Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1146 - 1150: Bảo Vật Mà Lão Quái Ly Hợp Cũng Mơ Ước

Chương trước: Chương 1141 - 1145: Cái Giá Của Việc Nói Nhảm



Nhưng phàm nhân thì khác, Lâm Hiên cũng không muốn làm giết chóc vô vị, như vậy cũng không có chỗ nào tốt cả.

Hắn cố ý thả cho mọi người một con đường sống, bất quá trước khi tới đây, Lâm Hiên từng hứa với Vũ Vân Nhi, nhất định sẽ vì Vũ gia mà báo thù, mặc dù mình nuốt lời, nha đầu nọ cũng tuyệt không có dũng khí mảy may oán giận, nhưng tính cách của Lâm Hiên, cũng không có ngang ngược như thế, hơi suy tư một chút, thì giao cho tiểu nha đầu tự mình quyết định là tốt nhất.

"Vân nhi, những người này sống hay chết, sư bá sẽ không can thiệp, hãy tự mình quyết định” Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mở miệng nói.

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại trôi nổi giữa không trung, phàm nhân nghe rõ ràng, chỉ có thể liều mạng dập đầu.

Vũ Vân Nhi nghe xong, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ do dự. Nàng mặc dù không có chính mắt nhìn thấy, nhưng đối phương quả thật đồ sát cả già trẻ phàm nhân Vũ gia.

Nếu dựa theo quy củ của tu tiên giới, cũng không cần do dự, lấy máu trả máu, đối phương làm như thế nào, mình trả lại gấp bội là được.

Vừa suy nghĩ vừa nhìn đám người đang quỳ đông đen kia. Vũ Vân Nhi trong lòng lại rối rắm, kẻ giết người đã đền tội, mình cần gì phải dính dáng tới người vô tội.

Huống chi với sự thông minh của nữ tử này, làm sao mà nhìn không ra suy nghĩ trong lòng Lâm sư bá, hắn cũng có ý thả cho những phàm nhân này một con đường sống, mặc dù để cho mình lựa chọn, nhưng cần gì phải làm cho sư bá trong lòng mất hứng?

Cân nhắc lợi hại, nàng cũng không để cho Lâm Hiên cho rằng mình là nữ tử có lòng dạ rắn rết.

Nghĩ như vậy, Vũ Vân Nhi hướng về Lâm Hiên yêu kiều nói: "Đa tạ sư bá, những kẻ giết người của Ngụy gia cũng đã đền tội, cừu hận này hiển nhiên cũng đã được báo, Vân nhi cũng không muốn dính dáng tới người vô tội”.

"Oh, đã nghĩ kỹ chưa?" Lâm Hiên mày nhướng lên, có chút ngoài ý muốn nói.

"Vâng, sư bá, Vân nhi sẽ không hối hận”.

Lâm Hiên gật đầu, trong mắt có phần tán thành, phải biết rằng từ cổ chí kim, mặc dù cũng có rất nhiều kẻ thông minh tài trí, nhưng cừu hận cũng không phải nói buông là có thể buông.

Hơn nữa trong mắt người tu tiên, phàm nhân chính là kiến hôi, nữ tử này có thể khắc chế sát ý trong lòng, chỉ điểm này đã là không tệ rồi.

"Được rồi, cũng không cần dập đầu, ta tha các ngươi một con đường sống, nhanh chóng quay về thu thập đồ đạc, nhanh rời đi khỏi nơi này” Lâm Hiên chậm rãi mở miệng, thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại giống như vang ở bên tai, mỗi một người, cũng nghe được rõ ràng.

"Đa tạ tiên sư”.

Triệu Dĩnh mừng rỡ, cung kính hướng tới Lâm Hiên dập đầu, sau đó cũng không quay về thu thập gì, thi triển khinh công chạy ra cửa cốc. Những người còn lại, phản ứng hơi chậm một chút, có người hướng về phía Lâm Hiên dập đầu cảm tạ, có người quay về nhà thu thập đồ đạc, cũng có người như Triệu Dĩnh nọ, rất nhanh đều đã giải tán.

Trong lúc này, Lâm Hiên cùng thầy trò Cầm Tâm hiển nhiên cũng không chờ đợi, cả người thanh mang nổi lên, tiếp tục hướng vào sâu trong Hồng Vân cốc mà bay đi.

"Lâm huynh, lừa trọc này hẳn là toàn bộ đã chết, chẳng lẽ huynh còn có chuyện khác muốn làm?” Âu Dương Cầm Tâm theo ở một bên, có chút tò mò mở miệng hỏi.

"Tất cả đều đã chết, nhưng cũng không hoàn toàn, ở trong cốc, ít nhất còn có một gã đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ" Lâm Hiên cười lạnh nói.

"Nguyên Anh hậu kỳ?" Âu Dương ngẩn ngơ, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại: "Không phải chứ, nếu có loại tu sĩ cấp bậc này, đại chiến vừa rồi hắn tại sao không hiện thân?"

Nói tới đây, nàng nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh: "Lâm huynh mặc dù tu vi thông thiên, nhưng đối phương nhiều người, nếu có một lão quái vật Hậu Kỳ ở đây, chúng ta cho dù có thể thắng, cũng tuyệt đối không thể thắng nhẹ nhàng như vừa rồi”.

Vũ Vân Nhi quay đầu, mặc dù không có mở miệng, nhưng trên mặt cũng hiển lộ vẻ nghi ngờ.

"Bởi vì đối phương đang vội vàng lấy bảo vật" Lâm Hiên thần sắc không thay đổi nói.

"Lấy bảo vật?” Âu Dương ngẩn ngơ, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ như nghĩ ra cái gì đó, thật ra trong lòng nàng cũng rất kỳ quái, Vạn Phật Tông là một trong bảy thế lực lớn của Thiên Vân mười hai châu, cùng Bích Vân sơn căn bản là không cùng một cấp bậc, cho dù vì một gia tộc tu tiên phụ thuộc vào bọn họ, cùng Bích Vân sơn đại động can qua, cũng không có đạo lý nào mà xong chuyện vẫn không có rời đi.

Ở sau lưng, khẳng định là có mưu đồ.

Bất quá trong Hồng Vân cốc có bảo vật gì?

Phải biết rằng, từ U Châu đem tổng đàn đến nơi đây, mặc dù không thể nói lâu dài, nhưng cũng đã hơn mười năm, nếu ở nơi này thật có cái gì, bọn họ không lý nào mà một điểm phát hiện cũng không có.

"Đó là cái gì?" Vũ Vân Nhi cũng không nhịn được mà hỏi, Vũ gia ở chỗ này sinh sống cũng đã lâu, vì sao một điểm phát hiện cũng không có.

"Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng tin tức về bảo vật tuyệt không có sai, pháp dụ huyết tẩy Bích Vân sơn, là do chính miệng hai lão quái vật Ly Hợp kỳ phát ra" Lâm Hiên nói.

"Cái gì, tu sĩ Ly Hợp kỳ?"

Vũ Vân Nhi tạm không nói đến, Âu Dương Cầm Tâm thân là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, kinh nghiệm mưa gió hiển nhiên rất nhiều, nghe như thế cũng không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Năm đó Thiên Nhai Hải các đánh một trận, Mộng Như Yên đã viết nên truyền kỳ quá mức kinh người, thế cho nên năm trăm năm qua, mọi người nhắc tới tu sĩ Ly Hợp kỳ vẫn kinh hãi không thôi.

Lão quái vật như vậy, theo tiêu chuẩn nhân giới mà nói, tát sông lật biển, cơ hồ đã đến tình trạng không gì làm khó được, thế cho nên không màng tới thế sự, một lòng theo đuổi phi thăng mà thôi.

Huống chi hai người là Thái thượng trưởng lão Vạn Phật Tông, thân phận tôn quý, sống lâu như vậy, bảo vật gì mà chưa gặp qua, có thể động tâm thật sự không nhiều lắm. Âu Dương Cầm Tâm khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy: "Nói như vậy, dẫn đến họa diệt môn, cũng không phải bởi vì chúng ta cùng Ngụy gia xung đột, hoặc là bảo vật mà chúng ta lấy được tại động phủ của cổ tu sĩ, mà là Hồng Vân cốc này”.

"Không sai” Lâm Hiên gật đầu: "Mặc dù ta cũng không biết nơi đây đến tột cùng là có cái gì. Nhưng có thể làm cho lão quái vật Ly Hợp kỳ động tâm khẳng định không phải chuyện đùa, cho nên cho dù các người không cùng Ngụy gia xung đột, chỉ sợ cũng khó thoát họa diệt môn”.

