Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1181 - 1184: Khôi Giáp Quái Vật

Chương trước: Chương 1176 - 1180: Chỉ Mành Treo Chuông



Ngay sau đó bóng người lóe lên, Âu Dương Cầm Tâm vốn đứng bên cạnh hắn đã biến mất một cách quỷ dị, sau đó Lâm Hiên cũng có cảm giác thân thể mình đang trầm xuống, phảng phất như có cả nghìn câng nặng ép lên. – Cầm không cấm chế.

Kinh nghiệm của Lâm Hiên vô cùng phong phú nên lập tức biết được mình đang gặp chuyện gì, vẻ mặt hắn chỉ thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.

Hai tay hắn nhanh chóng bắt quyết, một tầng thanh quang chói mắt bao phủ toàn thân, pháp lực lưu chuyển lập tức đã triệt tiêu cự lực đang ép xuống.

Lâm Hiên vừa thở phào nhẹ nhõm thì sắc mặt cuồng biết, cự lực vốn đã tiêu tan bỗng chốc đã quay lại với cường độ mạnh mẽ hơn cả mười lần lúc trước.

Tiếng rắc rắc của xương cốt truyền vào trong tai, nếu không phải Lâm Hiên đã luyện qua Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết khiến thân thể cứng rắn mà đổi thành một gã tu tiên giả khác thì chỉ sợ đã bị ép thành phấn vụn. Lâm Hiên kinh hãi không dám tiếp tục chống chọi cự lực nên cả thân thể bị nó ép mạnh uống nền đất …

Oành! – giống như thiên thạch va chạm, bụi đất tung tóe. Phía dưới đất lập tức xuất hiện một hố sâu hơn mười trượng.

“Phu quân!” Âu Dương kinh hãi, mặc dù nàng cũng chịu ảnh hưởng của cấm không cấm chế nhưng do không phản kháng nên cả người chị nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, ngoại trừ bộ dạng hơi chật vật thì không hề bị thương. Còn Lâm Hiên tự nhủ có đại thần thông nên kết quả thảm hại hơn rất nhiều. A Tu La vương tuyệt đại thiên kiêu tài trí kiệt xuất, lãnh địa của nàng há lại để kẻ k hác kinh nhờn.”

“Không cần lo lắng, ta không sao.” Thanh quang lóe lên, Lâm Hiên đã xuất hiện phía trên miệng hố. Hai mắt hắn híp lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này hai người bọn họ đang đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên càng cảm nhận sâu sắc vẻ hùng vĩ tráng lệ của núi này.

“Ồ, kia là thứ gì?”

Âu Dương tỏ ra kinh ngạc, Lâm Hiên thấy thê tử kinh hô vẻ cũng lập tức dõi mắt nhìn theo.

Chỉ thấy phía bên phải trước mặt bọn họ xuất hiện một bậc thang bằng bạch ngọc quanh co khúc khỉu, nhìn theo phương hướng của nó thì chắc chắn là dẫn đến hành cung của A Tu La Vương.

Lúc trước khi cả hai mới tới nơi này thì đã dùng thần thức kiểm tra, tuyệt đối là không hề phát hiện ra những bậc thang này. Chẳng lẽ đây là huyễn thuật? Lâm Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Nét mặt Âu Dương cũng không khác nhiều lắm, chuyện này quả thực là quỷ dị. Bậc thang này giống như hiện ra từ không khí.

Cả hai cứ đứng như vậy qua nửa tuần trà thì Lâm Hiên mới thở dài, mặc dù đây có thể là cạm bẫy nhưng không còn lựa chọn nào khác. Tu La thần huyết có quan hệ tới việc kết anh của Nguyệt nhi, cho nên dù biết rõ nơi đó có núi đao biển lửa hắn cũng nhất định xông vào.

Trong bao năm bôn ba hắn đã gặp qua vô số sóng to gió lớn, Lâm Hiên rất tin tưởng bản thân sẽ không thật thuyền tại đây. Nếu sợ đầu sợ đuôi thì chỉ làm lỡ mất cơ duyên, liều mạng vậy!

Một khi đã có lựa chọn hắn không hề do dự bèn cất bước đi lên bậc thang, mặc dù cấm không cấm chế khiến hắn không thể phi hành nhưng việc tự gia trì cho mình phép khinh thân thuật khiến hắn vẫn bước đi như bay.

Sau khi bước lên bậc thang, Lâm Hiên không khỏi cảm thán. Bậc thang này kéo dài từ chân núi tới suốt đỉnh núi, tổng cộng phải đến cả vạn bậc, vậy nhưng chúng đều được tạo thành từ mỹ ngọc.

Không… không phải là mỹ ngọc bình thường bởi nó còn phát ra linh khí nhàn nhạt, nói cách khác loại ngọc thạch này có thể dùng để luyện chế Linh Khí.

Mặc dù với tu vị hiện tại của Lâm Hiên thì linh khí chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, trị giá không đáng mấy linh thạch, nhưng việc tổng hợp được một số lượng tài liệu luyện khí cùng một chỗ lớn đến thế này cũng đủ để khiến người ta khinh ngạc, nếu như có thể mang đi toàn bộ….

Lâm Hiên lắc đầu, lập tức gạt bỏ ý nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu.

“Phu quân, đi thôi!”

Âu Dương cũng nhìn ra được giá trị của số ngọc thạch này nhưng đáng tiếc số lượng quá nhiều, hai người cũng chỉ là lực bất tòng tâm. Mà lấy ít thì cũng không có nhiều tác dụng, “Có lẽ phía trước còn rất nhiều bảo vật. Đường đường là biệt phủ của A Tu La Vương, thiếp thân cho rằng sẽ không chỉ có một giọt Tu La thần huyết.” “Ừm” Lâm Hiên vỗ vỗ lên trán, ý nghĩ này của Cầm Tâm không sai, ngay cả bậc thang cũng đã có giá trị lớn đến vậy thì chắc chẳn bảo vật trong biệt phủ sẽ không ít. Chẳng qua hắn vẫn giữ lại Âu Dương đang muốn tiến lên “Cầm Tâm, để ta thử trước một chút.”

Dù sao lúc trước bọn họ vừa gặp phải cấm không cấm chế vô cùng đáng sợ, Lâm Hiên lo lắng bậc đá này cũng sẽ có những thứ không ổn nên hắn không muốn Âu Dương gặp phải thương tổn. Thấy thái độ của Lâm Hiên như vậy, Âu Dương nở nụ cười ngọt ngào, nàng gật đầu lui về sau.

Tiếp theo, Lâm Hiên tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn đem nó hóa thành một phiến quang mạc bảo vệ toàn thân, rồi lại liên tiếp lấy ra mấy lá linh phù. Sau khi chuẩn bị đầy đủ hắn mới chậm rãi bước lên trên bậc thang, vẻ mặt vô cùng cẩn thận, pháp lực toàn thân luôn luôn trong tư thế sẵn sàng phát ra.

Một bước, hai bước, Lâm Hiên từ từ đi tới bảy tám bước thấy không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gọi Âu Dương cùng lên.

Lâm Hiên không hề hay biết cũng tại ngọn núi này đoàn người La gia đang theo một cầu thang khác đi lên. Đỉnh của bậc thang vẫn là hành cung của A Tu La vương như ẩn như hiện.

Song phương đi trên hai bậc thềm hoàn toàn khác nhau nên không thể gặp nhau giữa đường được.

Còn có Cửu Đầu lão tổ, Không Minh của Vạn Phật Tông cùng với một thanh niên cả người mang theo một cỗ tà khí – không cần phái nói, đây chính là cổ thú bạch tuộc, nó đã biến hóa thành công thoát khỏi thú thân, tu vị cũng tăng vọt một mảng lớn.

Nhưng nó cũng không được xếp vào cấp bậc Hóa Hình kỳ bởi yêu thú và cổ thú hoàn toàn bất đồng. Hôm nay, thực lực của người này tuy không thể bằng được tu tiên giả Ly Hợp kỳ nhưng lại cao hơn so với Nguyên Anh kỳ đại viên mãn. Không biết bằng lực lượng quỷ dị nào khiến mỗi phương bọn họ đều bước trên một thềm đá khác nhau – quả là vạn hạnh, nếu không trước khi nhìn thấy Tu La thần huyết đã sảy ra chiến đấu rồi.

