Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1296: Hộp Ngọc

Chương trước: Chương 1295: Tinh Chế



Lâm Hiên mỉm cười mở miệng, ngón giữa chỉ ra một đạo kiếm khí đem nắp hộp mở, bên trong là một viên đan hoàn màu vàng nhạt tỏa hương thơm ngát bốn phía, khiến người sảng khoái ngất ngây.

"Đúng là Mị Hoặc Thiên Huyền đan!"

"Mùi hương cùng hào quang này là trung phẩm đan sao?"

"Không có khả năng, trừ phi là của đại uy năng tu tiên giả Linh giới, còn Nhân giới không thể luyện ra thần vật thế này. "

Là …trung phẩm đan sao?... Lấy tâm cơ của Ngũ sắc Tiên Tử mà trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ kích động.

Nếu có một viên trung phẩm thần đan này hỗ trợ, việc nàng tiến giai Ly Hợp trung kỳ là việc hiển nhiên.

Trong mắt Thanh nhi tràn đầy mê ly, nàng biết Lâm Hiên từng là thiếu chủ Linh Dược sơn nhưng không ngờ luyện đan thuật của hắn lại thần diệu tới mức này.

Vẻ mặt Mộng Như Yên cũng vô cùng cao hứng, ngược lại sắc mặt phụ tử Thiên Sư cực kỳ khó coi.

Thiên Sư thượng nhân không thể tưởng tượng nổi, đối phương sao có thể luyện ra trung phẩm đan? Nhưng sự thật chính là sự thật.

"Tiền bối, đây là đệ tam sính lễ Lâm mỗ dâng lên người."

"Đa tạ đạo hữu."

Ngũ Sắc tiên tử nhẹ gật đầu, lúc này nàng đã xem Lâm Hiên như đồng bối, tuy là nghĩa mẫu của Thanh Nhi nhưng không dám có chút khinh thường.

"Ha ha. Thiên Sư, đệ đệ ta lấy ra kiện lễ vật thứ ba này, ngươi còn lời gì nữa chăng?" thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai, nữ đại trưởng lão Thiên Nhai Hải Các hả hê cười mở miệng.

"Hừ, Lâm tiểu tử đã xuất ra lễ vật trân quý như thế, bổn vương đương nhiên giữ lời." Trong mắt Thiên Sư thượng nhân lóe lên tia oán độc, nhưng lúc này không tiện trở mặt. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ánh mắt lão có chút kiêng kị, liếc mắt nhìn qua Lâm Hiên rồi xoay sang Ngũ Sắc tiên tử ôm quyền: "Tiên tử, khuyển tử không thể trèo cao mà bổn vương còn có sự tình cần làm, ta cáo từ trước."

"Thượng nhân bảo trọng."

Ngũ Sắc nhẹ nhàng nói, lúc này mà giữ lại chỉ khiến lão thêm xấu hổ.

Sau đó toàn thân phụ tử Thiên Sư phát ra quang hoa, cùng nhau hóa thành một đạo kinh Hồng bay vút mà đi.

Nhìn bóng dáng hai người, tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại rồi lóe lên tia sáng quỉ dị. Gần nửa canh giờ sau, đám người Thiên Sư đã cách Ngũ Sắc Linh Sơn hơn mười ngàn dặm.

"Phụ vương, Lâm tiểu tử kia khinh người quá đáng, chẳng lẽ chúng ta phải nuốt trôi cơn giận này?"

"Hừ, ngươi biết cái gì?" sắc mặt Thiên Sư thượng nhân khó coi đến cực điểm: "Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta là kẻ nhu nhược hèn hạ sao, chỉ có điều Lâm tiểu tử không dễ chọc, cần bàn bạc kỹ một phen."

"Phụ vương, có phải người quá cẩn thận rồi chăng, hắn chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, cho dù có thân gia dày cùng vận khí không tệ nhưng thực lực sao có thể sánh cùng người" Vừa nghĩ tới cảnh tấm thân nõn nà của Khổng Tước bị Lâm Hiên ôm vào lòng, Sư Tranh lại bùng lửa ghen hung dữ mở miệng.

"Không thể nói như vậy." Thiên Sư thượng nhân rốt cuộc vẫn là lão quái vật sống mấy vạn năm mở miệng phân tích: " Lâm tiểu tử tuy có pháp lực mạnh hơn tu sĩ cùng cấp cũng không tính là gì, điểm mấu chốt là hắn có một kiện Thông Thiên Linh Bảo..."

"Phụ vương, chẳng lẽ đó thật là Thông Thiên Linh Bảo? Đến như bảo vật trấn phái của thất đại thế lực cũng chỉ là phỏng chế phẩm mà thôi." Sư Tranh nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Ừm, vi phụ không có nhìn lầm, bảo kiếm trong tay hắn tuy chỉ là tàn phẩm nhưng không thể coi thường, huống chi Lâm tiểu tử cùng Mộng Như Yên kết bái tỷ đệ, tiện tỳ kia thích nhất là bao che khuyết điểm, tuyệt sẽ không bàng quan đứng nhìn." Thiên Sư thượng nhân lấy tay vuốt cằm, trên mặt lộ ra khó xử.

"Nhưng chẳng lẽ cứ để chúng oai phong vậy sao?" Sư Tranh đầy vẻ không cam lòng của nói.

"Nếu ở một thời điểm khác ta cũng không muốn lưỡng bại câu thương với chúng, nhưng hiện tại Thiên Nhai Hải Các đang trở mặt cùng Vạn Phật Tông, vi phụ chẳng lẽ không biết ném đá xuống giếng sao?" Thiên Sư thượng nhân âm hiểm cười mở miệng.

"Phụ vương nói..."

"Đúng vậy, địch nhân của địch nhân là bằng hữu của mình…" Lời còn chưa dứt, đột nhiên chân mày Thiên Sư thượng nhân khẽ động, trên mặt lộ vẻ mặt ngưng trọng.

"Phụ vương, sao vậy?"

"Có hai cỗ linh lực cường đại đang nhanh chóng bay tới đây, một Ly Hợp kỳ và một Nguyên Hậu kỳ... "

"Trùng hợp vậy, chẳng lẽ là Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên?" vẻ mặt Sư Tranh cũng khó coi đến cực điểm.

"Tám chín phần là vậy."

"Bọn họ đã chiếm thượng phong, đến nơi đây làm gì?" Sư tranh kinh hoàng mở miệng.

Cùng thời gian, cách nơi đó ngàn dặm có hai đạo kinh hồng phá thiên không mà đi. Tốc độ cực nhanh khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, so với thuấn di chỉ kém một bậc mà thôi.

Độn quang trong là một nam một nữ, Thiên Sư thượng nhân đoán được không sai, xác thực là Lâm Hiên cùng Như Yên tiên tử.

Thả hổ về rừng lưu hậu hoạn vô cùng, tỷ đệ hai người sao lại không rõ. Sự tình tại Ngũ Sắc Linh Sơn, bọn họ đã cùng Sư Tâm Cốc kết thù không đợi trời chung.

Lúc này để đối phương rời đi rất có khả năng bọn họ lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã tìm đến Vạn Phật Tông. Hoặc không làm còn làm thì phải nhất tuyệt!

Loading...

Xem tiếp: Chương 1297: Trở Mặt Giữa Hải Dương

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 56



Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết

Thể loại: Ngôn Tình, Võng Du

Số chương: 61


Hoàng Hôn Cuối Chân Trời

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 20


Vô Lại Kim Tiên (1 + 2)

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 261