Nói tới đây, hắn thở dài: "Cầm Tâm, ta biết trong lòng nàng khổ sở, bất quá chuyện đã phát sinh, suy nghĩ nhiều cũng không làm gì được, cho nên…"

"Cảm ơn Lâm huynh, Cầm Tâm hiểu được, hôm nay đã báo thù, các vị đồng môn tại cửu tuyền cũng đã được nhắm mắt. Chỉ là ở tại Bích Vân sơn nhiều năm như vậy, hôm nay cùng Vân Nhi sống nương tựa lẫn nhau, không chỗ dung thân. Cho nên có chút thương cảm".

"Không chỗ dung thân? Lâm Hiên nghe đến đó trong lòng chợt động, nhưng hơi chần chờ cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng, bây giờ còn quá sớm, chờ Huyết giao đan tới tay, giúp Cầm Tâm giải đi kịch độc, khi đó nhắc lại thì thích hợp hơn.

Hồng Vân cốc tuy gọi là sơn cốc, thật ra diện tích lại hết sức rộng lớn, kéo dài chừng trăm dặm, ở sâu bên trong núi non hồ nước đều có, Lâm Hiên một mặt cùng hai nàng trò chuyện, một mặt đem thần thức thả ra, ở phụ cận tìm tòi.

Lại qua ước chừng một chén trà nhỏ.

Lâm Hiên độn quang chậm rồi ngừng lại.

Phía trước là một tòa núi nhỏ cao hơn trăm trượng, trông không chút bắt mắt, dọc theo đường đi loại núi nhỏ này, bọn họ cũng gặp không dưới trăm tòa.

Lâm Hiên chuyển một vòng, ánh mắt đảo qua phụ cận, lần nữa xác nhận chính là chỗ này, mặc dù lấy bảo vật là do thủ tọa Bồ Đề Viện Không Minh phụ trách, nhưng Không Từ tu vi thân phận cũng đều không thấp, hiển nhiên đã từng tới nơi này.

"Vân Nhi" Lâm Hiên đột nhiên chậm rãi mở miệng nói.

"Sư bá" Thanh âm của cô gái vui vẻ truyền vào tai, bên trong đầy ắp vẻ cung kính.

"Ta nghĩ ngươi hay là rời nơi này, quay về Tuyết Lâu thành trước, kẻ địch mà lát nữa chúng ta đối mặt, cũng không phải là lừa trọc sơ kỳ trung kỳ trước đây, mà chính là một trong Vạn Phật Tông tứ đại kim cương, Cầm Tâm vãn có thể tự bảo vệ mình, nhưng tu vi của ngươi thì có chút quá thấp”.

"Nhưng sư bá, thần thông của người không phải vượt xa tu sĩ cùng cấp, chẳng lẽ bảo hộ không được ta" Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, có chút tò mò hỏi.

"Nếu như là một gã đại tu sĩ bình thường, ta bắt hắn hẳn là không cần phí nhiều công phu. Bất quá Không Minh nọ trong tay lại có một bảo vật, chính là vật cướp được từ Bích Vân sơn".

"Lâm huynh nói là tiểu thuẫn mà chúng ta không thể khu sử" Âu Dương Cầm Tâm cũng không nhịn được ngắt lời hỏi.

"Không sai, tin tức có được thông qua Sưu hồn, Không Minh nọ đã có thể vận chuyển như ý, bởi vậy về bảo vật này, ta có một ít phán đoán, nếu như dự đoán chính xác, muốn đánh bại Không Minh đã không phải là chuyện dễ dàng” Lâm Hiên nói.

"Vậy đó là bảo vật gì, Lâm huynh cũng đừng mập mờ nữa" Âu Dương Cầm Tâm dẫm chân, có chút tức giận nói.

"Thông thiên linh bảo!

"Linh bảo?"

Âu Dương ngẩn ngơ, Vũ Vân Nhi vẻ mặt cũng tràn đầy mờ mịt, thật ra khi ở tại không gian độc lập Vân Lĩnh sơn, nữ tử này đã gặp qua Thông thiên linh bảo, bất quá Lâm Hiên vốn tuân thủ nguyên tắc cẩn thận, đối với đoạn trí nhớ này đã đã có chỉnh sửa nhỏ.

"Linh bảo là cái gì?" Âu Dương tuy là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, nhưng cũng chưa từng nghe qua.

"Cái này cũng không thể giải thích, coi như là một loại Cổ bảo đi, bất quá uy lực to lớn, cũng không thể nói rõ được, khi bài trừ cấm chế ở cửa cốc, đoạn kiếm mà ta dùng chính là Thông thiên linh bảo, tuy có chút tàn phá, nhưng uy lực như thế nào Cầm Tâm cũng thấy được" Lâm Hiên gãi gãi đầu, giải thích như thế.

Âu Dương biến sắc, Thiên Cương La Hán trận làm cho kẻ khác vô cùng đau đầu, lại bị Lâm Hiên một kiếm dễ dàng phá vỡ. Mà kiếm kia bất quá chỉ là tàn phẩm.

Nữ tử này cành rung động, không khỏi sửng sờ đứng tại chỗ.

Mà suy nghĩ của Lâm Hiên lại khác, trong lòng nửa mừng nửa lo, một đại tu sĩ có được Linh bảo, đương nhiên khó chơi vô cùng, sẽ trở thành cường địch của mình. Bất quá đổi lại một góc độ khác, chỉ cần đem diệt sát, vậy Linh bảo sẽ trở thành vật trong túi mình.

Mình đã có đoạn kiếm, lại có thể một thuẫn bài có tính chất phòng ngự, song bảo hợp bích, có gặp tu sĩ Ly Hợp kỳ, cũng tuyệt đối có lực đánh một trận.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại liếc nhìn cô gái bên cạnh, mặc dù bảo vật này trước hết là Bích Vân sơn đoạt được, nhưng cả phái đã bị diệt, chỉ còn lại có thầy trò Cầm Tâm.

Vân Nhi là vãn bối tạm không nói đến, Âu Dương cùng mình quan hệ đã rất khác, bảo vật này thuộc về mình, nói vậy nàng cũng sẽ không có dị nghị.

"Vân Nhi, hiện tại đã rõ ràng, kẻ địch khó đối phó, nếu thật đánh đến sư bá cũng không có mười phần nắm chắc bảo hộ được chu toàn, cho nên hãy về Tuyết Lâu thành trước, ngoan ngoãn mà chờ chúng ta".

“Sư tôn, sư bá, hai vị bảo trọng, Vân Nhi cáo từ” Vũ Vân Nhi hơi chần trừ, rồi hướng tới hai người yêu kiều hạ bái, sau đó thân hình chợt chuyển, hóa thành một đạo càu vồng, bắn nhanh vè bầu trời xa xa.

Trong tích tắc, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Cầm Tâm, chúng ta cũng đi xuống thôi" Lâm Hiên quay đầu, chậm rãi mở miệng.

"Ừm" Âu Dương Cầm Tâm cũng không dị nghị, mặc dù kẻ địch là Nguyên Anh hậu kỳ, bất quá có Lâm Hiên ở đây, thắng lợi hẳn cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Hai người độn quang thu liễm, hạ xuống trước toà núi nhỏ nọ.

Từ biểu hiện, thì này tòa núi này cũng không có gì bắt mắt, Âu Dương đem thần thức thả ra, cũng không có phát hiện mảy may gì không ổn, trên khuôn mặt xinh xắn không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ: "Lâm huynh, huynh nói nơi này sẽ có bảo vật làm cho lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng cảm thấy hứng thú?"

"Không sai".

Lâm Hiên gật đầu, sau đó cũng không nói nhiều, mà là tay áo bào phất một cái, hơn mười đạo kiếm khí bay ra, tiếp theo đón gió tăng vọt, mỗi một kiếm dài hơn trượng.

Mặc dù là do pháp lực tụ lại, nhưng cũng phát ra uy áp làm cho người ta vô cùng kinh hãi.

"Nhanh!"

Lâm Hiên một ngón tay điểm về phía trước, nương theo động tác của hắn, kiếm khí như biển rộng nổi lên sóng lớn, tầng tầng lớp lớp hướng phía trước chém xuống.

Tiếng ổn không ngừng truyền vào tai, từng đống đá vụn lớn nhỏ rơi xuống như mưa, không tới nửa chén trà nhỏ, đỉnh núi cao mấy trượng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Âu Dương Cầm Tâm cũng không khỏi đổi sắc, mặc dù đối với người tu tiên Nguyên Anh kỳ, khai sơn phá thạch không tính là gì, nhưng như Lâm Hiên ngay cả pháp bảo cũng không vận dụng, nhẹ nhàng làm được cũng không có mấy người.

Chỉ là hắn làm như vậy mục đích là gì, Cầm Tâm tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn chưa mở miệng, chỉ cần tiếp tục xem thì hẳn là sẽ có đáp án.

