Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1422 - 1423: Cổ Thành Trong Lòng Đất

Chương trước: Chương 1420 - 1421:tiểu Kiếm Tiến Giai



Địa hình Khê Dược Giản vô cùng kỳ lạ, vốn chỉ có một lối vào. Bên trong có không ít yêu thú nhưng Lâm Hiên chỉ thả ra một chút linh áp, tức thời đám yêu thú gào thét phủ phục hoặc là vội trốn hướng sang nơi khác.

Đối với đám yêu thú cấp thấp này, Lâm Hiên tự nhiên không hứng thú liệp sát.

Phiền toái chính là hắn không còn nhớ rõ địa hình. Theo lý tu sĩ đã đi qua một lần thì không quên nhưng đã ba trăm năm, ký ức trở nên mơ hồ.

Cũng may với thần thức rất mạnh, trải qua một phen cẩn thận tìm tòi Lâm Hiên đã thấy mục tiêu.

Đó là một ngọn núi cao ngất. Lâm Hiên đem thần thức phát ra quan sát lần nữa, qua một lúc thì nâng tay phải lên.

Ông ông. . .

Chỉ nghe cuồng phong bạo liệt khiến mây trôi cuồn cuộn, sau đó từ tay áo bắn ra một đạo hào quang, hóa thành một con song đầu ma xà hung hăng hướng lao xuống đỉnh núi.

Oanh!

Tiếng nổ lớn truyền vào tai, đá vụn bay tứ phía rào rào như mưa. Tức thời ngọn núi cao cả ngàn trượng sụp xuống.

Lâm Hiên phất tay áo một cái, một cơn lốc xoáy khổng lồ lăng không nổi lên, những cây đại thụ chọc trời gần đó cũng bị nhổ tận gốc. Đám cự thạch vừa sụp xuống nhất thời bị bốc đi.

Chỉ thấy một hang động hiện ra trong tầm mắt. Chung quanh có một trận pháp cấm chế vô cùng tinh xảo.

Lâm Hiên hạ thân xuống. Ánh mắt đảo qua thì vẻ mặt dần ngưng trọng.

Tuy nhận không ra trận pháp nhưng họa văn ký hiệu có vài phần tương tự cùng Tu la Vương hành cung tại Vô Định Hà.

Quan sát một thoáng thì cấm chế chỉ hiệu quả ẩn đấu thần thức, đối với hành động không có cản trở.

Lâm đem Cửu Thiên linh Thuẫn mở ra rồi bay xuống. Động này rất sâu, qua một tuần trà không ngờ lại nhìn thấy ánh sáng.

Ồ! Lâm Hiên kinh lịch uyên bác nhưng lúc này sợ ngây người. Trước mắt là một quảng trường vô cùng rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối.

Trên này la liệt thi thể chất cao như núi nhưng niên đại đã từ rất lâu. Những hài cốt này gồm của nhân tộc, yêu tộc, còn thêm những thi thể hình thù quỉ dị. Chẳng lẽ là Cổ Ma?

Lâm Hiên đem thần thức thả ra, đột nhiên chân mày khẽ động lướt qua bên trái. Bên một thi thể hình dạng quỉ dị, có một tàn phiến pháp bảo nhưng linh tính chưa mất.

Lâm Hiên nâng tay phải, tàn phiến pháp bảo đã bị hút vào lòng bàn tay.

"Thiếu gia, cho ta xem qua được chăng?" thanh âm Nguyệt nhi truyền vào tai, mang theo vài phần ngưng trọng.

"Ừm."

Lâm Hiên không chần chờ, đưa vật ấy cho tiểu nha đầu.

"Hảo âm khí tinh thuần!"

Nguyệt nhi là âm hồn chi thể, lại là Tu la vương chuyển thế. Tự nhiên đối với âm lực quỷ khí vô cùng mẫn cảm.