Mà lúc này, Lâm Hiên cùng Âu Dương cũng đang từ từ bước trên thềm đá. Không phải họ không muốn đi nhanh, nhưng sau khi bước lên trên bậc thang này thì họ phát hiện mặc dù còn có thể vận dụng pháp lực toàn thân, cũng có thể tế ra bảo vật nhưng không thể sử dụng thần thức.

Sắc mặt hai người đều trở nên vô cùng khó coi, đối với người tu tiên như bọn họ thì tác dụng của thần thức giống như đôi mắt của người phàm. Tu tiên giả có tu vị càng cao thì càng lệ thuộc vào thần thức.

Nói thí dụ như Lâm Hiên, chỉ cần phóng ra thần niệm là có thể rõ ràng tình cảnh trong phương viên mấy trăm dặm, ngay cả một con kiến, một cọng lá rơi cũng không thể thoát khỏi tai mắt của hắn.

Cũng vì có thể quan sát mọi thứ, nắm giữ tình hình nên đến khi đối địch cũng sẽ thong dong hơn nhiều.

Không thể phóng ra thần thức, quả thực không khác gì người mù. Nói vậy tuy có chút khuếch đại bởi họ vẫn có thể dùng mắt để quan sát. Nhưng cho dù thi triên Linh nhãn thần thông thì hiệu quả cũng không thể so với thần thức.

Sắc mặt Lâm Hiên trở lên khó coi, trong hai trăm năm huyết vũ tinh phong của hắn tuy cũng từng tới những địa phương đặc thù nhưng chưa từng gặp phải việc ngăn cấm thần thức mà chỉ là hạn chế thần thức mà thôi. Tình hình nghiêm trọng đến mức này hắn chưa bao giờ gặp phải nên càng cần thật cẩn thận.

Trong lòng Lâm Hiên rung động không thôi, phải biết rằng khi hắn dùng lam sắc tinh hải chiết xuất vật phẩm ngoài tác dụng chính nó còn có thể rèn luyện thần thức rất hiệu quả.

Cho nên mặc dù Lâm Hiên lên Nguyên Anh hậu kỳ không bao lâu nhưng xét riêng về cường độ thần thức hắn tự tin không kém so với lão quái Ly Hợp kỳ. Hành cung A Tu La vương này quả thực quỷ dị. “Thiếu gia, có cái gì đó đang tới.” Giọng nói của Nguyệt nhi vang lên bên tai. “Nguyệt nhi đừng gây rối.” Lâm Hiên nhướng mày có chút tức giận, nha đầu này muốn đùa cũng cần phải tùy từng thời điểm chứ.

Bản thân và Cầm Tâm đang bị cấm chế thần thức, bằng vào nhãn lực chỉ có thể nhìn xa bảy tám dặm mà thôi, lúc này bốn phía trống trơn nào có thứ gì. “Thiếu gia, ta không nói đùa.”

Giọng nói Nguyệt nhi trở lên gấp gáp không biết nên giải thích thế nào. Nơi này có cấm chế quỷ dị, nhưng lại không hề có ảnh hướng với nàng. Phải biết rằng nha đầu này vốn là A Tu La vương chuyển thế; cấm chế trong hành cung chỉ có tác dụng với địch nhân còn với nàng thì đương nhiên vô tác dụng.

Thấy vẻ mặt Nguyệt nhi lo âu, Lâm Hiên ngẩn ra, sắc mặt cũng trở lên ngưng trọng. Đã hai trăm năm gắn bó cùng nha đầu này, Nguyệt nhi tuy tinh nghịch nhưng không phải là không biết cân nhắc nặng nhẹ. Lâm Hiên quyết định tin tưởng nàng “Nguyệt nhi, vật kia ở đâu?” “Thiếu gia, ở bên trái, cách nơi này hơn hai dặm; là một con tiên hạc, chẳng qua…” Lời còn chưa dứt vẻ mặt của tiểu nha đầu đã tỏ ra khiếp sợ. “Chẳng qua làm sao…?”

Lâm Hiên vừa hỏi xong thì hai mắt cũng trợn trừng, bởi phía đằng xa chân trời đã xuất hiện một chấm đen, tuy mơ hồ nhưng Lâm Hiên lập tức hô nhẹ một tiếng tập dung pháp lực toàn thân lên hai mắt. Linh Nhãn thuật mặc dù chỉ là một phép thuật cơ sở nhưng cũng cần xem là do ai thi triển. Với pháp lực thâm hậu của Lâm Hiên thì tuy khoảng cách kia có xa một chút nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng. Phía xa kia đúng là một con tiên hạc, chỉ là nó rất khác so với các con tiên hạc bình thường, hai cánh của nó trải dải đến hơn mười thước vuông, phía dưới thân chỉ có duy nhất một chân.

“Phu quân, nơi này không phải có cấm không cấm chế sao, thế nào mà tiên hạc kia vẫn có thể bay được?” Âu Dương cầm tâm ấp úng mở miệng. Mặc dù tu tiên giới nhiều trân cầm dị thú nhưng một con tiên hạc to như vậy đừng nói là thấy, ngay cả nghe còn chưa nghe qua.

Yêu thú?

Không giống, trên người nó không hề có pháp lực dao động.

Cũng không giống với cổ thú.

“Ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua chúng ta nên cẩn thận một chút.” Lâm Hiên chậm rãi lên tiếng. Vừa nói xong hắn lập tức tế ra một đôi ngân hoàn sáng lạn xoay tròn trên đỉnh đầu. Chưa biết đối phương thực lực thế nào, Lâm Hiên đương nhiên không muốn trêu chọc dị thú đáng sợ, nhưng đề phòng là cần phải có. Âu Dương cũng lấy ra thụ cầm của mình ôm trước ngực.

Cùng lúc đó, tại A Tu La cung nơi nơi hoang tàn đổ nát nhưng cho dù như vậy thì nơi đây vẫn lộ ra một cỗ khí tức tôn quý không lẫn vào đâu, bốn phía ngưng tụ linh lực sung túc.

Nói về thực lực thì A Tu La Vương đã có thể so với chân tiên, trong cơ thể nàng không tồn tại âm khí quỷ lực mà là tiên khí tinh thuần. Tại mấy trăm vạn năm trước nơi này vốn tồn tại một tiên mạch phẩm chất không tồi.

Tiên mạch thực ra chính là linh mạch thăng cấp mà th ành, cho dù là tiên mạch cấp thấp thì linh khí do nó tỏa ra vẫn hơn xa cực phẩm linh mạch.

Chỉ là những nơi như vậy thì ngay cả ở Linh giới cũng là phượng mao lân giác, còn ở Nhân giới thì chỉ có ở nơi đây. Cho nên A Tu La Vương mới chọn nơi này mở biệt phủ hành cung của mình.

Ban đầu nơi đây có thể sinh ra tiên linh khí, song tại tràng đại chiến mấy trăm vạn năm trước A Tu La Vương đã khiến Linh giới máu chảy thành sông, sau đó không biết bởi lý do gì nàng bị ba vị chân tiên xuất thủ chặn đánh.

Thực lực của A Tu La vương rất mạnh, lấy một địch ba kết cục không tránh khỏi hồn phi phách tán nhưng ba vị chân tiên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, một người bị chết hai người trọng thương.

Kết cục này tạm thời không nói đến, chỉ là sau khi A Tu La vương ngã xuống thì toàn bộ Linh giới có chân tiên chống lưng mở ra cuộc phản công quy mô lớn, khiến ngay cả hành cung tại Nhân giới của nàng cũng bị tổn thất thảm trọng. Các tộc tại linh giới đương nhiên là hận A Tu La vương đến thấu xương, nên không chỉ phá hủy hành cung của nàng mà ngay cả tiên mạch cũng bị nhóm tu sĩ này triệt để phá hoại, khiến tiên mạch vĩnh viễn không thể khôi phục.

Nhưng tục ngữ đã nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù là một đoạn tiên mạch bị phá hỏng nhưng phẩm chất vẫn vô cùng thích hợp để tu luyện.

Hành cung tuy bị các tộc ở Linh giới cướp bóc sạch sẽ, tiêu điều tan hoang nhưng ở giữa cung điện có một phòng lầu vẫn còn nguyên vẹn.