Nhìn đá vụn đầy đất, Lâm Hiên trên mặt không buồn không vui, tay trái bắt quyết, một đạo ánh sáng xanh đánh ra.

“Đi!”

Đạo ánh sáng xanh nọ cuộn qua, đột nhiên nổi lên một đạo cuồng phong, gió thổi mãnh liệt, ngay cả những tảng đá nặng cả ngàn cân cũng bị thổi bay đi.

Sau đó mặt đất hiện ra một cái cửa động.

Tối đen, không ngừng có âm phong từ trong thôi ra.

Âm phong nọ cũng không tầm thường, Lâm Hiên pháp lực thâm hậu, không có cảm giác gì, Âu Dương Cầm Tâm thì thân thể chợt run lên, bất giác rùng mình một cái, vội vàng tay khẽ nâng, một đạo linh quang hộ thể màu tím đem thân thể của nàng bao vây lấy.

"Lâm huynh, đây là cái gì?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm, đầu mối khi sưu hồn cũng không nhiều lắm, đám người Không Từ phụ trách cảnh giới ở bên ngoài, về phần trách nhiệm tầm bảo, thì hoàn toàn giao cho thủ tọa Bồ Đề Viện" Lâm Hiên chậm rãi nói.

Âu Dương Cầm Tâm đôi mi thanh tú hơi cau lại, trong lòng càng ngày càng nghi hoặc, Vạn Phật Tông ngay cả trưởng lão Nguyên Anh kỳ bổn môn cũng phải giấu diếm, bảo vật này đến tột cùng ra sao, bất quá xem cổ động âm phong không ngừng thổi ra này, quả thực cũng không phải là bình thường.

Lâm Hiên cũng có chút chần chừ, nguyên hắn tưởng rằng khó đối phó chỉ có lên lừa trọc Nguyên Anh hậu kỳ Vạn Phật Tông kia, dù sao đối phương trong tay có Thông thiên linh bảo, mình cũng không dám có mảy may xem nhẹ, nhưng hiện tại xem ra, cổ động thần bí này cũng nguy hiểm trùng trùng.

Đến tột cùng là có nên xuống hay không.

Muốn nói cách ổn thỏa nhất, đương nhiên là chờ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, nhưng vạn nhất còn có lối ra khác thì sao.

Mà theo Lâm Hiên suy đoán, khả năng này cũng tuyệt đối là không nhỏ.

"Cầm Tâm, không bằng hãy cùng Vân Nhi về Tuyết Lâu thành trước…"

Lâm Hiên lời còn chưa dứt, thanh âm chợt đột nhiên dừng lại, bởi vì Âu Dương tiên tử mấy ngày qua đối với hắn vẫn ôn nhu hòa thiện đột nhiên trầm mặt xuống: "Lâm huynh, huynh nói vậy là ý gì, ngại thiếp thân tu vi thấp kém, sẽ liên lụy tới huynh sao?”

"Cầm Tâm, đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý này" Lâm Hiên ngẩn ngơ, vội vàng cười khổ nói.

Lại nói, người này tính khí so với trước kia, tuy có tiến bộ, nhưng vẫn chưa đủ, đoán không ra tâm tư của cô gái trước mắt.

Năm đó tại U Châu, Âu Dương cũng có thể nói là hồng nhan tri kỷ của Lâm Hiên, sau khi biết được hắn mất tích một cách khó hiểu, nữ tử này cũng âm thầm khổ sở hồi lâu.

Nhưng tu tiên giới chuyện chính là như vậy, vẫn là năm tháng trôi qua, thoáng cái đã hai trăm năm, Âu Dương Cầm Tâm mặc dù cũng không có quên Lâm Hiên, nhưng ở đáy lòng nữ tử này, cũng đã nghĩ rằng hắn đã sớm chôn thân ở nơi nào không ai biết rồi.

Tại tu tiên giới cũng không có gì phải ngạc nhiên, khắp nơi đều là gió tanh mưa máu, mỗi ngày đều có vô số tu sĩ rơi rụng, đúng là cạnh tranh như sóng biển sói cát vậy. Các tu sĩ hướng về mục tiêu trường sinh mà khổ sở đi tới.

Đừng nói là một người tu tiên đơn độc, cho dù danh môn đại phái hiển hách một thời, cũng có thể có một ngày hóa thành tro bụi, thương hải tang điền, nhân tình nóng lạnh, hai điểm này tu tiên giới so với thế tục càng chân thật hơn.

Đạo lý này Âu Dương rõ ràng, cho nên đối với việc Lâm Hiên mất tích nàng mặc dù thương cảm, nhưng bản thân vẫn đi tiếp trên con đường tu tiên.

Thoáng một cái đã hai trăm năm, căn cơ của nàng vốn đã không tệ, hơn nữa một ít cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc thuận lợi tấn cấp thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thiên địa dị biến, không ngừng giải trừ âm hồn uy hiếp, Thiên Vân mười hai châu, một mảng trời đất rộng lớn của người tu tiên hiện ra trước mắt.

Âu Dương thế mới biết, bản thân trước kia bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, trải qua một phen gian nan lựa chọn, Bích Vân sơn rốt cuộc chuyển tới Vân Châu ổn định cuộc sống, tam đại cự đầu ở U Châu ngày xưa, ở chốn này bất quá chỉ là tiểu phái.

Nhưng bất luận hai vị sư huynh, hay là bản thân Âu Dương, cũng không hối hận, bởi vì tại Vân Châu, bọn họ có nhiều cơ hội hơn.

Đáng tiếc tráng chí còn chưa đủ, đã gặp phải đại họa, cả Bích vân Sơn, thoáng cái đã trở thành một vết lõm của dòng chảy.

Âu Dương rất bất lực!

Mặc dù từ tính cách mà nói, nàng là nữ tử rất kiên cường, nhưng nữ tử này cùng Lâm Hiên kinh nghiệm bất đồng. Lâm Hiên năm đó tại Phiêu Vân Cốc đều bị xem thường, sau tại Linh Dược sơn, biểu hiện ra là Thiếu chủ thân phận tôn quý, nhưng thật ra cũng không được tín nhiệm, chỉ là độc lai độc vãng mà thôi.

Có thể nói, những năm gần đây, hắn trừ cùng Nguyệt nhi sống nương tựa lẫn nhau, thì cũng không khác gì tán tu.

Mà Âu Dương thì khác, từ trước đến nay nàng vẫn ở Bích Vân sơn, lớn lên, Trúc Cơ, Kết Đan, Ngưng Anh, đối với phái có cảm tình rất sâu.

Chợt trở thành tán tu, hiển nhiên có chút không biết theo ai.

Huống chi thân trúng kịch độc, mà lưng lại đeo huyết hải thâm cừu của môn phái.

Mà ngay lúc nàng bất lực nhất, sớm đã muốn suy sụp, Lâm Hiên đã xuất hiện, một thân thần thông lại càng bạo tăng đến tình trạng khó tin, cơ hồ gần tới người tu tiên Ly Hợp kỳ trong truyền thuyết.

Hắn vì chính mình tìm kiếm đan dược giải độc, lại vì đồng môn Bích Vân sơn mà báo thù.

Mặc dù đối với Lâm Hiên xem ra không tính là gì, bản thân mình cùng Vạn Phật Tông vốn là thế bất lưỡng lập. Âu Dương trước kia cũng từng giúp qua mình, bây giờ nàng có khó khăn, mình sao có thể không quản.

Tính cách Lâm Hiên, vốn thuộc về ân oán phân minh, bình tâm mà nói, hắn tự làm tất cả, căn bản là không có suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng Âu Dương cảm xúc lại khác, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vốn chính là dễ dàng đạt được tình cảm của nữ tử nhất, huống chi trước kia hai người vốn chính là tri kỷ, hôm nay trong lòng Âu Dương, càng nhiều thêm vài phần yêu thương.

Không sai, nàng thích Lâm Hiên.

Nếu không có ý yêu thương, mặc dù tu tiên giới không giống thế tục lễ giáo sâm nghiêm, nhưng nam nữ dù sao cũng thụ thụ bất thân, nàng làm sao mà chịu cởi đồ trước mặt Lâm Hiên, để cho hắn đụng chạm vào da thịt mình?

Mặc dù là vì chữa thương cũng không có khả năng.

Phải là vui vẻ mà làm, thì trong lòng Âu Dương mới không có băn khoăn.

Lâm Hiên quá mạnh mẽ!

Mặc dù bản thân cũng tiến cấp tới Nguyên Anh kỳ, nhưng so với hắn, thì có cách biệt một trời một vực.

Nếu đổi lại một nữ tu khác, có thể cũng không muốn ở lại, thậm chí còn âm thầm vui mừng, trong tu tiên giới tàn khốc, có một bạn đồng hành cường đại như vậy để dựa vào, không phải là quá tốt sao?

