo chủ, khi đó không chỉ Hồng Diệp đảo mà ngay cả những cơ nghiệp khác của Vạn Thú Tôn Giả cũng sẽ rơi vào tay chúng ta.

Chư vị huynh đệ, các ngươi nói xem, có phải Ngô mỗ đã lo lắng hết lòng cho Hồng Diệp đảo hay không? Như họ Quách kia bằng sức của mãng phu, căn bản chỉ là lấy trứng chọi đá. Luận thực lực, Vạn Thú Tôn Giả chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết ngươi như con rệp vậy."

" Lời này của Ngô trưởng lão không sai, nếu theo kế này, không những Hồng Diệp đảo chúng ta có thể vượt qua nguy cơ mà thực lực còn tăng mạnh là không thể bàn cãi."

"Ừm, ta cũng thấy có lý. Ngoài kế này thì đúng không còn cách nào giải trừ nguy cơ trước mắt."

Tiếng nghị luận liên tiếp truyền vào tai, phe cánh của Ngô trưởng lão tạm thời không đề cập, cả những trưởng lão trung lập cũng cho kế này là khả quan.

Mạnh yếu cách xa, chống lại Vạn Thú Đảo thì một phần thắng bọn họ cũng không có.

Mà Ngô trưởng lão hiến kế này quả thực không tệ.

"Ngươi, các ngươi. . . "

Quách Nho vừa sợ vừa giận nhưng vốn không phải kẻ nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán thi nhau rơi xuống.

Trong mắt Ngô trưởng lão hiện một tia khinh miệt nhìn Quách Nho một cái, sau đó xoay người khom mình hành lễ, vẻ mặt vô cùng trung thành:

"Thuộc hạ biết, kế này đối với Đại tiểu thư có chút không công bình, nhưng năm đó lão đảo chủ gây dựng sự nghiệp vô cùng gian khổ, thuộc hạ thật sự không đành lòng nhìn nó hủy trong tay chúng ta. Tiểu thư làm theo ý của lão thần mặc dù tạm thời sẽ có chút ủy khuất nhưng tiền đồ lại vô cùng rực rỡ."

Lời còn chưa dứt, hắn trừng mắt nhìn một đại hán đầu trọc Nguyên Anh trung kỳ ở bên cạnh một cái.

Người này là Thiết Đảm Tôn Giả, là bè đảng của Ngô trưởng lão.

Đã được lão đại bày mưu đặt kế, đại hán đầu trọc tiến lên một bước, cũng dõng dạc trần thuật: "Đại tiểu thư, muốn thành đại sự rất khó tránh khỏi phải chịu chút ủy khuất, kỳ thật nếu Đại tiểu thư dứt bỏ thành kiến, với Vạn Thú Tôn Giả cũng được xem là một mối lương duyên."

"Lương duyên? Thiết Đảm, ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn!" Bộ dáng Quách Nho vô cùng phẫn nộ nhưng có vẻ lão ngày càng trở nên thế đơn lực bạc.

"... Hừ, cái gì mà nói hươu vượn? Tu tiên giả đả tọa khổ tu cùng trải qua tinh phong huyết vũ là vì cái gì, không phải là cầu trường sinh sao? Tiểu thư tư chất không tồi, nhưng đạt tới Ly Hợp Kỳ thì khó cỡ nào chắc hẳn Quách Nho ngươi đã rõ ràng. Không còn lão đảo chủ đề điểm quan tâm, tiểu thư muốn tiến giai nào phải dễ, nhưng nếu gả cho Vạn thú tôn giả làm thê tử. Được tồn tại Ly Hợp hậu kỳ chiếu cố, cơ hội tiểu thư tiến giai chẳng phải lớn hơn nhiều sao? Sao không phải là lương duyên?...Như vậy xét cả đôi đường, tiểu thư gả về Vạn Thú đảo là lựa chọn sáng suốt.

Tiểu thư, sự trung tâm của lão thần có nhật nguyệt chứng giám, xin ngươi suy nghĩ suy nghĩ cho tốt..." Ngô Tử Minh hai tay ôm quyền, thịch một tiếng quỳ xuống.

"Cái này..."

Song phương cãi cọ một phen khiến Hồng Diệp tiên tử nghe mà đau đầu. Tuổi trẻ kinh nghiệm nông cạn, trước kia có nan đề gì đều do tổ phụ nàng xử lý. Hôm nay không biết nên lựa chọn thế nào. Sự trung tâm của Quách Nho thì nàng đã rõ, có điều lời của Ngô Tử Minh cũng rất có lý, nhưng cái chính là nàng vốn thập phần chán ghét Vạn thú tôn giả kia. Lúc này Hồng Diệp tiên tử chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu sang lão giả ở gần nhất.

