Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1130 - 1135: Sự Lợi Hại Của Lam Sắc Tinh Hải

Chương trước: Chương 1126 - 1130: Tiến Cấp Nguyên Anh Hậu Kỳ



Mấy ngày này nhàn hạ, Lâm Hiên cũng có chỉ điểm cho nàng.

Là người tu tiên Nguyên Anh hậu kỳ, kiến thức uyên bác, chỉ điểm cho một tiểu tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Hiển nhiên không cần tốn nhiều sức.

Mỗi một câu nói của Lâm Hiên, lọt vào trong tai Vân Nhi. Liền phảng phất như lời vàng lời ngọc vậy, nhưng hoang mang trước kia, tất cả đột nhiên được khai mở.

Cho nên, nàng thật sự không nỡ rời vị sư bá này. Có một cao thủ như vậy, phảng phất như tất cả chướng ngại trên con đường tu tiên, tầt cả đều nhẹ như phù vân.

Đối với tâm tư của nàng, Lâm Hiên hiển nhiên biết rõ trong lòng, chỉ điểm nàng tu luyện, cũng không chỉ vì Âu Dương Cầm Tâm.

Trong đám hậu bối mình quen biết, Võ Vân Nhi là một người nhu thuận nhất, tư chất ưu dị, lại rất chịu khổ, lại biết đối nhân xử thế, nếu không phải bản thân độc lai độc vãng, cũng không có cái tinh lực kia, Lâm Hiên cũng nguyện ý nhận một người như vậy làm đồ đệ.

Cho nên lúc rãnh rỗi. Mới tận tình tình điểm cho nha đầu này.

Liếc mắt nhìn Võ Vân Nhi một cái, khóe miệng Lâm Hiên lộ ra ý cười:" Ta cũng không có rời đi, chỉ là có một chuyện, muốn tạm thời bế quan."

"Bế quan?" Vân Nhi mặc dù tinh linh cổ quái, nhưng trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu:" Nơi này cũng không phải là linh mạch, sư bá tại sao lại chọn nơi này bế quan?"

"Việc này không cần quan tâm, ta bế quan chỉ cần mấy chục ngày thôi. Cầm linh dược này đi đi, chiếu cố tốt cho sư phụ của ngươi, không có sự phân phó của ta, tuyệt không được tới nơi này quấy rầy ta." Lâm Hiên chậm rãi nói.

"Ồ, Vân Nhi biết rồi, nhất định nghe theo sự phân phó của sư bá." Võ Vân Nhi nhu thuận mở miệng, Lâm Hiên nếu không muốn nói ra nguyên do, nàng đương nhiên sẽ không đi hỏi cái không nên hỏi.

Vươn tay ra, đem toàn bộ linh dược thu vào trong túi:" Sư bá, ngài còn có cái gì phân phó?"

"Không có, lui ra đi."

"Vâng! Vân Nhi cung chúc sư bá bế quan thuận lợi. Mã đáo thành công." Vân Nhi sau khi chúc xong, liền cung kính lui ra phía sau, đi tới cạnh cửa, mới xoay người rời đi.

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lại lấy ra một bộ trận kỳ, mặc dù Tuyết Lâu thành này, theo lẽ thường mà nói. Có rất ít người tu tiên đi vào, nhưng vì ổn thỏa. Lâm Hiên hiển nhiên phải chuẩn bị tốt.

Quen thuộc với việc bố trí kỳ trận, đem cả tòan trang viên bảo vệ, sau đó lại gọi ra Thi Ma củng xuyên sơn giáp, gọi Hi Các nghe theo phân phó của Nguyệt nhi.

Tiểu nha đầu có huyền âm trong bảo khố hạp, hơn nữa còn có hai gã này giúp đỡ, cho dù là gặp phải Nguyên Anh hậu kỳ, cũng có thực lực để đánh môt trận.