Không phải là nhóm tu sĩ Linh giới không muốn phá hủy nơi này mà đây chính là cung điện thường dùng của A Tu La vương khi còn sống, bên trong còn có một gian phòng mà nàng thích nhất.

Nguyệt nhi tại kiếp trước từng hạ xuống trọng trọng phong ấn, có lẽ chân tiên có thể khai giải nhưng nếu chỉ bằng những tu sĩ ở Linh giới thì chẳng khác nào cóc đòi ăn thịt thiên nga. Trong đó có một đạo phong ấn cực kỳ đáng sợ, được xưng là tất sát chi cục.

Vì đem phong ấn này bài trừ thậm chí đã có hai vị Độ Kiếp kỳ cao thủ ngã xuống. Bởi vậy những người khác mặc dù biết bên trong có trọng bảo nhưng cũng không dám động lòng tham.

Đồ tốt nhưng cũng cần có mạng để dùng!

Có lòng tham mà không có thực lực thì sẽ phải trả giá thật đắt.

“Xoạt xoạt xoạt…” – từng tràng âm thanh cổ quái truyền vào trong tai. Bất kể là Lâm Hiên, đoàn người Thiên Châu La gia hay bất kỳ nhóm người nào tiến lên nguyệt lượng. Lúc này một vị khách không mời đã quỷ dị xuất hiện.

Thân thể của hắn bóng loáng, thanh âm kỳ lạ kia là do hắn phát ra. Rất nhanh, thứ kia đã dừng lại trước cửa cung điện. Phía trước hắn mấy trượng là một lầu các không hề bị tổn hao – là tẩm cung của A Tu La Vương. Có thể quái vật kia cũng không giám vượt quá giới hạn này.

Nếu như nơi này còn xuất hiện sinh vật khác, cho dù đó là tu sĩ Ly Hợp kỳ thì nhất định cũng sẽ trợn mắt há mồm, bởi quái vật kia lại là một bộ khôi giáp.

Khôi giáp này tuy đã có chút tàn phá nhưng có thấy thấy được nó vốn là một bộ khôi giáp hoa lệ. Điều quỷ dị là bên trong đó không hề có ai, tựa như nó tự thông linh mà sống dậy.

Không đúng, bên trong khôi giáp không phải là không có thứ gì đó, bên trong âm khí như mực, hơn nữa còn có đủ ba hồn bảy vía, xem ra đây là do một tu sĩ nhân loại sau khi ngã xuống đã dùng bí pháp đem bản thân chuyển thành quỷ tu sau đó sử dụng khôi giáp này làm vật kí gửi.

Có thể lưu giữ nguyên thần của tu sĩ, khôi giáp này hiển nhiên cũng không phải phàm vật. Tám chín phần mười là nó có xuất xứ từ Linh giới.

Nhìn khu kiến trúc trước mặt, tinh mang đỏ như máu trong hai tròng mắt của khôi giáp bắn ra bốn phía, trong đó có vài phần tham lam.

“Một trăm vạn năm, lão phu vị vây ở đây đủ một trăm vạn năm. Nếu không phải ta ăn được Ma La quả đem thân thể chuyển thành cực âm quỷ vật thì đã sớm hồn phi phách tán nhưng cũng khiến thân thể người không ra người quỷ không ra quỷ, trở thành một hoạt tử nhân. Hắc hắc, tất sát chi cục, từng diệt sát cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Linh giới quả thực là hư danh không giả. Buồn cười, lão phu năm đó không biết trời cao đất dày, vào lúc ngoài ý muốn biết được truyền thuyết về A Tu La vương nên đã dùng mấy trăm năm thời gian còn lại tìm kiếm Vô Định Hà, vọng tưởng sẽ lấy được trọng bảo của A Tu La vương, cuối cùng lại không thu hoạch được gì mà phải nhận một kết quả thế này.” Quái vật kia lẩm bẩm một mình, lời nói của hắn tràn đầy vẻ thê lương thống khổ.

“Chỉ là…, dẫu cấm chế có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn cản được thời gian tuế nguyệt. Rất nhanh thôi, tẩm cung của A Tu La vương sẽ lại xuất hiện trên thế gian. Chỉ cần lấy được trọng bảo trong đó thì đừng nói là ngưng tụ hồn phách, mà ngay cả việc trọng tố thân thể phi thăng Linh giới cũng là việc dễ dàng.

Khôi giáp kia vừa nói xong thì lập tức giương tay từ ngón giữa bắn ra một đạo quang trụ, đạo quang trụ này khẽ vặn vẹo rồi hóa thành một con mặc giao lưng mang hai cánh đánh thẳng về phía tẩm cung của A Tu La vương.

Chỉ là khi nó mới chỉ đến gần tẩm cung độ ba thước thì chung quanh đột nhiên xuât hiện một tầng phần hồng sắc quang mạc, mặc giao lao tới đó lập tức bị quang mạc thôn phệ, tiếp theo đó từ bên trong xuất hiện một đạo kim sắc thiểm điện.

Bất quá khôi giáp kia đã bị vây tại nơi đây cả trăm vạn năm đương nhiên biết rõ sự huyền ảo của cấm chế, nên sau khi phóng ra quang trụ đã lập tức rút lui về đằng sau. Một rãnh sâu đã xuất hiện đúng chỗ vừa nãy hắn mới đứng.

Công kích không thu được hiệu quả, khôi giáp quái vật cũng không hề tỏ vẻ bực dọc mà lại vui mừng gật đầu “Không tệ, không tệ, cấm chế này quả nhiên đã yếu bớt. Không bao lâu nữa là có thể mở ra tẩm cung.”

Lời còn chưa dứt thì một thanh âm vạng vọng đã truyền vào trong tai hắn, du dương lắng đọng như tiếng chuông. Khôi giáp quái vật lập tức biến sắc, ánh mắt trở lên đỏ lừ “Không thể nào!”

Hắn thét lên một tiếng, sau đó thân hình chợt lóe bắn về phía đông nam của cung điện.

Nơi này tuy vẫn tồn tại cấm không cấm chế nhưng do thân thể được phụ trợ thêm Kinh Thân thuật nên di chuyển rất nhẹ nhàng, tốc độ không chậm hơn so với phi hành là bao. Hắn đã vô cùng quen thuộc với cung điện nơi đây nên sau vài lần ngoặt đã tới nơi cần đến.

Nơi này đổ nát hoang tàn làm cho người ta cảm giác như một khu phế tích bỏ không thật lâu, nhưng trên thực tế cũng là như vậy, chỉ là khôi giáp quái vật lại không hề đẻ ý mà liền phất tay trái bắn ra một đạo âm phong quét sạch đám loạn thạch phía trước, lập tức một mặt gương đã xuất hiện.

Gương này cao độ một thân người, nó được khảm trên một ngọn núi nhỏ ngay đó, phía ngay dưới chân đế là một pháp trận nhỏ.

Pháp trận này có chút tương tự với pháp trận đã truyền tống Lâm Hiên vào nguyệt lượng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù rất tinh sảo nhưng so với pháp trận kia thì kém hơn rất nhiều, ở hai bên pháp trận có bỗn cái rãnh nhỏ.

Khôi giáp quái vật vươn tay vỗ xuống bên hông láy ra hai khối tinh thạch to bằng nắm tay.

Hắn không chút do dự đặt chúng vào trong rãnh đó rồi lập tức kháp quyết.

Thanh âm ô ô truyền vào tai, pháp trận kia đang được khởi động, quang mang lập lòe tràn vào trong gương.

Mặt gương mặc dù rạn nứt vô cùng đang dần dần hiện lên hình ảnh.

Trong gương xuất hiện hơn mười tu sĩ đang giao đấu với thạch t ượng, các loại kiếm tiên pháp bảo bay rợp trời, bên trong đoàn này thực lực yếu nhất cũng tới Nguyên Anh sơ kỳ, còn lão giả áo xám dẫn đầu khiến hắn hít một hơi thật sâu.

“Tu sĩ Ly Hợp kỳ!” Khôi giáp quái vật kinh hô, hồng quang trong mắt sáng rực. Mắt thấy tẩm cung của A Tu La vương sắp mở ra lại từ đâu xuất hiện một lão quái vật đồng cấp.

Chuyện này có chút phiền phức!