"An thúc..."

Tròng mắt Ngô Tử Minh hơi co lại, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ khẩn trương. Hồng Diệp nha đầu sắp chui vào tròng, nhưng An Chân Viễn lão hồ ly không phải là Quách Nho. Kế sách liên hoàn lần này của lão tự tin có thể qua mặt được các tu tiên giả ở đây, người kiêng kị duy nhất chính là lão quái vật An Chân Viễn kia.

Lúc này An đại trưởng lão mới mở hai mắt, vẻ mặt hờ hững không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Hồng Diệp tiên tử vốn vô cùng tôn kính vị Thủ tịch trưởng lão này, không dám có chút bộ dáng đại tiểu thư gì đó, ngược lại dùng lễ hậu bối:

"An thúc. Lời phân tích của hai vị trưởng lão Quách Ngô người cũng đã nghe rồi, chất nữ không biết lựa chọn thế nào, còn thỉnh An thúc cho ta chủ ý."

Thân là đảo chủ mà làm thế này, quả thật nàng vô cùng tín nhiệm đối với An trưởng lão.

Chỉ thấy An trưởng lão do dự một chút rồi chậm rãi mở miệng:

"Quách Ngô hai vị hiền đệ đều nói đều có lý riêng, nhưng sự tình vốn trọng đại còn cần bàn bạc kỹ hơn ..."

"Bàn bạc kỹ hơn, nhưng Vạn thú tôn giả..."

"Hừ, Vạn thú Đảo tuy kiêu ngạo nhưng thực lực không hơn chúng ta bao nhiêu. Hồng Diệp đảo cũng không phải quả thị mềm mặc cho đối phương nắn bóp. Nếu Vạn Thú đảo nếu dám tấn công bổn đảo. Chúng ta chiếm cứ thiên thời địa lợi, khẳng định bọn họ tổn thương cực kỳ thảm trọng, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Vạn thú chắc chắn không dám làm ra sự tình lưỡng bại câu thương. Chúng ta muốn kéo dài thêm một thời gian thì không có vấn đề. Ngô trưởng lão phân tích có lý nhưng dù sao việc này quan hệ đến hạnh phúc một đời của tiểu thư. Chẳng lẽ chúng ta không suy nghĩ cẩn trọng hơn nữa?" Thanh âm An trưởng lão vang vọng truyền vào tai, có vẻ nghiêm nghị vô cùng.

Ngô trưởng lão thở dài, đồng thời mắng thầm không thôi, lão thất phu này quả nhiên khó đối phó. Tuy vậy lão cũng biết, nóng vội ăn không được đậu hũ nóng. Chuyện này nếu làm quá gấp, ngược lại sẽ khiến đối phương nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, trên mặt lão lộ một nụ cười ninh nọt: "Lão ca nói có lý, ta cũng vì an nguy của Hồng Diệp đảo."

"Vô sỉ!"

Quách Nho trừng hai mắt nhìn sang nhưng Ngô Tử Minh tự nhiên coi như không thấy.

"Được rồi, đại tiểu thư đã mệt, hôm nay dừng thảo luận ở đây, mọi người lưu tâm nhiều hơn đến hành động của Vạn thú đảo, việc này tái nghị sau còn không muộn."

"Dạ!"

Thân là Thủ tịch trưởng lão, lại là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong tu sĩ, lời nói của An Chân Viễn có mười phần phân lượng. Hồng Diệp tiên tử không chút dị nghị mà chúng tu Nguyên Anh kỳ thi lễ, liền nối đuôi nhau đi ra.

Chỉ có Quách Nho còn tràn đầy không yên, lo lắng cho hạnh phúc cùng tiền đồ tiểu thư:

"An Đại ca, Ngô Tử Minh là hạng vô sỉ chủ bán cầu vinh, ngươi ngàn vạn lần đừng nghe hắn hoa ngôn xảo ngữ"

"Quách trưởng lão, mọi người đều cùng phụ tá tiểu thư, nên đồng tâm hiệp lực mới phải. Ngươi nói sau lưng trưởng lão khác như vậy thật không ổn. Lần này lão phu không truy cứu, sau này không thể tái phạm."