An bài như vậy, có thể dùng thành đồng vách sắt để hình dùng, trừ phi là lão quái Ly Hợp kỳ tìm đến cửa.

Đương nhiên, khả năng như vậy, không dám nói hòan tòan không có, nhưng tỷ lệ là một phần vạn một phần triệu.

Sau đó Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống, lại bắt đầu điều tức, nữa canh giờ sau, tinh khí thần đều khôi phục lại trạng thái tốt nhất, vỗ tay một cái, một cái lò đỉnh cổ thơm mát xuất hiện trước ngực.

Tinh xảo khéo léo, mặt ngoài thân có khắc hình khắc rồng, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.

Nhìn đỉnh này, Lâm Hiên lại thở dài, nhớ năm đó, chính là Cầm Tâm đem cái lò đỉnh này giao cho mình, chớp mắt, đã qua 200 năm, chuyện cũ đã...

Tuy có chút cảm khái, bất quá rất nhanh, Lâm Hiên đã đem tâm tình này thu liễm lại, một lần nữa đem bàn tay hướng về phía túi trữ vật, vỗ nhẹ một cái, linh quang chợt hiện, đủ loại bình ngọc cùng hộp ngọc bị hắn lấy ra. Nhìn sơ qua thôi, dĩ nhiên đã có hơn mười kiện.

Đây là nguyên liệu dùng để luyện chế bảo vật chuyển anh đan.

Trong đó có không ít thảo dược trân quý, cũng có không ít vật có giá trị đồng dạng.

Thông qua sưu hồn Huyết Ma tôn giả, Lâm Hiên biết. Luyện chế chuyển anh đan cực kỳ cực kỳ không dễ, mặc dù là đan đạo tông sư, cơ hội xuất đan cũng nhỏ tới thái quá. Bất quá Lâm Hiên lại có Lam Sắc Tinh Hải, tự nhiên là không thèm quan tâm, luyện tốt hay luyện hỏng, đối với hắn mà nói, kết quả cũng không có gì thay đổi.

Phất tay áo một cái, một đạo thanh hà bay vút ra. Xoay quanh một vòng, liền biến thành một củ sen.

Mở nắp lò ra, mấy cái hộp ngọc trước người Lâm Hiên bay lên, tài liệu bên trong đều không giống nhau. Có bột phấn gay mũi, có một vài đầu khớp xương nhỏ, còn có một gốc cây linh thảo màu đỏ tươi. Lâm Hiên đem toàn bộ vứt vào trong lò đỉnh.

Sau đó há mồm phun ra một đạo Anh hỏa. Chỉ ngón tay một cái, sau khi tiếp xúc với Tử Long đỉnh, lại nhanh chóng bừng cháy, đem cả tiểu đỉnh bao lại vào bên trong.

Lâm Hiên bắt đầu luyện đan.

Sau thời gian một chung trà. Lâm Hiên lại bắt đầu cho vào Tử Long đình vài loại tài liệu, loại tốc độ này, so với phương pháp cổ tu sĩ nghi lại còn nhanh hơn nhiều, nhưng Lâm Hiên không có thời gian nắm giữ hỏa hầu, dù sao luyện hư sau này cũng có thể tinh luyện lại. Thời gian chậm rãi trôi qua, nguyên bổn từ khi mở lò luyện chế chuyển anh đan đến khi xuất lò, cần thời gian hai ngày một đêm, nhưng mà Lâm Hiên, lại chỉ mất có 3 canh giờ.

Hắn đem cường độ của Anh hỏa, không ngừng gia tăng thêm 7-8 lần. Vì vậy rất nhanh liền xuất lò, chỉ là mang theo một chút sốt ruột cùng một chút ý vị mà thôi.

Mở lò ra, từ bên trong lấy ra một viên dược hòan có màu đen, so với nắm tay trẻ con không sai biệt lắm, phát ra màu đen lộng lẫy.

"Thiếu gia, đây là chuyển anh đan?"

Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi không nhịn được mà hỏi một câu.