Hắn suy nghĩ một chút rồi lại vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, hình ảnh chuyển tiếp sang một cầu thang ngọc thạch khác, một tăng nhân áo xám đang gấp rút bước đi – kẻ này là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đại viên mãn.

Tu vị của Không Minh đã đến đỉnh điểm Nguyên Anh kỳ nhưng nếu chỉ vẻn vẹn có vậy thì khôi giáp quái vật không hề sợ hãi.

Tiểu bối không biết sống chết.

Hắn cười lạnh một tiếng, rồi lại chuyển sang nơi khác, đồng tử hai mắt Khôi giáp quái vật co dút lại khi nhìn thấy tổ hợp trong kính – lại là một yêu tộc cấp năm, tương dduong với tồn tại Ly Hợp kỳ, nếu là thiên địa linh tộc thì còn mạnh hơn tu sĩ đồng giai.

Ghê tởm!

Mình ở nơi này chịu đựng vô số năm tháng khổ sở, mắt thấy bảo vật sắp xuất thế thì lại có nhiều người đến tranh đoạt như vậy. Tuyệt đối sẽ không để bọn chúng được như ý.

Trong lòng khôi giáp quái vật tức giận không thôi.

Qua nửa tuần trà thì hồng mang trong mắt hắn mới dần dần dịu lại. Đoạn cười lạnh một tiếng khẽ nói: “Muốn chiếm tiện nghi, hắc hắc, nhiều người cũng tốt, bổn tôn bị nhốt ở đây bao nhiêu năm coi như cũng không sống uổng. Mặc dù cấm chế nơi đây phần lớn bị tu sĩ Linh giới hủy hoại nhưng vẫn còn tồn tại một số cấm chế bị tàn phá còn dùng được. Hắc hắc, các ngươi sẽ hối hận vì đã tới nơi này đoạt bảo.

Ngay sau đó hắn liền đnáh ra một đạo pháp quyết, muốn nhìn xem tại cầu thang tiếp theo là nhân vật loại nào.

Hình ảnh trong kính lại một lần nữa lưu chuyển, vẻ mặt tiếp theo là một thiếu niên mang đầu tà khí.

Khôi giáp quái vật đầu tiên là kinh ngạc sau đó cười nhạt: “Không ngờ rằng con bạch tuộc tại Minh Hà có thế thối lui thú thân hóa thành hình người, nhưng dám đến nơi này thì quả thực không biết sống chết. Sớm biết vậy thì ban đầu sớm giết nó cho rồi.”

Đối với cổ thú, khôi giáp quái vật tựa hồ không thèm để ý, hắn lại tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết. Mặt kính nhộn nhạo như sóng nước, Lâm Hiên, Âu Dương Cầm Tâm liền hiện ra trên mặt kính.

“Một nam một nữ đều có tu vị Nguyên Anh kỳ, còn có một quỷ nữ Ngưng Đan kỳ” Khôi giáp quái vật vốn không để ý nhưng lời còn chưa dứt thì nét mặt hắn lộ ra vẻ không thể tin, đoạn nhìn chằm chằm vào bảo vật trên đỉnh đầu Lâm Hiên.

Ngay cả khi nhìn thấy La gia lão tổ và Cửu Đầu lão yêu thì hắn cũng không kinh ngạc đến vậy

Hô hấp của hắn cũng trở lên gấp gáp.

“Thứ này là Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn?”

Hắn có chút không tin tưởng tự lẩm bẩm. Hồng mang trong mắt hắn bạo xuất, cả người lâm vào trạng thái hưng phấn cực độ “Lấy Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn làm pháp bảo, vậy nhất định hắn tu luyện Cửu Thiên Huyền Công. Hắc, quá tốt rồi, ông trời đã mở mắt, bổn tôn như đã vén mây tìm nguyệt được rồi.”

Mặc dù bộ dạng là khôi giáp không thể nhìn ra nét mặt hắn nhưng từ giọng nói kích động đó cũng có thể biết được hắn chỉ hận không thể lập tức nuốt Lâm Hiên vào bụng.

Ánh mắt hắn đầy vẻ tham lam, nếu hắn có nước miếng thì chỉ sợ đã chảy ra rồi.

Lâm Hiên bên kia không hề hay biết bản thân đã trở thành mục tiêu của khôi giáp quái vật. Giờ khắc này hắn đang cẩn thận đề phòng, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không ngừng bay múa xung quanh người.

Mặc dù hắn không cảm nhận được pháp lực ba động trên người con tiên hạc kia nhưng trực giác nói cho hắn biết đối phương rất khó đối phó.

Cho nên Lâm Hiên cũng chỉ để phòng chứ không dám công kích đối phương, hắn tuyệt đối không muốn trêu vào quái vật này.

Hình thể của tiên hạc kia to lớn như vậy, mỗi lần vỗ cánh đã bay được cả mấy trăm trượng nên rất nhanh đã đến giữa đỉnh đầu Lâm Hiên, cấm không cấm chế nơi này không hề có ảnh hưởng đến nó.

Thanh quang mơ hồ bao phủ quanh người Lâm Hiên, tiên hạc kia chỉ thoáng cúi đầu nhìn qua nhưng không để ý tới mà vẫn tiếp tục vỗ cánh bay đi.

“Phù!”

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, nếu phải đấu với con chim khổng lồ này mặc dù có thể thủ thắng nhưng chắc chắn rằng sẽ không dễ dàng. Nơi này không hổ là biệt phủ của A Tu La vương, hết thảy mọi thứ đều mạnh mẽ hơn so với ở Nhân giới rất nhiều.

Lâm Hiên lúc này quay đầu lại, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá tiểu nha đầu.

“Thiếu gia, sao người nhìn ta như vậy?” Nguyệt nhi cúi gằm mặt, hai bàn tay nhỏ bé của nàng lúc này trở nên thừa thãi không biết để nơi nào, ấp úng mở miệng.

“Không có gì, Nguyệt nhi, thần thức của ngươi không bị cản trở ở đây sao?” Lâm Hiên nhẹ giọng hỏi.

Thật ra trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ, hắn cũng biết Nguyệt nhi có chuyện gạt mình, nếu nói hắn không tò mò thì thực sự là nói dối, nhưng nhìn nét mặt Nguyệt nhi thì Lâm Hiên không đành lòng bức nàng. Hắn luôn mong Nguyệt nhi được bình an vui sướng, đến một ngày nào đó tiểu nha đầu sẽ nói hết mọi việc với hắn.

Cho nên dù tò mò hắn vẫn nén xuống, quan hệ của hai người không phải là chủ tớ; nhiều năm qua cùng nhau trải nghiệm vô số huyết vũ tinh phong Lâm Hiên đã sớm coi Nguyệt nhi là người thân nhất, bảo bối quan trọng nhất của mình.

“Ưm” Nguyệt nhi gật đầu, trong lòng cũng thấp thỏm. Chăng qua sự tình liên quan đến A Tu La vương quá lớn nên nàng không biết mở miệng thế nào.

“Vậy thì tốt rồi, tiếp theo cần Nguyệt nhi giúp đỡ, ta và Cầm Tâm không thể dùng thần thức ở chỗ này cho nên nếu có nguy hiểm gì hãy sớm nói cho ta biết.” Lâm Hiên ôn hòa mở miệng.

“Thiếu gia, ta biết rồi.” Nguyệt nhi khẽ gật đầu, sau đó lại lắc mình trở lại tay áo Lâm Hiên.

Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước.

Từ đầu Lâm Hiên đã xác định chuyến đi tới hành cung A Tu La vuong vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cầu thang ngọc thạch này vô cùng quỷ dị, nơi đây có cạm bẫy hay không còn rất khó nói nên hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu.

Chỉ là một đường đi tới hắn ngoại trừ gặp con tiên hạc khổng lồ kia thì chưa từng gặp phải chuyện gì. Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Lâm Hiên lại âm thầm kinh ngạc, chăng qua với tình cách của hắn sẽ không buông lỏng cảnh giác mà càng trở nên cẩn thận.

Trước bão táp luôn luôn có khoảng lặng, không gặp nguy hiểm lúc này cũng không có nghĩa là điềm tốt. Lâm Hiên tự nhủ trong lòng. Còn tại các cầu thang ngọc thạch khác mọi người trên đó đều có những gặp gỡ thú vị.

Oành!