"Quỷ đạo tu tiên giả không thể có âm khí tinh thuần đến cực hạn thế này." Lâm Hiên xem xét hài cốt trên mặt đất rồi thì thào mở miệng.

"Ưm. Tiểu tỳ cũng nghĩ như vậy, quỉ vật này hơn phân nửa là đến từ Âm ti giới".

"Xem ra tại thời thượng cổ, nơi U Châu này đã xảy ra sự tình vô cùng trọng đại nào đó."

Lâm Hiên vừa nói vừa đem thần thức khuếch trương ra. Khắp quảng trường ngoại trừ thi hài thì lác đác chỉ có tàn phiến pháp bảo, không có cái ngọc giản nào lưu lại.

Nói cách khác, vô số tu sĩ, yêu tộc, cổ ma, thậm chí quỉ vật Âm ti giới ngã xuống nhưng không chút manh mối.

Bất quá cuối quảng trường, Lâm Hiên phát hiện một thông lộ. Thân hình khẽ chuyển hóa thành một ánh cầu vồng bay đi.

Thông lộ dài dường như vô tận, có thể nói độn thuật của Lâm Hiên trong nháy mắt vượt nghìn dặm tuyệt không khoa trương. Nhưng bay gần nửa canh giờ mới thấy một tòa thành trì nguy nga hiện trong tầm mắt.

Chính xác là một thành trì đã hoang phế, hiển nhiên là một di chỉ thượng cổ nào đó.

Lâm Hiên cẩn trọng dùng thần thức đảo qua thì chân mày khẽ động.

"Thiếu gia, làm sao vậy?"

"Trong này dường như đã có người tới."

Lâm Hiên bay tới một nơi phế tích đổ nát, một cái dấu vết hiện vào mi mắt. Là vết hài nhỏ nhắn như gót sen, chính là của một nữ tử lưu lại, hiện chưa thể phỏng đoán tu vị người này.

Nơi này vẫn có cấm chế, thần thức phát ra ngoài phạm vi mười trượng đều bị bắn ngược trở về.

Lâm Hiên nhíu mày rồi mở miệng:"Nguyệt nhi."

"Dạ, thiếu gia." Hai người đã sớm tâm ý tương thông. Nguyệt nhi đã hiểu ý định của hắn, thân hình vừa chuyển hóa thành lục quang bay vào Thiên Cơ Phủ.

Hai tay Lâm Hiên hợp lại thi triển Liễm Khí Thuật, khí tức toàn thân trở nên như có như không vào trong thành cổ.

Còn chưa biết trong này có những nguy hiểm gì, Lâm Hiên không ngự khí mà thi triển khinh thân thuật lướt vào.

Các con đường bên trong rộng lớn, đủ cho bốn năm cỗ mã xa chạy song song. Các tòa kiến trúc hai bên sớm đã điêu tàn, chỉ còn một đống đổ nát nhưng vẫn thấy được phong cách khác lạ.

Thỉnh thoảng có thi hài đập vào mi mắt. Đột nhiên trên mặt Lâm Hiên lộ chút ngưng trọng, phát hiện có lệ khí tiếp cận. Bên trái hắn là một hắc ảnh có vài phần tương tự u hồn nhưng lệ khí trên chung quanh đậm đặc hơn mấy lần.

"Oán linh." Lâm Hiên thì thào có chút kinh ngạc.

Oán linh cũng là một loại âm hồn quỷ vật, người chết oán niệm sâu đậm, hơn nữa sau khi chết nguyên thần bất diệt thì hình thành oán linh. Luận thực lực vượt qua xa u hồn. Từ uy áp phát ra thì thực lực oán linh trước mắt cỡ một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

Lâm Hiên vốn không hứng thú với loại cá tạp nhỏ này. Oán linh hung tàn ngoan lệ nhưng linh trí còn chưa mở ra, sưu hồn cũng không tác dụng.

Tụ bào phất một cái, một đạo hào quang bắn ra biến thành một thanh tiên kiếm, đem thủ cấp của oán linh lấy xuống.