"Ừm!" Lâm Hiên gật đầu, cầm dược hoàn vào trong lòng bàn tay, trên mặt lộ ra một chút tia vui mừng. Sau đó cũng không nghĩ ngơi, đối với hắn hiện tại mà nói, thời gian là vô cùng quý giá, Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, bắt đầu điều động Lam Sắc Tinh Hải trong cơ thể.

Con đường tu tiên, gian nan khốn khổ, Lâm Hiên có thể đi tới bước này, ngoại trừ cơ duyên cùng cố gắng.

Còn có Lam Sắc Tinh Hải tinh chế phế đan, Lâm Hiên bắt đầu từ Linh Động kỳ. Không ngừng luyện tập, hiện tại tất nhiên là vô cùng thuần thục. Mà huyền diệu nhất chính là, theo tu vị hắn gia tăng. Lam Sắc Tinh Hải càng lớn mạnh hơn, cùng với cảnh giới pháp lực, có quan hệ trực tiếp. Nhưng có liên quan tới cái gì, Lâm Hiên đã thăm dò qua, nhưng lại không tìm ra được một chút manh mối nào. Vì vậy liền tạm vứt ở phía sau.

Tinh hải trong cơ thể chậm rãi lưu động, một điểm tinh quang dọc theo kinh mạch, tập trung vào lòng bàn tay, sau đó truyền vào trong dan dược.

Rất nhanh, một canh giờ sau, trước người Lâm Hiên. Một đống bột màu đen, chuyển anh đan đã biến thành màu đỏ sẫm, hình thể so sánh với vừa rồi. Cũng nhỏ đi rất nhiều, mùi gay gay mũi cũng biến mất, ngược lại phát ra một mùi thơm mát thấm lòng người.

Ngửi thấy mặc dù không thể nói là tâm thần sung sướng, nhưng mà thoải mái vô cùng.

Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy thần sắc vui mừng, mùi vị màu sắc, cùng với tin tức trong trí nhớ của Huyết Ma giống nhau, Lam Sắc Tinh Hải quả nhiên dùng tốt.

Bất quá Lâm Hiên cũng chưa thỏa mãn, cầm linh đan trong lòng bàn tay, cúi đầu trầm ngâm, còn có thể tinh chế thêm một lần nữa hay không?

Mặc dù giải trừ tai họa ngầm Ma Anh, hạt chuyển anh đan này đã đủ dùng, nhưng thời gian của mình lại không nhiều lắm. Chỉ có 49 ngày để đem Ma Anh tế luyện một lẩn nữa.

Mà cũng nên mạo hiểm một phen.

Nếu như phẩm chất của chuyển anh đan được đề cao, hiệu quả hiển nhiên cũng tốt hơn, có dược lực cường đại hỗ trợ, kế tiếp tế luyện lại Ma Anh hẳn cũng dễ dàng hơn một ít.

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cũng nắm chắc 8-9 phần, mặc dù chuyển anh đan là dạng linh dược thiên môn, tinh chế cũng hết sức gian nan, bất quá Lâm Hiên hiện tại là tu chân giả Nguyên Anh hậu kỳ, trong cơ thể lại có Lam Sắc Tinh Hải, nên hết sức khả quan.

Nói đơn giản, chính là có thể nắm chắc.

Nghĩ vậy, Lâm Hiên cũng không hề chần chờ nữa, hai tay hợp lại, làm cho chuyển anh đan một lần nữa nằm trong lòng bàn tay. Sau đó hít vào một hơi, điều động tinh quang trong cơ thể.

Lúc này đây, thời gian tiêu hao còn lâu hơn nhiều. Khoảng hai canh giờ sau.

Lâm Hiên một lẩn nữa mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn lên vào bàn tay phải, chuyển anh đan chỉ còn lại như long nhãn, màu sắc cũng trở nên đỏ tươi, thậm chí có vài phần chói mắt, mùi thơm thì tràn ngập căn phòng. So với trước còn nồng nặc hơn nhiều.