Tiếng bạo liệt truyền vào trong tai, nhóm tu sĩ La gia đều tỏ ra buồn bực. Lúc nãy vừa gặp một nhóm thạch tượng phục kích, bây giờ lại gặp một đám âm giáp quỷ binh.

Quỷ binh này bất đồng với âm hồn quỷ vật, chúng tiến thối đều tăm tắp giống y hệt như một nhánh quân đội thế tục.

Tu vị của chúng mặc dù không quá cao nhưng vô cùng am hiểu thuật phối hợp, chúng dựa vào trận pháp và sát khí để vây khốn bọn họ khiến chúng tu sĩ La gia cảm thấy rất khó chịu.

Ngọc thủ La Tử Sơ khẽ phất lên tế ra một thanh tiên kiếm hỏa hồng sắc, lấy thần thông tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như nàng thì một kích toàn lực hoàn toàn có thể cắt đầu một quỷ binh Kết Đan kỳ.

Chỉ là tên quỷ binh kia không hề hoảng sợ, cũng không né tránh mà lại giơ một tay lên.

“Ha ha, chỉ là một tồn tại Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi mà dám đón đỡ kiếm tiên của ta sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của La Tử Sơ lộ ra vẻ khinh thường.

Nhưng rất nhanh, nét mặt của nàng đã thay đổi, bởi bốn quỷ binh chung quanh đồng loạt đặt tay lên trên người con quỷ binh mà nàng công kích. Một màn khó tin xuất hiện….

Hống!

Nương theo tiếng rống thê lương, toàn bộ cơ thể quỷ binh kia tỏa ra âm khí bàng bạc, tu vị của nó phút chốc tăng vọt, đoạn giơ cây giáo trong tay cố sức đẩy bay thế công của tiên kiếm.

Đồng tử La Tử Sơ co lại, nàng chắc chắn không nhìn nhầm. Mặc dù thần thức bị áp chế nhưng nàng vẫn cảm nhận được khí thế của đốiphương. Trong khoảnh khắc đó tu vị của quỷ binh đó đã bạo trướng lên tới Nguyên Anh kỳ, nếu không cũng đã không đỡ nổi một kích của mình.

Chẳng lẽ tu vị còn có thể truyền cho nhau theo phương thức như vậy?

Quả thực lạ lùng, ở trong chốn võ lâm thế tục nghe nói cũng có môn cách không truyền lực như vậy.

Nhưng pháp lực của tu sĩ cùng chân khí của người phàm là hoàn toàn khác nhau, căn bản không nghe nói đến việc có thể chất chồng như vậy.

Thứ này không nằm trong hệ thống tri thức của La Tử sơ, nhưng sự thật đang diễn ra trước mắt nàng.

Mà những quỷ binh kia cũng đâu để thời gian cho La Tử Sơ suy nghĩ lập tức huy vũ trường giáo trong tay đánh ra mấy đạo hắc sắc thiểm điện.

Cũng tương tự như La Tử Sơ, mấy tên tu sĩ La gia còn lại cũng đang lâm vào kịch chiến với quỷ binh.

Ngay cả Huyết La đồng tử cũng không ngoại lệ, mặc dù người này là đại tu sĩ hậu kỳ có chiếm thượng phong nhưng khi chỉ giúp hắn ngăn chặn được nhiều quỷ binh hơn mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn muốn thủ thắng cũng rất khó khăn.

Dĩ nhiên loại chất chồng pháp lực khiến tu vị tăng vọt như vậy cũng không phải là không có điểm yếu, mỗi lần chất chồng cũng không thể duy trì quá lâu, nếu không thân thể của quỷ binh sẽ không chịu nổi. Chỉ là bọn chúng phối hợp vô cùng ăn ý, mặc dù đã tìm được nhược điểm nhưng muốn phá giải cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Sắc mặt La gia lão tổ trở nên lo lắng vô cùng, mặc dù hắn sớm đoán trước việc đoạt bảo sẽ không dễ dàng nhưng không ngờ rắng mới bước lên thềm đã chưa đi được mấy bươc đã liên tiếp gặp phải hai đợt quái vật đáng sợ.

Chẳng lẽ có người động tay chân?

Bốn phía La gia lão tổ có năm tên quỷ tướng mặc giáp tay cầm binh khí bao vây, tu vị của chúng đều là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.

Nếu tại tình huống bình thướng để tiêu diệt tồn tại như vậy hắn chỉ cần giơ tay một cái là xong, chỉ là những quỷ tướng này lại càng thêm tinh thông thuật chất chồng pháp lực khiến mấy lần công kích đều bị chúng đỡ được.

Những quỷ tướng kia đều cao quá hai mét, cầm các loại vũ khí bất đồng trong tay, âm lực bắn ra bốn phía, trong miệng chúng cũng không ngừng rít gào tổ chức công kích La gia lão tổ.

“Muốn chết!”

La gia lão tổ đã thực sự bị những quỷ tướng này chọc giận, cho nên lập tức phất tay phóng ra một tầng quang hà, bên trong mơ hồ thấy được hồng mang quỷ dị chớp động, song cụ thể là gì thì lại không rõ lắm.

Phốc phốc phốc….

Những quỷ tướng kia tại đỉnh đầu hoặc ngực, đan điền đều đã xuất hiện các lỗ thủng.

Các lỗ thủng này cỡ như đầu ngón tay. Năm quỷ tướng này lập tức bị mất đi sinh cơ, ánh mắt trợn trừng lập tức hóa thành một đống bạch cốt.

Không hổ là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ hàng thực giá thực, mấy tên quỷ tướng căn bản không thể ngăn cản.

Pháp lực chất chồng tuy bất phàm nhưng cũng chỉ là lối đi tắt cướp đoạt thiên đạo, không thể đối phó được với cường giả chân nhỉn.

Ánh mắt La gia lão tổ lạnh như băng quét qua bốn phía, thân hình mờ dần đến mức nhạt như mây khói, tiếng rống của đám quỷ binh bỗng ngưng bặt lại – toàn bộ bọn chúng đều đã chết.

“May là có lão tổ đồng hành cùng chúng ta, nếu không muốn tiêu diệt hết những âm hồn quỷ vật này thật là không phải dễ dàng.”

Âm thanh cung kính, sùng bái truyền vào trong tai nhưng La gia lão tổ coi nhưng không thấy, ngược lại sắc mặt trở lên ngưng trọng: “Sao có thể gặp phải loại quái vật này ở đây, chẳng lẽ thực sự có người đứng đằng sau giở trò?”

Mặc dù không dám khẳng định nhưng trước khi bọn họ đi tới đây quả thực có nhìn thấy người theo quang trụ mà tới tiểu thế giới này.

“Cho dù thế nào cũng nhất định phải lấy cho bằng được Tu La thần huyết.” La gia lão tổ cũng không nói nhiều lập tức đi về phía trước. Hắn tuy là tu sĩ Ly Hợp kỳ nhưng cũng không có năng lực đối phó với cấm không cấm chế.

Thấy tâm tình lão tổ không tốt, chúng tu sĩ La gia cũng không dám nhiều lời, ngay cả La Tử Sơ vốn được sủng ái cũng trở nên biết điều mà im tiếng. Cả đoàn người trầm mặc theo sát phía sau.

Một lát sau tại nơi lưi thi thể của quỷ binh quỷ tướng bỗng xuất hiện chuyện hết sức quỷ dị.

Song không ai biết, chỉ một khắc sau cầu thang ngọc thạch vốn cứng rắn là thế bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, nương theo âm khí nồng đầm phun trào một gốc thực vật đang nhanh chóng sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy cho đến khi cao đến hai trượng mới ngưng lại – một đóa uất kim hương nở ra.

Quả thực đây là một cây úc kim hương, chỉ là từ trên xuống dưới của nó lại đen nhánh như mức, từ trên thân cây sinh ra không ít dây leo cuốn lấy thi thể quỷ binh quỷ tướng ở bên cạnh cho vào trong đóa hoa. Tiếng nhai nuốt rợn người từ đó chậm rãi truyền ra.

Trừ nhóm tu sĩ La gia thì những người khác cũng gặp phải ít nhiều phiền toái.