Nhưng Âu Dương không phải là nữ tử như vậy.

Nàng đối với Lâm Hiên động tâm, mặc dù nhiều ít trong lòng cũng có chút cảm giác, nhưng quan trọng nhất, vẫn là mình thật sự thích, nàng muốn cùng Lâm Hiên cầm sắt tương hòa, mà không phải tìm kiếm một chỗ dựa gì.

Nếu như hai người kết làm song tu, những mưa gió trên tiên đạo trong tương lai, nàng hy vọng hai người cùng nhau đối mặt, mà không phải trói buộc thành trượng phu của mình.

Nhưng so với hắn, tu vi của mình thật sự quá thấp, Âu Dương vốn ở điểm này mà suy tính hơn thiệt, nghe Lâm Hiên bảo mình quay về Tuyết Lâu thành, phản ứng hiển nhiên mạnh một chút.

"Cầm Tâm, ta cũng khôngcó ý này, chỉ là có chút lo lắng, nếu như nàng nhất định phải theo Lâm mỗ. Ta hiển nhiên sẽ không bảo nàng đi" Lâm Hiên sờ sờ mũi, không rõ Âu Dương tại sao lại tức giận như vậy.

Bất quá ngay lúc này, cũng không có tâm tình tinh tế suy tư, nhìn thoáng qua cổ động đang thổi ra âm phong nọ, Lâm Hiên nhướng mày, đem Cửu thiên linh thuẫn mở ra, sau đó thả người nhảy xuống.

Âu Dương thở phào nhẹ nhỏm, mới rồi mẫn cảm như vậy cũng không phải là bổn ý của nàng, bất quá là phản ứng theo tiềm thức mà thôi, may mà Lâm Hiên vẫn không tức giận, nữ tử này khóe miệng mỉm cười, cũng thả người tiến vào trong cổ động.

Cùng lúc đó, cách Hồng Vân cốc phía tây mấy vạn dặm.

Hai đạo càu vồng nhanh như điện chớp, đang vô cùng nhanh chóng phi hành về phía này.

Đạo cầu vồng bên trái là một lão giả râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, tu vi lại càng không kém là Nguyên Anh hậu kỳ.

Phải biết rằng Vân Châu mặc dù là thánh địa tu luyện, nhưng số lượng đại tu sĩ cũng tuyệt đối không nhiều lắm, người này thân phận càng không tầm thường, là Nhị trưởng lão Thiên Xảo Môn.

Mà người bên phải, là một nữ tu che mặt, dung mạo mặc dù bị ngăn trở, nhưng vóc người lại bốc lửa tới cùng cực, tu vi cũng đến Nguyên Anh trung kỳ.

"Sư huynh, tin tức người có là thật sao, đồ vật nọ ở tại Hồng Vân cốc?" Nữ tu quay đầu, có chút nôn nóng mở miệng, từ trong giọng nói của nàng, có thể nghe ra sự hưng phấn hết sức rõ ràng.

"Hắc hắc, tuyệt đối không sai, đồ vật nó chúng ta đã tìm không dưới trăm năm, nếu như lấy được trong tay, không chỉ có sư thúc lão nhân gia sẽ rất là vui mừng, mà chính là chúng ta, có lẽ cũng có thể hưởng lây" Lão giả nói đến đây, không nhịn được liếm liếm môi, vẻ tham lam có thể thấy rõ.

"Nhưng ta nghe nói, Hồng Vân cốc nguyên là tổng đà của một tiểu phái Bích Vân sơn, nhưng trước đây, phái này cùng thế lực bên ngoài Vạn Phật Tông phát sinh xung đột, đã bị bọn họ huyết tẩy, hơn nữa bọn họ chiếm cứ không đi, có phải cũng phát hiện đồ vật ở nơi đó hay không?” Nữ tu nọ có chút lo lắng hỏi.

"Tám chín phần mười là như thế" Lão giả hậu kỳ nọ nghe xong, sắc mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.

"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta tới đó, chẳng phải là muốn cùng Vạn Phật Tông phát sinh xung đột sao?"

"Xung đột thì thế nào, đồ vật nọ tuyệt không thể nhường, Vạn Phật Tông có mạnh nhưng chúng ta cũng là một trong bảy thế lực lớn, cho dù có nổi lên xung đột, bọn họ chưa chắc đã có dũng khí xé rách da mặt" Lão giả nói tới đây, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

"Nói không sai, bất quá chúng ta nhân đơn lực bạc, tiểu muội sợ quả bất địch chúng" Nữ tử che mặt gật đầu, sau đó vẫn có chút lo lắng mở miệng nói.

"Cái này ta cũng rõ ràng! Bất quá hôm nay thông tri tông môn đã không kịp, tiếp tục trì hoãn, bảo vật sẽ rơi vào trong tay Vạn Phật Tông, nên chúng ta chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến. Huống chi…" Lão giả nói tới đây, cũng hơn chần chờ, tuy trong vòng trăm dặm cũng không có người tu tiên, nhưng môi khẽ nhúc nhích, sử dụng thần thông truyền âm.

"Cái gì, lúc đi Tông chủ đã đem bảo vật nọ cho Nhị sư huynh mượn?" Nữ tu che mặt ngẩn ngơ, sau đó trong mắt hiện lên vẻ mừng như điên: "Nếu là như thế, người và ta cũng có thực lực đánh một ván".

"Sư muội nghĩ như thế là được rồi, chỉ cần bảo vật vào tay, sư thúc lão nhân gia nhất định mừng rỡ, sẽ thưởng cho cái gì, cũng không cần ngu huynh nhiều lời".

Ở bên kia, Lâm Hiên cũng không biết đã có thêm nhiều người cạnh tranh khó chơi, ngay lúc này, hắn cùng với Cầm Tâm đã tiến nhập vào trong huyệt động cổ quái nọ.

Bên trong âm phong càng thêm mãnh liệt.

Nếu như là phàm nhân, chỉ cần dính một chút, khẳng định là hồn phi phách tán, cho dù là người tu tiên tu vi kém cỏi, mười phần thì hết tám chín cũng đỡ không được.

Cũng may hai người đều là Nguyên Anh kỳ, linh quang hộ thể ngưng tự dày vô cùng, bất quá Âu Dương đôi mi thanh tú cũng cau lại.

"Lâm huynh, người kiến thức uyên bác, có từng nghe nói có âm phong mạnh như vậy không, làm cho thiếp thân có cảm giác quả thực giống như là tới âm tào địa phủ vậy".

"Quả thật có chút không đúng" Lâm Hiên còn chưa mở miệng, bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi cũng đã từ trong ống tay áo của hắn bay ra: "Cái này khác với âm phong bình thường, bên trong tựa hồ có chứa oán niệm rất sâu, hơn nữa mơ hồ còn có một cỗ yêu khí nói không nên lời" Nguyệt nhi đưa tay che miệng ngáp, bất quá cổ quái chính là, âm phong này thổi đến thân thể của nàng, tất cả đều tự động né ra, phảng phất như không dám vô lễ đối với Nguyệt nhi.

Lâm Hiên biết tiểu nha đầu có rất nhiều lai lịch, cũng không cảm thấy gì lạ, Âu Dương Cầm Tâm trong đôi mắt đẹp lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn một chút tiểu nha đầu bên cạnh, vẻ mặt ôn hoà mở miệng nói: "Nguyệt nhi muội muội, nói trong âm phong này có yêu khí oán niệm?"

"Không sai" Nguyệt nhi gật đầu: "Chỗ này làm cho ta cảm giác rất quỷ dị, thiếu gia cùng tỷ tỷ xin cẩn thận một ít".

Nói xong lời này, Nguyệt nhi trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, không biết vì sao, từ sau khi Tiểu Đào hiện thân, trong khoảng thời gian này nàng luôn muốn ngủ. Thân hình chợt chuyển, một lần nữa bay vào trong ống tay áo của Lâm Hiên.

Lâm Hiên cùng Âu Dương nhìn nhau, bất quá cho dù không có Nguyệt nhi nhắc nhở, hai người cũng không dám xem nhẹ khinh thường, cổ động này lối vào chừng hơn trượng, bên trong lại sâu vô cùng, hơn nữa âm phong nọ đối với thần thức, cũng gây rất nhiều hạn chế, cho dù là Lâm Hiên, cũng chỉ có thể thả ra hơn mấy trăm trượng.

"Đi thôi!"

Lâm Hiên cả người thanh mang nổi lên, hướng về phía trước bay vút đi, Âu Dương hiển nhiên cũng không chần chờ, ngọc thủ phất một cái, một đạo ánh sáng tím vây quanh, đi theo sat bên người Lâm Hiên.