Lâm Hiên tiếp tục đi về phía trước. Trên đường gặp phải một số quỷ vật Âm ti nhưng cảnh dưới đều thấp hoặc bằng Ngưng Đan Kỳ. Lâm Hiên giơ tay nhấc chân đã dễ dàng diệt sát bọn chúng.

"Thiếu gia, trong này nhiều quỷ vật như vậy có thể liên quan đến Âm ti giới chăng?" Thanh âm tò mò của tiểu nha đầu lại vang lên.

"Cũng không hẳn. Thị thành của nhân tộc nếu có người chết nhiều năm như vậy, sinh ra âm hồn quỷ vật cũng không lạ." Lâm Hiên chưa dám khẳng định.

Nguyệt nhi gật đầu. Cổ di tích này có niên đại từ rất lâu, khắp nơi bốc ra khí tức âm u quỷ dị.

Bất quá hai người tài cao mật lớn, không chút sợ hãi. Lại đi một lát thì trong không trung truyền đến thanh âm bạo liệt.

Có người...

Thần sắc Lâm Hiên khẽ động hít một hơi, thân ảnh trở nên mờ ảo như một u hồn bay về phía trước.

Tiếng bạo liệt truyền vào tai, chỉ thấy trước mắt linh quang lập lòe, hai thân ảnh đang kịch liệt đấu pháp.

Một bên là một thiếu nữ đẹp tuyệt mỹ đến độ dùng lời mà tả thù không đủ.

Ánh mắt Lâm Hiên trở nên xuất thần, sắc mặt thay đổi. Sau khi rời Tụ Linh không gian, gặp lại Mộng Như Yên hắn có hỏi thăm. Khi nghe nói là nàng đã xuất ngoại trong lòng có chút vấn vương, nằm mơ cũng không ngờ gặp lại nàng trong này.

Hơn một trăm năm không gặp, hoa dung của giai nhân không chút nhuốm màu thời gian ngược lại càng xinh đẹp lạ thường.

Ánh mắt trong như làn thu thủy, đôi mi như liễu vờn gió xuân, chiếc mũi thon nhỏ như dọc dừa thẳng thớm, đôi môi mọng khép lại như hai nửa anh đào nhỏ, ngũ quan phối hợp cân xứng đến tuyệt mỹ.

Vân Trung tiên tử! Tuy chưa thể nói là mỹ lệ diễm tuyệt tam giới nhưng nhan sắc không thua kém Tu La Vương là bao nhiêu.

Nhớ rõ lần đầu hai người tiếp xúc cũng chính tại nơi này. Khi đó hai tiểu tu Linh Động kỳ sóng vai đối mặt Hỏa Linh Môn chưởng môn. Thoáng một cái đã thêm ba trăm năm nhưng người xưa vẫn như còn đây.

Thiên ý cho hắn gặp lại nàng lần nữa tại đây chăng?

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thân thể yêu kiều rồi lại chuyển hướng. Đối phương là một tên Cốt Ma. Cốt ma là thi thể đã chết hấp thu thiên địa nguyên khí, có thể mở ra linh trí. So với Cương thi thì có khác nhưng cả hai đều có đại uy lực kinh người.

Nhưng trước mắt không phải từ thi thể nhân tộc mà là yêu vật nào đó. Thân hình như cây cổ thụ cao tới bảy tám trượng, hình dáng vô cùng hung ác. Trong hốc mắt nó chớp động quỷ hỏa lam u, không sử dụng Linh khí bảo vật gì. Chỉ nguyên một đôi ma tí có những lưỡi xương đao sắc nhọn dài hơn một trượng.

Toàn thân Cốt Ma được bao bọc bởi một tầng âm phong quỉ dị, uy áp mạnh tuyệt không kém Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả. Khó trách Tần Nghiên đang phải chống đỡ không ngừng.