Khóe miệng Lâm Hiên vểnh lên, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hài lòng, nhưng hắn không có lập tức phục dụng, mà trước tiên đem dược liệu còn thừa thu lại, sau đó lại lấy ra một ít tài liệu khác.

Muốn giải trừ tai họa ngầm Ma Anh, không chỉ cần Chuyển anh đan, còn cần có trận pháp hỗ trợ, đem Ma Anh một lần nữa tế luyện lại.

Trận pháp nên bố trí như thế nào, thông qua sưu hồn thuật, Lâm Hiên trong lòng đã nhớ rõ, nếu như là lão quái vật nguyên Anh kỳ bình thường có lẽ có chút khó khăn. Nhưng sở học của Lâm Hiên thật sự rất nhiều, đã sớm nghiên cứu thông tất cả. Thiên Nguyên trận thu mặc dù phức tạp, nắm giữ không nhiểu lắm, nhưng về mặt tạo nghệ trận pháp, cũng hơn hằn các pháp sư trận pháp khác.

Lâm Hiên hai tay huy vũ. Đánh ra một đạo rồi lại một đạo pháp quyết, theo động tác của hắn, chỉ trong thời gian một chung trà nhỏ mô hình ban đầu của trận pháp đã hòan thành.

Mặc dù có chút thô sơ, nhưng thực dụng là đủ, Lâm Hiên cũng không có thời gian để mài dũa tinh tế, hắn phóng thần thức ra, kiểm tra cũng không có sai sót.

Sau đó Lâm Hiên vươn tay ra, vỗ lên túi trữ vật, hai cái hộp ngọc nhỏ xuất hiện trước mặt.

Cùng với tài liệu ngọc hàm bất đồng, hai cái hộp ngọc này chất liệu rõ ràng còn cao hơn nhiều. Thiên niên huyền ngọc, mặc dù không thể nói là quý hiếm, nhưng là một trong những tài liệu trọng yếu để luyện chế pháp bảo thuộc tính hàn.

Hài mặt ngoài hai cái hộp ngọc, cũng có dán linh phù, hiển nhiên là có hiệu quả cấm chế, phòng ngừa linh khí tràn ra.

Lâm Hiên bắn ra một chỉ, một đạo kiếm khí bắn vào cái hộp bên tay trái, phù triện lập tức không gió tự thiêu, nắp hộp cũng tự động mở ra. Một tinh thề màu xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt, một cổ mộc linh chi khí lập tức khuếch tán bốn phía.

Cực phẩm tinh thạch!

Lâm Hiên làm như cũ, lại mở ra một hộp khác, bên trong hộp cũng là tinh thạch, có màu giống như hổ phách, không cần phải nói, cũng là bảo vật, chỉ là khối tinh thạch này, là thuộc tính thổ mà thôi.

Lâm Hiên thở dài, trong mắt xuất vẻ không muốn. Cực phẩm tinh thạch, cho dù là tại linh giới, cũng là vật hi hữu, mà ở Nhân Giới, số lượng rất ít. Có thể nghĩ ra.

Bản thân bước vào tiên đạo 200 năm, gặp nhiều điều kỳ lạ, cuộc đời nhìn qua vô số các loại bảo vật, duy nhất chỉ có cực phẩm tinh thạch, lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lại nói tiếp là vận khí không tệ, lần trước tại Vân Lĩnh sơn, tiến nhập vào không gian độc lập quỷ dị, mặc dù trải qua nhiều gian khổ, nhưng chiếm được bảo vật của tu sĩ Ly Hợp Kỳ lưu lại cho hậu nhân.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi loại thuộc tính đều có một cực phẩm tinh thạch.

Nếu không hiện tại thật sự không biết nên làm cái gì.