Cùng lúc đó, hai người của Thiên Xảo Môn cũng đã đi tới Hồng Vân cốc.

Nguyên hai người cẩn thận, muốn thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào.

Nhưng thần thức sau khi đảo qua, vẻ mặt lại trở nên cổ quái.

"Sư huynh, ta không nhìn lầm chứ, trong cốc này một người cũng không có" Nữ tử che mặt nọ quay đầu, có chút không thể tin mở miệng nói.

"Chẳng lẽ bọn họ đã lấy bảo vật vào tay?" Lão giả Nguyên Anh hậu kỳ sắc mặt lại càng âm trầm tới cùng cực.

"Hẳn là chưa, ta nghe nói Vạn Phật Tông huyết tẩy Bích Vân sơn, tìm cớ là xuất đầu thay Ngụy gia. Nơi đây linh mạch cũng xem như không tệ, cho dù lấy bảo vật đi rồi thì Ngụy gia cũng không dễ dàng buông tha" Nữ tu che mặt hơi suy tư, rồi nói như thế.

"Ừm, sư muội nói có lý, tình hình cụ thể như thế nào, ở chỗ này thảo luận cũng không ra kết quả, chúng ta hay là vào xem thì tốt hơn".

Lão giả nọ nói tới đây, hai tay bắt quyết, cả người linh quang chợt lóe, thân ảnh trở nên mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại một cái bóng mờ mờ, nếu không cố tình lưu ý, muốn phát hiện cũng không dễ dàng.

Người này không chỉ là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa là người xảo trá dù một chút cũng không muốn để sai sót.

Nữ tu nọ gật đầu, đáng tiếc nàng tuy là người tu tiên Nguyên Anh trung kỳ, nhưng không am hiểu thần thông ẩn nặc, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ khó xử.

Lão giả thấy vậy, đưa tay vỗ xuống bên hông, lấy ra một lá phù triện màu xanh thẫm.

“Cảm ơn sư huynh".

Nàng kia mừng rỡ, vội đưa tan nhận lấy linh phù, đem pháp lực rót vào, một ngọn lửa màu xanh biếc lóe lên trong lòng bàn tay nàng, sau đó nhanh chóng lan tràn, bất quá trên mặt nữ tử cũng không có mảy may thống khổ, thân ảnh ngược lại từ từ mơ hồ, sau đó hai người thu liễm khí tức cẩn thận tiến nhập vào trong Hồng Vân cốc.

Ở bên kia.

Một xanh một tím, hai đạo độn quang từ từ phi hành, tại huyệt động quỷ dị này, Lâm Hiên cùng Âu Dương Cầm Tâm cũng không dám khinh thường.

"Lâm huynh, người có cảm thấy có chút kỳ quái không. Âm phong này quỷ dị như thế, nhưng chúng ta bay lâu như vậy sao, lại không có gặp bất cứ nguy hiểm gì, theo lý mà nói, thì bình thường ở chỗ âm khí dày đặc, cũng sẽ sinh ra một ít âm hồn quỷ vật" Âu Dương Cầm Tâm đôi mi thanh tú hơi nhíu mở miệng nói.

"Không sai, việc này quả thật không hợp với lẽ thường, cho nên chúng ta phải càng thêm cẩn thận một ít".

Lâm Hiên trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng, từ khi bước vào tiên đạo tới nay, hắn kinh nghiệm các loại gian nan khúc chiết vượt xa so với các tu sĩ cùng cấp, bởi vậy kinh nghiệm hiển nhiên phong phú.

"Ừm, thiếp thân…" Âu Dương đang muốn mở miệng nói, đột nhiên một tiếng nổ như sét đánh truyền vào tai. Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, tay áo bào phất một cái, ánh sáng xanh chói mắt bay vút ra, ở trước hai người bày một màng ánh sáng.

Ngũ hành pháp thuật uy lực so ra kém pháp bảo, bất quá tốc độ thi triển lại nhanh hơn nhiều, đại tu sĩ như Lâm Hiên, cơ hồ đã đến tình trạng thu phát tùy tâm.

Sau đó hắn mới xoay người xem, chỉ thấy biến cố đến từ một vách đá cách đó hơn trăm trượng.

Vách đá không hề có dấu hiệu tự mình nổ tung, một cái động lớn đường kính chừng bảy tám trượng xuất hiện ở trước mặt.

Tối đen, sâu không thấy đáy, Lâm Hiên thả thần thức ra, nhưng lại cảm giác thoáng cái đã bị hút đi, Lâm Hiên biến sắc, sau khi phát hiện không thể lấy trở lại được, thì quyết đoán đem đoạn thần thức nọ bỏ đi.

Dù sao với thần niệm của hắn hiện nay, tổn thất này cũng chỉ cần đả tọa mấy ngày, là có thể khôi phục.

"Lâm huynh, huynh không sao chứ!" Âu Dương quan tâm hỏi.

Lâm Hiên lắc đầu.

Có tiếng vù vù truyền vào tai, từ trong đại động cổ quái nọ bay ra mấy đạo quang hồ màu đen. Màng sáng bảo vệ do Lâm Hiên bày ra dễ dàng bị chia thành hai nửa.

Cũng may hai người đều là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, mắt sáng chân nhanh, đều hướng ra hai bên sườn mà thối lui, cũng không có nguy hiểm gì!

Nhưng bất quá kinh biến này chỉ là bắt đầu!

Hai người trong hiểm mà tránh thoát quang hồ, thân hình chưa ổn định, từ đại động sâu không thấy đáy nọ đột nhiên có một cỗ hấp lực quỷ dị ùa ra.

Vù! Đá vụn, còn có âm phong quỷ dị, tất cả đều bị đại động hút vào. Lóc xoáy không gian? Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, này hiện tượng này hắn cũng đã nghe qua.

Danh như ý nghĩa, cái này so với kẽ nứt không gian còn khó giải quyết hơn, chính là do không gian sau khi sụp đổ, từ từ từng bước hình thành.

Kẽ nứt không gian mặc dù làm cho người ta sợ hãi, nhưng chỉ cần không phải đâm đầu vào đó, cũng sẽ không có quan hệ gì, mà lốc xoáy thì khác, bên trong sẽ không ngừng có hấp lực thả ra.

Hoa cỏ, cây cối, đất đá, thậm chí là ánh sáng, trong phạm vi nhất định đều bị cắn nuốt.

Cái này dính dáng đến không gian pháp tắc, mặc dù Lâm Hiên là người tu tiên Nguyên Anh hậu kỳ, sắc mặt cũng không khỏi cuồng biến.

Hắn cách lốc xoáy nọ, bất quá hơn trăm trượng mà thôi, chợt cảm giác được một cỗ hấp lực mênh mông, phảng phất như muốn đem mình cắn nuốt đi.

Lâm Hiên đương nhiên không có khả năng ngồi mà đợi chết, hét lớn một tiếng, toàn thân thanh quang chợt hiện, một ngọn lửa màu xanh biếc hiện lên ở ngoài thân thể.

Không cần phải nói, đúng là ma viêm hắn khổ tu nhiều năm!

Dưới tác dụng của Bích huyễn u hỏa, hấp lực nhất thời bị triệt tiêu quá nửa, phần còn thừa mặc dù vẫn hung mãnh, nhưng dưới pháp lực của Lâm Hiên, cũng đã không đủ gây nên sợ hãi.

Thân hình hắn một lần nữa ổn định lại.

Mà một quá trình này bất quá chỉ trong nháy mắt.

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rất nhanh thầm kêu không ổn, mình sao lại quên Cầm Tâm còn đang ở một bên, với hấp lực của lốc xoáy không gian, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tuyệt đối là cản không được.

Nghĩ đến đây, Lâm Hiên hoảng hốt quay đầu lại, may mắn thế nào, vừa lúc nhìn thấy nữ tử này bị lốc xoáy không gian nuốt lấy, mình ra tay cứu đã không kịp.

Lâm Hiên sắc mặt nhất thời lo lắng.

Làm sao bây giờ?

Không nghĩ tới cổ động dưới lòng đất lại gặp lốc xoáy không gian, nguy hiểm nơi này so với mình tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn nhiều.

Sớm biết loại kết quả này, lúc đầu vô luận như thế nào cũng phải cho Cầm Tâm đi về trước.

Hiện giờ nói cái này cũng đã muộn.

Tình thế xảy ra trước mặt Lâm Hiên, là lựa chọn hết sức gian nan.

Lốc xoáy không gian, đừng nói là mình, coi như là người tu tiên Ly Hợp kỳ, cũng đau đầu vô cùng.

Từ lý trí mà nói, mạo muội nguy hiểm rất không đáng, người tu tiên muốn truy tìm trường sinh lộ, gần lợi tránh hại là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng chuyện như vậy Lâm Hiên làm không được.