Ngoài dự đoán của Quách Nho, An trưởng lão nghe xong thì biểu tình lại âm trầm xuống, lạnh lùng quát lớn.

"Ta..." Quách Nho nhất thời cứng họng còn An Chân Viễn lãnh đạm rời đi.

Mà cảnh này đều lọt vào mắt Ngô Tử Minh cùng đồng đảng. Ba người thầm kinh ngạc, sau đó trở nên vui mừng.

"Đại ca, ngươi nói lúc nãy An lão nhi làm sao vậy, uống nhầm thuốc hay là trở nên hồ đồ? Trước kia hắn cùng Quách Nho đều cùng một giuộc, mọi chuyện nhằm vào huynh đệ chúng ta. Nếu không có hắn phụ tá bảo hộ, nha đầu Hồng Diệp kia không chút căn cơ, có tư cách gì mà ngồi lên đại vị đảo chủ..." Đi đến một nơi không người, trong mắt Thiết Đảm chân nhân hiện lên một tia khó hiểu.

"Thiết Đảm, ta xem ngươi cũng chẳng khá hơn họ Quách mãng phu kia bao nhiêu, An Lão nhi đưa nha đầu kia ngồi lên, là muốn lấy lệnh thiên tử hiệp chư hầu, mặc sức thao túng chúng ta. Chẳng qua hiện Vạn thú tôn giả đã đánh tới cửa, Hồng Diệp đảo vốn không thể ngăn được. Tu tiên chính là vì cầu thọ nguyên. Ngươi cho là An lão hồ ly sống đã lâu nên ngại mạng còn dài chăng?" Thanh âm châm chọc truyền vào tai, vừa lên tiếng chính là một mỹ phụ Nguyên Anh trung kỳ ăn vận lẳng lơ diêm dúa, nhìn qua dáng vẻ phong tình vạn chủng.

"Nhị muội nói không sai, ánh mắt lão phu nhìn người không kém. Biểu hiện hôm nay của An Lão nhi thật khiến kẻ khác kinh ngạc. tám chín phần là hắn đang tồn tại tâm tư khác." Ngô Tử Minh gật đầu mở miệng.

"Đại ca thật là tinh anh, không giống tam đệ một bộ ngây ngốc..." Trên mặt mỹ phụ hiện một tia đắc ý, thanh âm tràn ngập mị ý.

"Các ngươi nói là, An Lão nhi cũng muốn đầu nhập về với Vạn thú tôn giả?" Ngữ khí của Thiết Đảm chân nhân mang theo vài phần nghi ngờ.

"Hừ! Điều này có gì kỳ lạ. Phu thê vốn như chim liền cánh mà lúc đại nạn lâm đầu đều tự bay đi. Nói cho cùng thì Hồng Diệp tiên tử không chút quan hệ với An Lão nhi, chúng ta thân là tu tiên giả, ngoại trừ Quách Nho đầu đúc bằng đá thì ngươi nghĩ những người khác đều ngu ngốc vậy sao?" Mỹ phụ chậm rãi nói.

"Ừm, Nhị muội nói không sai nhưng chúng ta cũng không nên quá mức khinh tâm. Muốn được Vạn thú tôn giả trọng dụng thì phải dâng Hồng Diệp nha đầu kia làm lễ yết kiến, Việc này không thể dùng sức, chỉ có thể dụng tâm kế khiến đối phương ngoan ngoãn bước vào tròng" Trên mặt Ngô Tử Minh lộ chút suy nghĩ song thanh âm tràn đầy vẻ đắc ý.

"Đại ca yên tâm, đúng rồi, thời điểm..."

Không nói đến ba người Ngô Tử Minh ở sau lưng giở âm mưu quỷ kế. Thời khắc này Hồng Diệp tiên tử đã về tới khuê phòng.

Trên khuôn mặt nàng tràn đầy sầu ý. Nàng mới sinh không lâu, phụ mẫu trong một lần xuất ngoại tầm bảo đã ngã xuống, từ nhỏ là do tổ phụ bảo bọc sủng ái.

Ngắn ngủi bốn trăm năm nàng đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa dung mạo thập phần xinh đẹp, có thể nói thiên chi kiêu nữ.

Cuộc sống thư thái mà tùy ý, nhưng hết thảy đã theo Khấp Mộc chân nhân tan thành khói bụi.

Không còn tổ phụ quan tâm, vô số phiền não chen chúc mà đến. Mặc dù nhờ có An thúc cùng Quách trưởng lão ủng hộ nàng lên ngôi đảo chủ, nhưng Hồng Diệp rất rõ ràng nàng vốn không xứng.