Không Minh Vạn Phật Tông đang bước đi thì cảnh vật trước mặt bỗng nhiên tahy đổi, bậc thang ngọc thạch bỗng biến thành một sơn động rộng hơn trượng, từ bên trong xuất hiện mấy con chuột to lớn hung dữ vô cùng đang nhắm cắn về phía cổ của hắn.

“A Di Đà Phật!”

Không Minh hô to một tiếng phật hiệu, thanh âm như chuông đồng. Đây là thần thông Sư Tử Hống bí truyền của Phật môn. Thần thông này có thể trực tiếp công kích vào thần thức của đối phương, hơn nữa có thể bài trừ ảo thuật.

Không Minh có thể trở thành thủ tọa Bồ Đề Viện thì ngoại trừ tu vị cao thâm còn có vô số kinh nghiệm phong phú. Khi mắt thấy cầu thang bước mặt biến thành sơn động, cự thử xuất hiện thì hắn liền biết mình đã rơi vào ảo thuật cấm chế cho nên mới sử dụng Sư Tử Hống, mặc dù không thể lập tức bài trừ nhưng cũng hạn chế phát sinh ra thêm nhiều chuyện khác.

Pháp lực tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ không phải chuyện đùa, mấy đầu cự thử xông lên đầu tiên bỗng chốc miệng mũi trào máu nhưng bốn chân chúng vẫn không hề chậm lại mà dùng sức vọt mạnh tới.

Thi triển Sư Tử Hống chỉ có thể đả thương cự thử chí không hề thấy có gì khác – chẳng lẽ nơi đây không phải là ảo giác tạo thành? Ánh mắt Không Minh kinh ngạc nhưng tay hắn không chậm lập tức tế ra tràng hạt trong tay.

Tại một bậc thang khác, thanh niên tà dị do bạch tuộc cổ thú biến thành đang gặp phải một con cự viên cao đến bảy tám trượng, còn ba người Cửu Đầu lão tổ cũng có gặp gỡ giống như đoàn tu sĩ La gia, bọn họ bị một đám âm giáp quỷ binh cuốn lấy.

Cùng lúc đó tại A Tu La hành cung, khôi giáp quái vật kia đang đứng trước mặt gương, tay cầm một viên bàn hình dạng quái dị, hắn liên tục đánh từng đạo pháp quyết lên viên bàn, thình thoảng vẻ mặt lại tỏ ra giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, thỉnh thoảng lại thở dài chán nản.

“Ghê tởm, phần lớn cấm chế ở A Tu La hành cung đã bị tu sĩ Linh giới bài trừ, một số mặc dù mình đã sửa chữa nhưng phát ra uy lực kém hơn trước rất nhiều. Nếu không mấy nhóm người kia sao có thể chống đỡ.”

Theo động tác của hắn, hình ảnh trong kính cũng không ngừng biến ảo không ngừng cung cấp tin tức về mấy nhóm người kia cho hắn.

Có thể nhìn thấy mấy đoàn sáng đang lấp lóe trên viên bàn, mà điểm cuối cùng chính là đi thông tới khu kiến trúc trên đỉnh núi. Những đoàn ánh sáng kia đại biểu cho các bậc thang ngọc thạch, mỗi cái cách nhau một đoạn mà trên đó đều có đồ án hắc sắc âm ảnh , khôi giáp quái vật đang khởi động những thứ đó. Chỉ duy nhất cầu thang nơi Lâm Hiên đang đi là hắn chưa từng động qua.

Dĩ nhiên hắn cũng không phải có ý tốt gì, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Hiên tràn đầy vẻ tham lam.

Tên tiểu tử này trong tay có Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, vậy suy đoán sở học công pháp của hắn cũng không khó khăn. Khôi giáp quái vật hận không thể để hắn tới sớm một chút nên tất nhiên sẽ không bố trí chướng ngại trên đường đi của Lâm Hiên.

Nếu không phải có duyên cớ đặc biệt khiến hắn không thể rời khỏi đỉnh núi thì khôi giáp quái vật đã trực tiếp đi tìm Lâm Hiên rồi.

“Tiểu tử đi nhanh lên một chút, bổn tôn đang chờ.” Thanh âm của quái vật khàn khàn khó nghe, chỉ là nó ẩn chứa đầy vẻ đắc ý.

Đột nhiên đồng tử trong mắt hắn hơi co lại, thần sắc tỏ vẻ lo lắng: “Không ổn rồi, tiểu tử kia lại bước vào trận pháp đó. Đáng chết, sao hắn lại chọn con đường này. Trận pháp đó ta cũng không có cách khống chế, hắn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể xông qua sao?”

Mục quang quái vật không ngừng chớp lóe, một cơ hội trời cho chẳng lẽ cứ vậy mất đi?

Trong lòng hắn đang mong cho Lâm Hiên có thể sống sót.

Mà Lâm Hiên cũng không biết có người đang lo lắng cho mình, cũng không biết phía trước có cạm bẫy gì. Hắn cùng Âu Dương từ lúc bước lên cầu thang ngọc thạch đã được nửa canh giờ nhưng chưa từng gặp qua thứ gì. Quả thực là bất bình thường.

Chẳng lẽ mình nghĩ sai, việc lấy Tu La thần huyết không gặp nguy hiểm như dự tính.

Lâm Hiên dọc theo bậc thang mà đi lên, cẩn thận vô cùng. Tuy rằng có cấm không cấm chế và không thể phóng xuất thần thức nhưng với tu vị hiện tại của hắn thi triển Linh Nhãn Thuật vẫn có thể xem rõ từng gốc cây ngọn cỏ trong phương viên trăm trượng.

Nơi này quả thực im lặng đến đáng sợ.

Nếu nói là lấy được Tu La thần huyết sẽ không khó khăn thì đánh chết Lâm Hiên cũng không tin tưởng.

Cho nên nửa canh giờ này tuy chưa gặp nguy hiểm nhưng hắn vẫn vô cùng cảnh giác không hề nơi lỏng. Đột nhiên, Lâm Hiên dừng bước bởi không biết từ khi nào xung quanh xuất hiện một ít sương mù.

Sương mù tuy nhạt nhưng vẫn có chút ảnh hướng tới tầm mắt, ở trong đám sương mù này Linh Nhãn Thuật cũng chỉ có thể nhìn hơn ba mươi trượng.

Hai trăm năm trải qua vô số khúc chiết đã cho hắn tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm bởi vậy hắn linh cảm thấy đoàn sương mù này có chút không ổn, trong lòng thấy rất bất an. Chẳng lẽ là cấm chế?

Lâm Hiên nhíu mày suy nghĩ, tuy trong lòng vô cùng bất an nhưng Tu La thần huyết này lại là bảo vật liên quan đến chuyện kết anh của Nguyệt nhi, cho dù thế nào cũng nhất định phải lấy. Nghĩ như vậy, Lâm Hiên cắn chặt răng đề cao cảnh giác, cẩn thận tiếp tục bước tới.

Lại đi thêm một tuần trà nữa hắn đã tới phía cuối cầu thang ngọc thạch, phía trước mặt là một quảng trường rộng lớn vô cùng.

Quảng trường này có dạng hình tròn, đường kính ước chừng hơn ngàn trượng được tạo nên từ ngọc thạch. Bốn phía quảng trường có đặt chín đỉnh lô rất lớn. Lâm Hiên chần chờ một chút rồi từ từ bước tới một đỉnh lô gần mình nhất.

Đỉnh này cao bằng một tòa nhà ba tầng, khí thế, rộng lớn – toàn bộ đỉnh đều được đúc thành từ một khối ngọc khổng lồ, mặt ngoài có trặm trổ long phượng và một số hoa văn tinh mỹ. “Nhiều đỉnh lô lớn như vậy được đặt ở bốn phía quảng trưởng, chắc không chỉ có tác dụng trang trí. Đến tột cùng là để làm gì?” Lâm Hiên lẩm bẩm. “Thiếp thân cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Âu Dương Cầm Tâm bên cạnh cũng trầm ngâm. “Chúng ta thử tới chỗ một cái khác xem sao.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi nói. Lời còn chưa dứt hắn đã dọc theo quảng trường bước tới trước mặt một đỉnh lô khác. Đỉnh lô này cũng rất lớn, khí thế vô cùng, mặt ngoài cũng có hoa văn điêu khắc.