Mặc dù hai trăm năm mưa gió ma luyện sớm đã làm cho hắn biến thành thành thục, nhưng con người dù sao cũng là động vật có tình cảm, nhìn Cầm Tâm sinh tử không biết, mình lại làm rùa đen rút đầu, sợ rằng những năm tháng sau này, đều phải bị lương tâm hành hạ.

Liều thôi!

Lâm Hiên vừa nói thầm vừa lộ ra nụ cười khổ, hắn cũng biết làm như vậy rất có thể sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Nhưng vẫn là con người, Lâm Hiên thật sự không thể tàn nhẫn mặc kệ.

Cái này cũng là điểm khác rát lớn giữa Lâm Hiên cùng các lão quái vật khác.

Nói về tâm cơ thành thục, hắn tự thấy không thua kém bất cứ lão qúai vật nào, bình thường khi xông pha tại tu tiên giới, Lâm Hiên cũng sớm xác định nguyên tắc không có lợi không làm.

Có nguy hiểm thì tận lực rời xa, cẩn thận không bao giờ thừa, cho nên dọc theo đường đi cho dù có va chạm, nhưng cũng gian nan mà qua.

Đối với kẻ địch, Lâm Hiên máu lạnh cay độc, nhưng đối với bằng hữu, lại luôn chiếu cố, mà không giống với người tu tiên khác, chỉ cần có chỗ tốt, cái gì cũng có thể bán đứng, bằng hữu, thầy trò, thậm chí là song tu đạo lữ cũng có thể vứt bỏ không để ý.

Chuyện như vậy Lâm Hiên làm không được.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, ánh mắt của Lâm Hiên cũng từ mê mang trở nên kiên định.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Hiên cả người thanh mang nổi lên, tay áo bào phất một cái, đem Ô kim long giáp thuẫn tế ra, sau đó tay trái nâng lên, một đạo pháp quyết đánh lên trên.

Ô kim long giáp thuẫn chợt lóe, hóa thành một lồng sáng màu vàng, bao quanh lấy thân hình hắn.

Pháp bảo này lực phòng ngự vượt xa ngũ hành pháp thuật, Lâm Hiên mặc dù quyết định liều một chuyến, nhưng cũng cần phải chuẩn bị cho tốt.

Sau đó hắn cắn răng, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, chủ động bay về phía lốc xoáy đáng sợ nọ, nương theo âm phong gào thét, Lâm Hiên sau khi bị từ từ nuốt hết, bốn phía một mảng hư vô, Lâm Hiên đem thần thức toàn lực thả ra.

Phải nói tình huống hiện tại rất nguy hiểm, nhưng kinh nghiệm cùng loại hắn cũng đã có, tại Thất tinh đảo vân hải, khi cùng Hồng Lăng tiên tử giao thủ, hai người đã bị song song hút vào khe hở không gian.

Lần nọ cũng là cửu tử nhất sinh, nhưng lại bị hút tới Yêu Linh đảo, lần này có thể hóa hiểm thành an hay không?

Lâm Hiên trong lòng cũng có chút hồi hộp, nhưng lấy tính cách của hắn, hiển nhiên sẽ không ngồi đợi chết, một mặt cố gắng tìm Cầm Tâm ở nơi nào, một mặt đề phòng nguy cơ có thể xuất hiện.

Đừng nhìn hiện tại rất bình tĩnh, nhưng trong lốc xoáy không gian sát khí trải rộng, Lâm Hiên hiển nhiên không dám có mảy may một chút khinh thường nào.

Nhưng trong này, thần thức cũng chịu hạn chế, bởi vậy mặc kệ Lâm Hiên cố gắng như thế nào, muốn tìm được Âu Dương Cầm Tâm, cũng chỉ là si tâm mộng tưởng mà thôi.

Nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Hiên trong lòng lo lắng, hơi chần chừ một chút, thử thăm dò thi triển Ngự phong thuật, nhưng lần này lại là đâm phải tổ ong vò vẽ.

Nguyên bốn phía coi như bình tĩnh, đột nhiên xuất hiện một đợt gió cát ập tới.

Ầm ầm mà đổ về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, trốn đã không kịp, chỉ có thể đem pháp lực cả người rót vào Ô kim long giáp thuẫn.

Thoáng qua hắn đã bị chim lấp.

Ô kim long giáp thuẫn phòng ngự mặc dù không có bị phá, nhưng có một loại âm thanh cổ quái truyền vào tai, câu hồn đãng phách, mặc dù lấy thần thức cường đại như Lâm Hiên, cũng đỡ không được mà ngất đi.

Đợt gió nọ, cũng quỷ dị biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chỉ còn lại có Lâm Hiên phiêu phù ở trong không gian hư vô, cũng không biết trải qua bao lâu, phía trước xuất hiện một điểm ánh sáng, sau đó một luồng lực lớn tác dụng lên trên người Lâm Hiên, đưa hắn quẳng ra.

"Thiếu gia, thiếu gia”.

Âm thanh ôn nhu duyên dáng truyền vào tai, rốt cuộc cũng từ từ bắt đầu khôi phục.

Lâm Hiên ý thức lại được, đầu vẫn còn mờ mịt, hắn mở mắt ra, thì chỉ thấy một màu đen mờ mịt.

Trời màu đen, đất màu đen, thậm chí một ít cây cỏ hình dạng cổ quái, tất cả đều đen như mực.

"Nơi này là…"

Lâm Hiên đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức rất nhanh, ý thức của hắn trở nên rõ ràng, những gì đã phát sinh hiện lên trong đầu, Ô kim long giáp thuẫn vẫn lẳng lặng nằm ở bên chân.

Xem ra mình vận khí không tệ, cũng không có mất mạng trong lốc xoáy không gian.

Lâm Hiên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trước tiên kiểm tra một chút thân thể, pháp lực vẫn tràn đầy, cũng không chút thương tổn nào.

Nhìn thấy thiếu gia tỉnh lại, Nguyệt nhi cũng vui vẻ ra mặt, lẳng lặng trôi nổi ở một bên.

Tiểu nha đầu mặc đồ trắng, trong thế giới tối đen này, ngược lại càng tỏa ra vẻ xinh đẹp động lòng người

"Nguyệt nhi, làm cho nàng lo lắng rồi".

"Thiếu gia đừng nói như vậy, người và ta chẳng lẽ còn phân lẫn nhau, chỉ cần nhìn thấy người bình an vô sự, Nguyệt Nhi đã vui mừng rồi".

"Ừm" Lâm Hiên gật đầu, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ kỳ quái: "Nguyệt Nhi, ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?"

"Đúng vậy, sau khi ra khỏi lốc xoáy không gian, ta đã tỉnh dậy, nhưng thiếu gia người đã hôn mê hơn mười ngày, khi bắt đầu, ta cũng hoảng sợ, may là tình trạng của người, càng ngày càng tốt hơn" Nguyệt Nhi đếm trên đầu ngón tay, rồi nói như thế.

"Cái gì, ta hôn mê hơn mười ngày?" Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, trên mặt lộ ra vẻ không tin: "Nguyệt Nhi không tính sai chứ!"

“Thiếu gia, sao có thể ngay cả thời gian cũng phân không rõ ràng?" Nguyệt Nhi ưỡn cao ngực, hết sức tự tin nói.

Lâm Hiên lại thoáng trầm mặc xuống, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

"Thiếu gia, người làm sao vậy?" Nguyệt Nhi cũng nhìn ra không ổn, trên khuôn mặt xinh xắn toát ra vẻ quan tâm.

Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của tiểu nha đầu, đáng thương Lâm Hiên không biết nên nói như thế nào.

"Nguyệt Nhi, xin lỗi" Một lúc lâu, Lâm Hiên mới chậm rãi mở miệng, trong thanh âm tràn đầy vẻ áy náy.

"Làm sao vậy?" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, nghe mà đầu đầy mơ hồ, thiếu gia không phải là hôn mê quá lâu mà suy ý có chút không rõ ràng chứ, tự nhiên lại đi xin lỗi mình.

Đều nói thế sự vô thường, kết quả như vậy, quả thật Lâm Hiên không thể đoán trước được.

Bởi vì lần trước giải trừ họa ngầm ma anh, thời gian tốn ngắn hơn dự đoán nhiều, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cho nên hắn mới đến Hồng Vân cốc, sẵn diệt trừ lũ lừa trọc Vạn Phật Tông này.

Sau lại thông qua Sưu hồn thuật, ngoài ý muốn biết nơi này có một bảo vật làm cho lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng mơ ước, cơ hội tốt như vậy, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Theo suy đoán của hắn, dù sao lấy bảo vật cũng không bao lâu.