Trước đây Ngô Tử Minh luôn nhắm vào nàng nhưng lần này lại tỏ ra nhiệt tình vô cùng. Hồng Diệp tiên tử cảm thấy đối phương không có ý tốt, Có điều những lời của lão rất hữu lý, muốn bác bỏ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Quách thúc tuy rằng trung tâm nhưng đối nhân xử thế ngây ngô, rất khó giúp được nàng lần này. Còn như biểu hiện của An thúc hôm nay...

Đang còn nghĩ ngợi thì tiếng đập cửa dồn dập truyền vào tai, sắc mặt Hồng Diệp tiên tử biến đổi. Không ngờ lại có người tới gần đây như vậy.

Phủ thành chủ phòng ngự sâm nghiêm, cơ quan bẫy rập cùng giáp sĩ cấm chế vô số. Ly Hợp hậu kỳ lão quái vật muốn cũng không thể vô thanh vô tức lẻn vào nơi này.

Đem thần thức thả ra, đôi mi thanh tú của Hồng Diệp tiên tử vừa động: "An thúc! Mời vào, thứ cho chất nữ không nghênh đón từ xa."

Lời còn chưa dứt nàng phất ngọc thủ một cái. Một tiếng két vang lên, cánh cửa đã tự mở ra.

-----------

Chú thích (1): Ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê.

Trương Lương kế:

Đời nhà Tần, Hàn Quốc có một vị quý tộc tên gọi Cơ Lương. Ông bày mưu ám sát Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa nhưng không thành công, vì để trốn tránh lệnh truy nã, ông đành phải đổi tên thành Trương Lương. Ít có ai ngờ, Trương Lương sau này lại trờ thành trọng thần túc trí đa mưu dưới trướng Hán Cao Tổ – Lưu Bang.

Tổ Tiên của Trương Lương nguyên là người nước Hàn, ở thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, gia tộc ông được Hàn Hậu trọng dụng, về sau nước Tần tiêu diệt Hàn Hậu, Trương Lương bán hết cả gia tài để mưu cầu võ sĩ giúp đỡ, dùng một trăm hai mươi cân sắt đúc thành ám chùy, ý đồ giết chết Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa (nay thuộc huyện Nguyên Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), chẳng ngớ ám chùy lại đánh trúng đoàn xe tùy tùng nên kế hoạch bất thành.

Ngày sau, Trương Lương có cơ duyên được hoàng thạch lão nhân truyền thụ Thái Công Binh Pháp. Ông ngày đêm nghiên cứu, sau nhiều lần phỏng đoán, rốt cuộc cũng đã tinh thông mà trở nên vô cùng túc trí đa mưu.

Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần. Trương Lương cũng tụ họp hơn trăm trai tráng. Tháng 12 năm 208 TCN Trần Thắng bị giết, tướng Tần Gia lập người dòng dõi nước Sở là Cảnh Câu ở đất Lưu làm Giả Vương (vua tạm thời) của nước Sở. Trương Lương muốn đi theo, đi đến giữa đường thì gặp Lưu Bang, bèn theo Lưu Bang. Lưu Bang cho ông làm tướng coi quản ngựa của quân lính.

Ông mấy lần đem Thái Công Binh Pháp ra trình bày với Lưu Bang, được khen ngợi. Vì vậy, ông quyết định theo Lưu Bang, không đến yết kiến Cảnh Câu nữa. Sau khi phò trợ Lưu Bang thành công diệt Tần lập Hán, ông liền hướng Hán Cao Tổ, cũng tức là Lưu Bang chào từ giã.

Sau khi Trương Lương chết, Tây Hán những năm cuối quân Xích Mi khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn. Có người khai quật mộ phần của Trương Lương lên, vừa mở nắp quan tài ra, chỉ thấy một bức hoàng thạch tượng bay lên cao rồi tan biến vào giữa những đám mây, mà trong quan tài cũng không hề tìm được di cốt Trương Lương, chỉ thấy một cuốn văn thư ghi lại mưu lược ngày trước của ông.

Quá tường thê (thang mây)

Quá tường thê xuất hiện vào kỳ Đông Chu xuân thu thời Chiến Quốc.

Tương truyền, có một lần, Sở Huệ Vương phái Công Thâu Ban (Lỗ Ban) chế tạo thang mây (thang dài dùng để công thành hoặc chữa cháy) vối ý đồ tấn công Tống quốc.