Chỉ là hoa văn điêu khắc ở đây không phải long cũng không phải phượng mà là một quái vật thân người mặt hổ, phía trước miệng có hai chiếc răng nanh mọc dài như lợn rừng. “Đào Ngột!” Lâm Hiên nhanh chóng nhận ra thứ này, sắc mặt trở nên khó coi. “Phu quân biết quái vật này?” “Đúng vậy, đây là một trong Linh giới tứ hung.”

Lâm Hiên cười khổ mờ miệng, hắn sao lại không nhận ra, lúc trước tại Khuê Âm sơn mạch hắn đã từng giao thủ cùng phân hồn của hung thú này.

Theo lý thì nơi này là biệt phủ của A Tu La vương, cho dù có đặt đồ đằng (linh vật biểu tượng) thì cũng phải là quỷ thú của Âm Ty giới, bởi cho dù là Chân Long Thải Phượng hay là Đào Ngột thì đều là vật của Linh giới. Chẳng lẽ những đỉnh lô này lại có quan hệ với Linh giới? vì sao chúng lại ở nơi này? Vô số câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu Lâm Hiên. Hắn lại tiếp tục đi tới một đỉnh lô khác.

Đỉnh lô thứ ba này cũng không khác biệt nhiều lắm so với hai đỉnh lô trước, chỉ là phía trước của nó có khắc một quái vật ngoại hình giống hươu đầu sinh độc giác, toàn thân đầy lân giáp.

Kỳ Lân!

Đây cũng là một thần thú nổi tiếng của Linh giới, luận thực lực cũng không kém hơn so với Thiên Long Thải Phượng.

Lâm Hiên lại tiếp tục đi…

Những đỉnh lô khác lần lượt có khắc Huyền Quy, Hỗn Độn, Cùng Kỳ cùng Thao Thiết các loại quái vật.

Tứ linh, tứ hung!

Tuy bọn chúng đối lập với nhau khi gặp mặt luôn xảy ra tranh đấu nhưng chúng đều thuộc về Linh giới. Lúc này còn một đỉnh lô cuối cùng Lâm Hiên chưa xem nên hắn chậm rãi bước tới đó.

Đỉnh này cao lớn hơn tám đỉnh trước rất nhiều, ước chừng phải tới bảy trượng cao, ánh ngọc màu xanh biếc mượt mà lưu chuyển, phù điêu ở trên đỉnh lại càng thêm hoa mỹ - trên đó là một con vật toàn thân tuyết trắng, thân hình thon gầy, rõ ràng đây là thú loại nhưng không hiểu tại sao lại khiến người ta cảm thấy xinh đẹp không thôi.

Sắc mặt Lâm Hiên hiện nên nét cổ quái, bản thân là người sao lại có cảm giác với hồ ly tinh được!

“Nàng đẹp quá!” âm thanh tán tưởng của Cầm Tâm truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại thì thấy nàng đang ngây ngốc đừng nhìn bức phù điêu tiên hồ trên đó.

“Nàng cảm thấy rất đẹp sao?” Lâm Hiên gãy đầu, cảm thấy kỳ quái.

“Ưm, thiếp thân cũng không ngờ rằng một đầu hồ ly lại có thể đẹp đến mức này.” “Đây cũng không phải tiên hồ bình thường, nàng xem phía sau của nó xem.” Lâm Hiên chậm rãi nói. “Phía sau?” Âu Dương nghe vậy thì khẽ dời ảnh mắt ra đằng sau thì thấy phía sau của tiên hồ lại mọc ra chín chiếc đuôi tôn quý mà hoa mỹ. “Đây là Cửu Vĩ Thiên Hồ?” Âu Dương không nhịn được kinh hô một tiếng.

Việc gọi là Tam Vĩ Yêu Hồ, Lục Vĩ Linh Hồ, Cửu Vĩ Thiên Hồ đều là tồn tại cấp bậc yêu vương trong Linh giới. “Không sai, đây đúng là Cửu Vĩ Thiên Hồ!”

Lâm Hiên chậm rãi nói, tuy trên điển tịch có ghi lại nhưng Lâm Hiên còn được tiếp xúc với hồ ly tinh nên càng hiểu biết sâu sắc. Hắn từng nghe Hạ Hầu Lan nói Cửu Vĩ Thiên Hồ là một trong tam đại yêu vương tại Linh giới.

Nói đến Linh giới, nơi đây không phải chỉ có ba yêu vương, nhưng tam đại yêu vương lại là vương trung chi vương, luận thực lực đều không thua kém phụ thân của Hạ Hầu Lan – đều là cấp bậc tán tiên. Tại sao tượng của nàng cũng có ở đây?

Lâm Hiên đảo mắt nhìn chung quanh, nơi đây ngoại trừ chín đỉnh lô thì hoàn toàn không có gì, nhưng cảm giác bất an của hắn ngày càng dâng lên mãnh liệt. “Thiếu gia, nếu không có việc gì thì chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi.” Thanh âm của Nguyệt nhi vang lên.

“Ừm!” Lâm Hiên gật đầu, hắn cùng tiểu nha đầu không mưu mà hợp, bởi vậy lập tức đi về phía trung tâm quảng trường bởi nơi đây có một cầu thang duy nhất để tiếp tục đi lên. “Ồ, đây là cái gì?” Đột nhiên Lâm Hiên dừng bước, hắn phát hiện tại trung tâm quảng trường có một pháp trận cực lớn.

Pháp trận này vô cùng rắc rối, nhìn qua thì có vài phần tuong tự với truyền tống trận nhưng nếu quan sát cẩn thận thì chúng khác nhau rất lớn “Phu quân, người làm sao vậy? Lúc này thiếp thân cảm thấy rất không thoải mái, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.”

Âu Dương quay đầu lại nhẹ nhàng lên tiếng, nàng vừa nói vừa tiếp tục bước đi.

Chỉ là đúng lúc này, một trận linh khí kinh người đột nhiên phóng lên, tất cả hoa văn trên pháp trận bừng sáng, âm thanh lạo xạo truyền vào trong tai.

Âu Dương quá sợ hãi, biểu tình trở nên khó coi. Nàng không chút nghĩ ngợi lập tức hóa thành một đạo độn quang định lui về đằng sau, chỉ là lúc này đã không còn kịp, nàng đã bị hãm thân bên trong pháp trận, độn quang của nàng đụng vào quang mạc bên cạnh dội trở lại.

Mắt thấy Âu Dương Cầm Tâm bị nhốt bên trong pháp trận, sắc mặt Lâm Hiên đại biến. Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức vung tay phóng ra một đạo thanh sắc lệ mang dài hơn trượng, mặt trên linh quang chói mắt mang theo một cố duệ khí đáng sợ từ trên cao chém xuống.

Xoạt! một tiếng, Thanh Hỏa Kiếm hung mãnh chém lên trên quang mạc. Luận riêng về lực công kích thì trong đám bảo vật của Lâm Hiên Thanh Hỏa Kiếm chỉ kém hơn Thông Thiên Linh bảo, với việc Lâm Hiên dùng toàn lực thôi động thì uy lực của nó tất nhiên không nhỏ.

Chỉ là sau một trảm này thì quang mạc kia chỉ lóe lên một cái khiến Thanh Hỏa lệch sang một bên. Công kích vô hiệu!

Âm thanh ‘ù ù’ bên trong pháp trận truyền ra, nhũ bạch sắc quang vựng lóe lên rồi pháp trận một lần nữa trở về trạng thái yên lặng, chỉ là giai nhân bên trong đã không thấy bóng dáng. “Cầm Tâm!”

Lâm Hiên vừa sợ vừa giận, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Thân hình chợt lóe, hắn đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ đến cực hạn, cả người hóa thành một làn gió nhào vào bên trong pháp trận. Quan tâm quá ắt bị loạn, lúc này Lâm Hiên tức giận trùng trùng. “Thiếu gia, người đừng sốt ruột, vừa rồi chỉ là Truyền Tống Trận mà thôi. Âu Dương tỷ tỷ chưa chắc đã gặp phải nguy hiểm.” Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi đã hiện ra trước mặt; nàng thấy thiếu gia rối loạn thì chri có thể an ủi một chút.

“Nói là như vậy nhưng nơi này là biệt phủ của A Tu La Vương, không khỏi có chút quỷ dị. Cầm Tâm bất quá mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, huống chi trên người còn có trọng thương mới khỏi, còn cổ độc chưa giải trừ… vậy làm sao ta có thể yên tâm cho được. “Nhưng có lo lắng cũng vô dụng…” “Ừm!”