Vậy mà sau khi tiến vào lốc xoáy không gian, chỉ là hôn mê, mà đã bất tỉnh hơn mười ngày, tính thời gian, mình cùng ông chủ cửa hàng ước định, chẳng phải là đã bỏ lỡ sao.

Như thế tới nay, Nguyệt Nhi kết anh cũng sẽ khó khăn hơn trước.

Lâm Hiên trong lòng đối với tiểu nha đầu áy náy có thể thấy được.

Nghe Lâm Hiên đem nguyên nhân nói ra, Nguyệt Nhi trên khuôn mặt xinh xắn vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên: "Thiếu gia, đừng để trong lòng, Nguyệt nhi không trách người đâu".

"Ta biết nàng sẽ không trách ta, nhưng trì hoãn kết anh trong lòng ta vẫn rất áy náy" Lâm Hiên thở dài, có chút không thể tha thứ cho bản thân.

"Thiếu gia, người… cái này, rất muốn ta kết anh phải không?" Tiểu nha đầu thanh âm có chút quỷ dị, cúi đầu, hai tay day day góc áo, khuôn mặt xinh xắn hồng hồng nói.

"Ừm, đó là đương nhiên rồi" Đáng tiếc Lâm Hiên đang ăn năn hối hận, căn bản là không có chú ý tới vẻ mặt rất kỳ quái của cô gái bên cạnh.

Bất quá lấy tính cách của hắn, hiển nhiên cũng biết buồn bực cũng vô ích, vẻ ảo não trong mắt dần dần được thay thế bằng vẻ kiên định: "Nguyệt Nhi, đừng buồn, thiếu gia đáp ứng nàng, chờ sau khi ra khỏi nơi này, ta sẽ lập tức vì nàng tìm kiếm phương pháp kết anh, tiếp đó cho dù là trời sâp xuống ta cũng không quản, tát cả chờ nàng ngưng kết nguyên anh trước đã”.

"Ừm" Nguyệt Nhi gật đầu, thấy Lâm Hiên đối với mình quan tâm như vậy, tiểu nha đầu trong lòng như được ăn mật ngọt, hơi chần trừ một chút, mới lo lắng mở miệng: "Thật ra, thiếu gia người cũng đừng tự trách mình, có lẽ không cần đi tìm khắp nơi, Nguyệt nhi… Nguyệt nhi có lẽ rất nhanh có thể ngưng kết nguyên anh?"

"Nàng nói cái gì?" Lâm Hiên kinh ngạc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.

“Không có" Nguyệt Nhi vội vàng lắc đầu: "Ta chỉ nói bậy thôi, thiếu gia người đừng để ý”.

Nhưng bất quá kinh biến này chỉ là bắt đầu!

Hai người trong hiểm mà tránh thoát quang hồ, thân hình chưa ổn định, từ đại động sâu không thấy đáy nọ đột nhiên có một cỗ hấp lực quỷ dị ùa ra.

Vù! Đá vụn, còn có âm phong quỷ dị, tất cả đều bị đại động hút vào. Lóc xoáy không gian? Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, này hiện tượng này hắn cũng đã nghe qua.

Danh như ý nghĩa, cái này so với kẽ nứt không gian còn khó giải quyết hơn, chính là do không gian sau khi sụp đổ, từ từ từng bước hình thành.

Kẽ nứt không gian mặc dù làm cho người ta sợ hãi, nhưng chỉ cần không phải đâm đầu vào đó, cũng sẽ không có quan hệ gì, mà lốc xoáy thì khác, bên trong sẽ không ngừng có hấp lực thả ra.

Hoa cỏ, cây cối, đất đá, thậm chí là ánh sáng, trong phạm vi nhất định đều bị cắn nuốt.

Cái này dính dáng đến không gian pháp tắc, mặc dù Lâm Hiên là người tu tiên Nguyên Anh hậu kỳ, sắc mặt cũng không khỏi cuồng biến.

Hắn cách lốc xoáy nọ, bất quá hơn trăm trượng mà thôi, chợt cảm giác được một cỗ hấp lực mênh mông, phảng phất như muốn đem mình cắn nuốt đi.

Lâm Hiên đương nhiên không có khả năng ngồi mà đợi chết, hét lớn một tiếng, toàn thân thanh quang chợt hiện, một ngọn lửa màu xanh biếc hiện lên ở ngoài thân thể.

Không cần phải nói, đúng là ma viêm hắn khổ tu nhiều năm!

Dưới tác dụng của Bích huyễn u hỏa, hấp lực nhất thời bị triệt tiêu quá nửa, phần còn thừa mặc dù vẫn hung mãnh, nhưng dưới pháp lực của Lâm Hiên, cũng đã không đủ gây nên sợ hãi.

Thân hình hắn một lần nữa ổn định lại.

Mà một quá trình này bất quá chỉ trong nháy mắt.

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rất nhanh thầm kêu không ổn, mình sao lại quên Cầm Tâm còn đang ở một bên, với hấp lực của lốc xoáy không gian, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tuyệt đối là cản không được.

Nghĩ đến đây, Lâm Hiên hoảng hốt quay đầu lại, may mắn thế nào, vừa lúc nhìn thấy nữ tử này bị lốc xoáy không gian nuốt lấy, mình ra tay cứu đã không kịp.

Lâm Hiên sắc mặt nhất thời lo lắng.

Làm sao bây giờ?

Không nghĩ tới cổ động dưới lòng đất lại gặp lốc xoáy không gian, nguy hiểm nơi này so với mình tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn nhiều.

Sớm biết loại kết quả này, lúc đầu vô luận như thế nào cũng phải cho Cầm Tâm đi về trước.

Hiện giờ nói cái này cũng đã muộn.

Tình thế xảy ra trước mặt Lâm Hiên, là lựa chọn hết sức gian nan.

Lốc xoáy không gian, đừng nói là mình, coi như là người tu tiên Ly Hợp kỳ, cũng đau đầu vô cùng.

Từ lý trí mà nói, mạo muội nguy hiểm rất không đáng, người tu tiên muốn truy tìm trường sinh lộ, gần lợi tránh hại là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng chuyện như vậy Lâm Hiên làm không được.

Mặc dù hai trăm năm mưa gió ma luyện sớm đã làm cho hắn biến thành thành thục, nhưng con người dù sao cũng là động vật có tình cảm, nhìn Cầm Tâm sinh tử không biết, mình lại làm rùa đen rút đầu, sợ rằng những năm tháng sau này, đều phải bị lương tâm hành hạ.

Liều thôi!

Lâm Hiên vừa nói thầm vừa lộ ra nụ cười khổ, hắn cũng biết làm như vậy rất có thể sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Nhưng vẫn là con người, Lâm Hiên thật sự không thể tàn nhẫn mặc kệ.

Cái này cũng là điểm khác rát lớn giữa Lâm Hiên cùng các lão quái vật khác.

Nói về tâm cơ thành thục, hắn tự thấy không thua kém bất cứ lão qúai vật nào, bình thường khi xông pha tại tu tiên giới, Lâm Hiên cũng sớm xác định nguyên tắc không có lợi không làm.

Có nguy hiểm thì tận lực rời xa, cẩn thận không bao giờ thừa, cho nên dọc theo đường đi cho dù có va chạm, nhưng cũng gian nan mà qua.

Đối với kẻ địch, Lâm Hiên máu lạnh cay độc, nhưng đối với bằng hữu, lại luôn chiếu cố, mà không giống với người tu tiên khác, chỉ cần có chỗ tốt, cái gì cũng có thể bán đứng, bằng hữu, thầy trò, thậm chí là song tu đạo lữ cũng có thể vứt bỏ không để ý.

Chuyện như vậy Lâm Hiên làm không được.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, ánh mắt của Lâm Hiên cũng từ mê mang trở nên kiên định.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Hiên cả người thanh mang nổi lên, tay áo bào phất một cái, đem Ô kim long giáp thuẫn tế ra, sau đó tay trái nâng lên, một đạo pháp quyết đánh lên trên.

Ô kim long giáp thuẫn chợt lóe, hóa thành một lồng sáng màu vàng, bao quanh lấy thân hình hắn.

Pháp bảo này lực phòng ngự vượt xa ngũ hành pháp thuật, Lâm Hiên mặc dù quyết định liều một chuyến, nhưng cũng cần phải chuẩn bị cho tốt.

Sau đó hắn cắn răng, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, chủ động bay về phía lốc xoáy đáng sợ nọ, nương theo âm phong gào thét, Lâm Hiên sau khi bị từ từ nuốt hết, bốn phía một mảng hư vô, Lâm Hiên đem thần thức toàn lực thả ra.