Nhưng là trong lòng Lâm Hiên vẫn không muốn, đồng thời cũng rất nghi hoặc, từ lúc phá toái hư không từ Yêu Linh giới trở về Nhân Giới, cũng chỉ cần có một mảnh cực phẩm tinh thạch, vì sao tế luyện Ma Anh, làm một trận pháp nhỏ, lại cần hai khối mới có thể khởi động

Một vấn đề làm kẻ khác khó hiểu. Bất quá lúc này hiển nhiên không có tâm tình để nghiên cứu.

Phất tay áo một cái, hai khối cực phẩm tinh thạch phát sáng, bay vào trong trận pháp.

Tất cả đều đã chuẫn bị tốt.

Kế tiếp chính là bước mấu chốt, ăn linh đan vào. Rồi lợi dụng trận pháp đem Ma Anh tế luyện một lần. Chỉ cần giải trừ tai họa ngầm này, không chỉ có con đường tu luyện bằng phẳng, thực lực cũng sẽ tăng lên một chút.

Lâm Hiên hít vào một hơi, rốt cuộc cũng ngửa đầu đem chuyển anh đan màu đỏ tươi nuốt vào, sau đó vội vàng khoanh chân mà ngồi, hai tay đặt lên trên đầu gối.

Linh lực trong cơ thể vận chuyển, bắt đầu luyện hóa chuyển anh đan, rất nhanh một cổ nhiệt lực liền xuất hiện trong đan điền, Lâm Hiên trong lòng vui vẻ, biết linh dược đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Nhắm hai mắt lại, thi triển nội thị chi thuật, chỉ thấy bên trong khí hải vô biên, xuất hiện một đám mây mù quỷ dị.

Không ngừng cuồn cuồn, vô cùng chói mắt, làm cho người ta có cảm giác, phảng phất như máu tươi muốn từ bên trong nhỏ xuống vậy.

Không cần phải nói, mây mù này chính là chuyển anh đan biến hóa ra.

Trung tâm đan điền, có hai anh nhi khéo léo khoanh chân mà ngồi, mắt thấy mây mù đã bay tới đỉnh đầu, mà Nguyên Anh vẫn ngồi im bất động, mà Ma Anh màu đen đã mở hai mắt ra, nhìn đám mây mù này trên mặt lộ ra một tia do dự cùng với vẻ sợ hãi, bất quá rất nhanh, liền thay thế bằng kiên quyết.

Thân hình vừa chuyển, hóa thành một đạo ô mang, chợt léo lên. Tiến vào bên trong mây mù.

Sau đó, liền phảng phất như cấm chế bị khởi động vậy, mây mù kịch liệt dâng lên cuồn cuồn.

Bên trong phòng, sắc mặt Lâm Hiên có chút trắng bệch. Cả người không ngừng run rẩy. Nhưng hai mắt vẫn nhắm lại như trước, nhưng hi tay cũng không ngừng huy động, đánh ra một đạo rồi lại một đạo pháp quyết. Ma Anh chưa bắt đầu tế luyện, chỉ là hấp thu dược lực của chuyển anh đan đã khó khăn như vậy.

Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi liền đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, chỉ là lúc này, nàng cũng không giúp được gì.

Bất quá thiếu gia từng trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy cũng xông qua được, lúc này đây nhất định cũng không có việc gì, tiểu nha đầu trong lòng tự an ủi bản thân.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Lâm Hiên đem đan dược tinh chế thành công, tới khoảng giữa trưa, hôm nay khi mặt trời đã xuống núi. Mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Nguyệt nhi sắc mặt vui vẻ, nhưng vẫn như trước không có mở miệng. Nàng trong lòng rõ ràng, quá trình tế luyện Ma Anh của thiếu gia không được quấy rầy.

Lâm Hiên trên trán tràn đầy mồ hôi, nhưng lại không lau đi, vươn tay ra, vuốt vuốt thiên linh cái.

Quang vận quỷ dị truyền vào mắt, Ma Anh đã xuất hiện trên đỉnh đầu.