Nhưng lúc này động tác của nàng vẫn như lưu thủy hành vân, không vương chút bụi trần. Bàn tay ngọc như nhược lan biến hóa không ngừng, đại chiến mà chẳng khác như đang bay múa cùng ngàn hoa.

Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng trên dưới bay múa, mềm mại như nước nhưng mạnh mẽ như tùng long, huyền diệu đến tột đỉnh.

Nhìn qua vô cùng mỹ lệ, bất quá Tần Nghiên chỉ là Nguyên Anh Trung kỳ đỉnh phong tu tiên giả. Đối mặt tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ chỉ là đau khổ ngăn cản mà thôi.

Cơ duyên xảo hợp, nếu Lâm Hiên không vừa vặn tới chỗ này, nói không chừng Vân Trung Tiên Tử sẽ làm với cô hồn dã quỷ. Cốt Ma nào biết phân biệt đẹp xấu, càng không thương hương tiếc ngọc cái gì.

A!

Một tiếng la nhẹ truyền vào tai, Ma thủ của Cốt Ma thế như băng sơn liệt địa đánh tới. Cũng may động tác Tần Nghiên nhẹ nhàng, chỉ bị dư lực quét trúng. Hơn nữa tại thời khắc chỉ mành treo chuông đã đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra.

Oành! Đá vụn bắn tung tóe, thân hình Tần Nghiên bị chấn văng qua nhiều đám đổ nát.

Cốt Ma cũng không dừng tay, tuy không biết ném đá xuống giếng nhưng đối với sinh linh thì nó vô cùng chán ghét.

Đừng xem quái vật hình dáng thô kệch nhưng động tác vô cùng linh hoạt. Toàn thân nổi hắc quang hóa thành một ánh cầu vồng đen kịt lao theo.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, thân là Ly Hợp kỳ tu tiên giả tự nhiên có thể nhìn ra một kích Tần Nghiên tuyệt không tránh khỏi.

Hảo Cốt Ma!

Trên mặt Lâm Hiên hiện một tia lệ khí, lật tay một cái, một khối hỏa diễm cỡ quả trứng hiện ra.

Ba loại hỏa sắc linh quang không ngừng lưu chuyển trên đó, nhìn qua quỷ dị mà mỹ lệ vô cùng, đồng thời tràn đầy khí tức nguy hiểm.

Hỏa diễm mau lẹ đến không tưởng. Cốt Ma mới bổ nhào được nửa đường đã bị nó vô thanh vô tức bắn vào hậu tâm.

Bụp một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, trước một khắc Cốt Ma còn kiêu ngạo vô cùng mà giờ này bị đông cứng, hóa thành một tượng băng cực lớn huyền phù giữa không trung. Tức thời thân hình xương trắng bỗng nhiên biến thành đen kịt.

Trong hốc mắt u lam của Cốt Ma ẩn lộ ý sợ hãi. Nhưng còn chưa hết, hỏa diễm này vốn có thuộc tính ăn mòn chí âm chí hàn.

Thiên hạ vạn vật nơi Nhân giới này có gì mà nó không thể ăn mòn? Mắt thường có thể thấy khối băng cực lớn bắt đầu tan ra.

Ngoại trừ tầng băng mỏng bên ngoài thì toàn bộ hài cốt biến thành hư vô, quái vật kia dường như chưa từng xuất hiện tại Nhân giới này.

Giơ tay nhấc chân đã diệt sát một tồn tại nguyên Anh hậu kỳ. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, Huyễn linh Thiên hỏa mới thi triển lần đầu nhưng uy lực mạnh vượt xa hắn nghĩ.

Đột nhiên một tiếng kêu thất thanh truyền vào tai khiến Lâm Hiên ngẩn ngơ. Quái vật đã bị trừ, Tần Nghiên lại gặp phải nguy hiểm gì?

Loading...

Xem tiếp: Chương 1424 - 1425: Định Tinh Bàn

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đại Ma Vương

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 1027


Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24