Phải nói tình huống hiện tại rất nguy hiểm, nhưng kinh nghiệm cùng loại hắn cũng đã có, tại Thất tinh đảo vân hải, khi cùng Hồng Lăng tiên tử giao thủ, hai người đã bị song song hút vào khe hở không gian.

Lần nọ cũng là cửu tử nhất sinh, nhưng lại bị hút tới Yêu Linh đảo, lần này có thể hóa hiểm thành an hay không?

Lâm Hiên trong lòng cũng có chút hồi hộp, nhưng lấy tính cách của hắn, hiển nhiên sẽ không ngồi đợi chết, một mặt cố gắng tìm Cầm Tâm ở nơi nào, một mặt đề phòng nguy cơ có thể xuất hiện.

Đừng nhìn hiện tại rất bình tĩnh, nhưng trong lốc xoáy không gian sát khí trải rộng, Lâm Hiên hiển nhiên không dám có mảy may một chút khinh thường nào.

Nhưng trong này, thần thức cũng chịu hạn chế, bởi vậy mặc kệ Lâm Hiên cố gắng như thế nào, muốn tìm được Âu Dương Cầm Tâm, cũng chỉ là si tâm mộng tưởng mà thôi.

Nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Hiên trong lòng lo lắng, hơi chần chừ một chút, thử thăm dò thi triển Ngự phong thuật, nhưng lần này lại là đâm phải tổ ong vò vẽ.

Nguyên bốn phía coi như bình tĩnh, đột nhiên xuất hiện một đợt gió cát ập tới.

Ầm ầm mà đổ về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, trốn đã không kịp, chỉ có thể đem pháp lực cả người rót vào Ô kim long giáp thuẫn.

Thoáng qua hắn đã bị chim lấp.

Ô kim long giáp thuẫn phòng ngự mặc dù không có bị phá, nhưng có một loại âm thanh cổ quái truyền vào tai, câu hồn đãng phách, mặc dù lấy thần thức cường đại như Lâm Hiên, cũng đỡ không được mà ngất đi.

Đợt gió nọ, cũng quỷ dị biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chỉ còn lại có Lâm Hiên phiêu phù ở trong không gian hư vô, cũng không biết trải qua bao lâu, phía trước xuất hiện một điểm ánh sáng, sau đó một luồng lực lớn tác dụng lên trên người Lâm Hiên, đưa hắn quẳng ra.

"Thiếu gia, thiếu gia”.

Âm thanh ôn nhu duyên dáng truyền vào tai, rốt cuộc cũng từ từ bắt đầu khôi phục.

Lâm Hiên ý thức lại được, đầu vẫn còn mờ mịt, hắn mở mắt ra, thì chỉ thấy một màu đen mờ mịt.

Trời màu đen, đất màu đen, thậm chí một ít cây cỏ hình dạng cổ quái, tất cả đều đen như mực.

"Nơi này là…"

Lâm Hiên đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức rất nhanh, ý thức của hắn trở nên rõ ràng, những gì đã phát sinh hiện lên trong đầu, Ô kim long giáp thuẫn vẫn lẳng lặng nằm ở bên chân.

Xem ra mình vận khí không tệ, cũng không có mất mạng trong lốc xoáy không gian.

Lâm Hiên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trước tiên kiểm tra một chút thân thể, pháp lực vẫn tràn đầy, cũng không chút thương tổn nào.

Nhìn thấy thiếu gia tỉnh lại, Nguyệt nhi cũng vui vẻ ra mặt, lẳng lặng trôi nổi ở một bên.

Tiểu nha đầu mặc đồ trắng, trong thế giới tối đen này, ngược lại càng tỏa ra vẻ xinh đẹp động lòng người

"Nguyệt nhi, làm cho nàng lo lắng rồi".

"Thiếu gia đừng nói như vậy, người và ta chẳng lẽ còn phân lẫn nhau, chỉ cần nhìn thấy người bình an vô sự, Nguyệt Nhi đã vui mừng rồi".

"Ừm" Lâm Hiên gật đầu, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ kỳ quái: "Nguyệt Nhi, ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?"

"Đúng vậy, sau khi ra khỏi lốc xoáy không gian, ta đã tỉnh dậy, nhưng thiếu gia người đã hôn mê hơn mười ngày, khi bắt đầu, ta cũng hoảng sợ, may là tình trạng của người, càng ngày càng tốt hơn" Nguyệt Nhi đếm trên đầu ngón tay, rồi nói như thế.

"Cái gì, ta hôn mê hơn mười ngày?" Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, trên mặt lộ ra vẻ không tin: "Nguyệt Nhi không tính sai chứ!"

“Thiếu gia, sao có thể ngay cả thời gian cũng phân không rõ ràng?" Nguyệt Nhi ưỡn cao ngực, hết sức tự tin nói.

Lâm Hiên lại thoáng trầm mặc xuống, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

"Thiếu gia, người làm sao vậy?" Nguyệt Nhi cũng nhìn ra không ổn, trên khuôn mặt xinh xắn toát ra vẻ quan tâm.

Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của tiểu nha đầu, đáng thương Lâm Hiên không biết nên nói như thế nào.

"Nguyệt Nhi, xin lỗi" Một lúc lâu, Lâm Hiên mới chậm rãi mở miệng, trong thanh âm tràn đầy vẻ áy náy.

"Làm sao vậy?" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, nghe mà đầu đầy mơ hồ, thiếu gia không phải là hôn mê quá lâu mà suy ý có chút không rõ ràng chứ, tự nhiên lại đi xin lỗi mình.

Đều nói thế sự vô thường, kết quả như vậy, quả thật Lâm Hiên không thể đoán trước được.

Bởi vì lần trước giải trừ họa ngầm ma anh, thời gian tốn ngắn hơn dự đoán nhiều, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cho nên hắn mới đến Hồng Vân cốc, sẵn diệt trừ lũ lừa trọc Vạn Phật Tông này.

Sau lại thông qua Sưu hồn thuật, ngoài ý muốn biết nơi này có một bảo vật làm cho lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng mơ ước, cơ hội tốt như vậy, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Theo suy đoán của hắn, dù sao lấy bảo vật cũng không bao lâu.

Vậy mà sau khi tiến vào lốc xoáy không gian, chỉ là hôn mê, mà đã bất tỉnh hơn mười ngày, tính thời gian, mình cùng ông chủ cửa hàng ước định, chẳng phải là đã bỏ lỡ sao.

Như thế tới nay, Nguyệt Nhi kết anh cũng sẽ khó khăn hơn trước.

Lâm Hiên trong lòng đối với tiểu nha đầu áy náy có thể thấy được.

Nghe Lâm Hiên đem nguyên nhân nói ra, Nguyệt Nhi trên khuôn mặt xinh xắn vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên: "Thiếu gia, đừng để trong lòng, Nguyệt nhi không trách người đâu".

"Ta biết nàng sẽ không trách ta, nhưng trì hoãn kết anh trong lòng ta vẫn rất áy náy" Lâm Hiên thở dài, có chút không thể tha thứ cho bản thân.

"Thiếu gia, người… cái này, rất muốn ta kết anh phải không?" Tiểu nha đầu thanh âm có chút quỷ dị, cúi đầu, hai tay day day góc áo, khuôn mặt xinh xắn hồng hồng nói.

"Ừm, đó là đương nhiên rồi" Đáng tiếc Lâm Hiên đang ăn năn hối hận, căn bản là không có chú ý tới vẻ mặt rất kỳ quái của cô gái bên cạnh.

Bất quá lấy tính cách của hắn, hiển nhiên cũng biết buồn bực cũng vô ích, vẻ ảo não trong mắt dần dần được thay thế bằng vẻ kiên định: "Nguyệt Nhi, đừng buồn, thiếu gia đáp ứng nàng, chờ sau khi ra khỏi nơi này, ta sẽ lập tức vì nàng tìm kiếm phương pháp kết anh, tiếp đó cho dù là trời sâp xuống ta cũng không quản, tát cả chờ nàng ngưng kết nguyên anh trước đã”.

"Ừm" Nguyệt Nhi gật đầu, thấy Lâm Hiên đối với mình quan tâm như vậy, tiểu nha đầu trong lòng như được ăn mật ngọt, hơi chần trừ một chút, mới lo lắng mở miệng: "Thật ra, thiếu gia người cũng đừng tự trách mình, có lẽ không cần đi tìm khắp nơi, Nguyệt nhi… Nguyệt nhi có lẽ rất nhanh có thể ngưng kết nguyên anh?"

"Nàng nói cái gì?" Lâm Hiên kinh ngạc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.

“Không có" Nguyệt Nhi vội vàng lắc đầu: "Ta chỉ nói bậy thôi, thiếu gia người đừng để ý”.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1151 - 1155: Tu La Thần Huyết Và Vô Định Hà

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Người Tình Trí Mạng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50