Mặc Tử hay tin, vội vàng đi liên tục mười ngày mười đêm đến Sở quốc tìm gặp Công Thâu Ban, nói – “Phương Bắc có người bắt nạt ta, mời ngươi ra tay trừng trị hắn.”

Nhận thấy Công Thâu Ban không hề có hứng thú, Mặc Tử liền nói tiếp – “Ta sẽ tặng ngươi thật nhiều vàng.”

Công Thâu Ban nghe xong lập tức giận dữ đáp – “Ta chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người.”

Mặc Tử lại nói – “Sở quốc đất đai có thừa, nhân khẩu sung túc, vì cớ gì lại muốn chiếm đoạt thêm đất đai? Tống quốc trước nay không hề đắc tội Sở quốc, vì cớ gì Sở quốc lại muốn dẫn quân tiến đánh? Ngươi chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người, cớ sao lại hỗ trợ Sở Vương tiến đánh Tống quốc? Làm thế không phải là tùy tiện giết người sao?”

Công Thâu Ban tuy nghe Mặc Tử nói xuôi tai, nhưng hắn cũng đành bất lực mà đáp trả – “Ngươi nói rất có đạo lý. tiếc rằng ta đã lỡ nhận lời Sở Vương.”

Mặc Tử nghe xong lập tức xin Công Thâu Ban dẫn đi gặp Sở Vương.

Mặc Tử vừa gặp được Sở Vương liền hỏi – “Có những người, xe tốt ở nhà không thích ngồi, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp xe hư, vải lụa ở nhà không thích mặc, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp vải bố, cao lương mỹ vị ở nhà không thích ăn, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp cám bã. Dám hỏi Sở Vương, đó là loại người gì?”

Sở Vương đáp – “Đó là kẻ trộm cướp.”

Mặc Tử tiếp tục hỏi – “Sở quốc đất đai năm nghìn dặm, Tống quốc đất đai năm trăm dặm, Sở quốc giàu có khắp thiên hạ, Tống quốc hai bàn tay trắng. Đánh Tống quốc, chuyện đó so với chuyện trộm cướp có gì khác nhau?”

Sở Vương lại đáp – “Tuy rằng nói như vậy, nhưng Công Thâu Ban đa giúp ta chế tạo thang mây, ta nhất định phải dùng nó đánh chiếm Tống quốc.”

Mặc Tử bất đắc dĩ đành phải thỉnh cầu Công Thâu Ban giả vờ bày ra chiến trận. Được Sở Vương đồng ý, Mặc Tử cởi xuống đai lưng giả làm thành trì, tiếp đó cùng Công Thâu Ban dùng gậy gỗ nhỏ làm vũ khí đấu trận.

Mặc Tử làm người thủ thành, Công Thâu Ban theo đó bày ra chín loại binh pháp công kích, thế nhưng không có loại nào thành công. Đến lượt Công Thâu Ban thủ thành, hắn liền liên tiếp thất bại ba trận mà run tay buông xuống gậy gỗ.

Lúc này Mặc Tử mới nói – “Ta đã phái ba trăm đệ tử sang Tống quốc hỗ trợ, bọn họ mỗi người đều biết được một loại binh pháp của ta.”

Sở Vương trầm mặc hồi lâu, sau đó nói – “Ta quyết định không đánh Tống quốc nữa.”

Khổng Tử có khả năng nâng cửa thành lên, thế nhưng ông chưa bao giờ hướng về phía mọi người khoe khoang tài năng. Mặc Tử giỏi cả kỹ năng tấn công lẫn phòng thủ, ngay cả Công Thâu Ban cũng phải nghiêng mình bội phục, thế nhưng chưa bao giờ nghe ai nói ông giỏi dụng binh. Bởi lẽ cả Khổng Tử lẫn Mặc Tử đều hiểu rõ một đạo lý – “Thắng lợi nhất thời không khó, cái khó chính là biết cách vĩnh viễn giữ vững giang sơn.” – Mà việc đó thì phải biết trọng dụng người tài mới có khả năng làm được.

Ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó. tất cả mọi người đều hữu kế sách, kiên quyết không ai nhún nhượng ai. Binh đến ngăn cản, nước đến đắp đê.

Câu nói “Ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê” chính là mang ý nghĩa như vậy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1550 - 1551: Bại Lộ Thân Phận

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Lôi Thần Lang Quân

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 66


Con Gái Bà Chủ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 17


Dòng Thời Gian Tình Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15



Nhà Có Omega Mới Trưởng Thành

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 64