Lâm Hiên gật đầu. Nguyệt nhi nói đúng, lo lắng vội vã không giải quyết được vấn đề, hắn liền điều chỉnh hô hấp cố gắng áp chế lo lắng xuống rồi bắt đầu đảo mắt đánh giá pháp trận dưới chân một lần nữa.

So với các tu sĩ khác thì sở học của Lâm Hiên đa dạng hơn nhiều, đối với trận pháp chi đạo hắn cũng có nghiên cứu khá nhiều. Chỉ là trận pháp dưới trân này hắn xem qua không hiểu một chút gì, nó hoàn toàn khác so với Truyền Tống Trận mà hắn vẫn thấy, tám chín phần mười là còn có tác dụng khác.

Chẳng qua lúc này Lâm Hiên đâu có tâm chí suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn biết Cầm Tâm đã bị truyền tống đi đâu. Do dự một chút rồi ánh mắt Lâm Hiên hiện nên nét kiên định, hai tay hắn khẽ đánh ra một đạp pháp quyết vào pháp trận… nhưng không có hiệu quả. Sắc mặt Lâm Hiên lúc này càng trở nên âm trầm.

Lại đổi sang một loại thần thông khác, hiện giờ ý nghĩ duy nhất của hắn là khởi động pháp trận này. Tuy rằng không biết địa điểm truyền tống của pháp trận này tới đâu nhưng tình vợ chống nghĩa nặng tình sâu, hoạn nạn cùng chịu. Chỉ là hắn mãi vẫn không thể khởi động pháp trận, tại sao lại vậy?

Cầm Tâm lúc trước chẳng qua mới bước lên chưa hề làm gì vậy mà đã bị truyền tống đi một cách mạc danh kỳ diệu, còn hắn dụng tâm khởi động pháp trận vậy mà một chút phản ứng cũng không có. Chẳng lẽ là linh lực tiêu hao hết?

Lâm Hiên vỗ vỗ lên trán mình, ánh mắt đảo qua bốn phía pháp trận, quả nhiên có chín khe lõm bố trí ở bốn phía.

Lâm Hiên bước tới đó khẽ phất tay áo phát ra một trận thanh hà cuốn lấy một khối đá bằng nắm đấm vào trong tay rồi quan sát. Đây là tinh thạch cấp cao, chỉ là nó ảm đạm vô quang, hiển nhiên đã sớm hao hết linh lực.

Lâm Hiên trầm tư suy nghĩ một chút rồi vươn tay vỗ vào túi trữ vật bên hông lấy ra mấy khối tinh thạch cấp cao rồi đặt chúng vào những khe lõm kia. Lúc này Âu Dương Cầm Tâm đang bị vây trong một mảnh bạch quang, nàng đã bị truyền tống tới một địa điểm vô cùng xa lạ.

Tuy rằng thần thông của nàng không thể so với Lâm Hiên nhưng dù sao nàng cũng là một tu sĩ Nguyên Anh, ba trăm năm qua cũng đồng dạng trải qua biết bao mưa to gió lớn. Tuy rằng lúc nảy xảy ra biến cố quỷ dị nhưng vẻ mặt cũng không hoảng hốt mà cẩn thận thủ thế.

Chỉ là bốn phía im lắng không có một bóng ảnh xung quanh.

Âu Dương Cầm Tâm thở khẽ một hơi rồi quay sang đánh giá tình cảnh nơi này.

Đâu đâu cũng chỉ toàn một màu trắng, nàng đang ở t rong một sơn động vách núi phủ một lớp băng dày, tại động khẩu lại có một cây thiết trụ to bằng cánh tay dựng đứng ở đó.

Dường như đây là một tòa băng lao.

Âu Dương Cầm Tâm ngẩn ngơ, vẻ mặt xầm xuống. Nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân bị truyền tống tới nơi này.

Đương nhiên nàng cũng không chịu ngồi chờ chết nên lập tức lấy ra kim sắc thất huyền cầm ôm nhẹ trước ngực, hai cánh tay như mĩ ngọc nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.

Một đạo kim sắc quang ba lập tức phóng tới không trung trảm tới mặt trên thiết trụ.

Oành! – một tiếng vang nhỏ nổi lên. Lại nói, tại Vân Châu Bích Vân Sơn không được coi là danh môn đại phái nhưng uy lực Âm Ba Công của Âu Dương Cầm Tâm tuyệt đối không nhỏ, sự huyền ảo không dưới công pháp đỉnh giai.

Thiết trụ kia vẻ ngoài loang lổ nhưng không biết đã được thiết hạ cấm chế lợi hại gì mà có thể dễ dàng bắn ngược kim sắc quang ba trở lại.

Âu Dương Cầm Tâm khẽ nhíu mày, ngọc thủ lại động. Lần này ngoại trừ tiếng đàn réo rắt nổi lên thì còn một đám kim sắc âm phù lưu chuyển trong không gian rồi tụ lại với nhau thành một tiểu điểu lớn ba xích. Điểu này hót lên một tiếng lanh lảnh rồi hướng thẳng cặp lợi trảo của mình quắp vào thiết trụ nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Bên kia, Lâm Hiên sau khi bố trí song chín khỏa tinh thạch cấp cao mới thì lại đánh ra một đạo pháp quyết. Âm thanh ‘ù ù’ lại xuất hiện bên tai, trong lòng Lâm Hiên cảm thấy mừng rỡ liền vội vàng đứng thẳng.

Chỉ là chuyện xảy ra lại rất khác so với tưởng tượng của hắn, nhũ bạch sắc quang vựng tuy có hiện nên nhưng truyền tống lại không phát sinh mà một cỗ quỷ vụ nồng đậm từ phía dưới pháp trận cuồn cuộn bốc lên.

Quỷ vụ xám trắng dày đặc như keo. Lâm Hiên tuy kinh ngạc nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn. Từng âm thanh ‘xuy xuy’ liên tiếp vang lên, quỷ vụ này không ngờ còn có khả năng ăn mòn hiệu quả. Lâm Hiên nhướng mày bèn lắc mình rời khỏi pháp trận.

Hống!... quỷ vụ ngày càng nhiều, tại sâu bên trong lại truyền đến một tiếng rống như tiếng sấm trầm thấp nặng nề khiến Lâm Hiên lảo đảo toàn thân. Sắc mặt hắn cuồng biến, tiếng hống này còn có thể mang theo hiệu quả công kích thần thức, có chút tương tự như Âm Ba Công của Cầm Tâm. Chẳng lẽ phía dưới pháp trận này có trấn áp quái vật đáng sợ nào? “Thiếu gia, người xem!”

Giọng nói của Nguyệt nhi có chút hoảng hốt. Lâm Hiên lập tức quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía đỉnh lô trước mặt, lúc này chỉ thấy hoa văn phía trước của nó đang rực rỡ quang mang.

Nhất là đồ án điêu khắc kỳ lân đang có ngũ thải quang vựng lưu chuyển dường như là đang sống dậy.

Lâm Hiên lại quay sang một đỉnh lô khác thì thấy tình huống cũng tương tự. Mỗi đồ án tứ linh, tứ hung, bao gồm cả Cửu Vĩ Thiên Hồ đều không ngừng tỏa ra linh quang. Những bước điêu khắc này quả thực không bình thường mà còn chứa thần niệm của thần thú thượng giới bên trong.

Lâm Hiên vừa nghĩ như vậy thì đã thấy hư ảnh từ các đỉnh lô ào ào vọt ra.

Trước tiên là Kỳ Lân, hư ảnh của nó lúc này ngưng kết gần như thật, hơn nữa còn có thể phóng ra uy áp đáng sợ. Ngay sau đó tại những đỉnh lô còn lại cũng liên tiếp xuất hiện Thiên Long Thải Phượng, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cửu Vĩ Thiên Hồ. Chín thánh thú đã cùng xuất hiện trên hư không.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1185 - 1190: Đại Chiến Cửu Anh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Cậu Chủ! Đừng Làm Em Đau!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Trêu Chọc Tướng Quân

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 23


Đại Thần Manh Động

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 54


Lãng Quên Hận Thù

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36