Lúc này cùng với lúc trước hòan tòan bất đồng, rõ ràng là lớn hơn một chút, cả người cũng có vẻ như sưng lên, bất quá quỷ dị nhất chính là làn da của nó.

Trước kia Ma Anh có màu đen như mực, nhưng mặt ngoài lại bóng loáng, giống như tơ lụa vậy.

Nhưng mà hiện tại, Ma Anh từ đầu đến chân, đều trải đầy hoa văn. Không, không phải hoa văn, chính xác mà nói, là phù chú.

Phù văn màu đỏ tươi tràn đầy khắp người, màu sắc cũng tương tự với màu của chuyển anh đan, không biết còn tưởng hai cái có liên quan tới nhau, bất quá tên này lại nhe răng nhếch miệng, có vẻ vô cùng thống khổ.

Ma Anh khó chịu, Lâm Hiên là bản thể. Hiển nhiên cũng vô cùng khó chịu.

Bất quá từ khi bước vào con đường tu tiên, hắn đã trải qua vô số đau khổ. Khi còn là Linh Động kỳ, đã có dũng khí xông vào luyện tâm lộ, một chút này thì tính là gì, Ma Anh bị một đoàn hắc quang bao lấy, bay vào trong trận pháp.

Nều là người tu tiên bình thường, Nguyên Anh ly thể, cả người hiển nhiên không thể động. Nhưng mà tình huống của Lâm Hiên lại bất đồng, còn có một Nguyên Anh bên trong khí hải, nên không bị ảnh hưởng một chút nào.

"Đi!"

Lâm Hiên chì vào trong trận pháp một cái, hai khối cực phẩm tinh thạch liền tràn ra linh khí làm cho kẻ khác khó có thể tin, có tiếng ô ô truyền vào lỗ tai. Trận pháp rốt cuộc cũng bắt đầu.

Ma Anh lơ lửng bên trong trận pháp, dưới chân hắn linh quang chợt léo, xuất hiện một cái thái cực đồ hắc bạch rõ ràng.

Mà trên đỉnh đầu cũng có ánh sáng phát ra, cửu cung bát quái xuất hiện trong mắt.

Trên mặt Lâm Hiên không kinh không hỉ, chỉ có ý ngưng trọng mà thôi, hai tay không chút ngừng nghỉ. Từ đầu ngón tay bay ra đủ loại pháp quyết có đủ màu sắc.

Thanh quang thái cực đồ chợt lóe lên, chậm rãi chuyển động, vô số ngân châm như sợi tóc xuất hiện, sau đó một tiếng xé gió vang lên, cả người Ma Anh, bị đâm đầy người.

Bên ngoài trận pháp, Lâm Hiên cả người run rẩy kịch liệt. Có thể nhìn thấy là bị ngân châm trúng huyệt, nhưng Nguyên Anh cùng thân thể bất đồng, thống khổ còn muốn lớn hơn gấp vạn lần.

Cái gì lên núi đao, xuống biển lửa, so sánh với lúc này, toàn bộ đều chỉ là lông trâu mà thôi.

Ý chí của Lâm Hiên cứng cõi vô cùng, nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo đau đớn, đây mới chỉ là bắt đầu tế luyện Ma Anh mà thôi.

Muốn có thu hoạch lớn bao nhiêu, nhất định phải nổ lực nhiều bấy nhiêu. Con đường tiên đạo, cầu trường sanh vốn là chuyện nghịch thiên.

Tế luyện Ma Anh hiển nhiên là thống khổ, đây vốn là một thủ đoạn bất chính, nhưng mà một khi thành công, cũng sẽ mang tới cho Lâm Hiên vô số chỗ tốt.

Ma Anh có thể tấn cấp.

Lâm Hiên tự tin có thể đưa nó lên tới Nguyên Anh hậu kỳ.

Cứ như vậy, bản thân có được hai cái Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực không chỉ đơn giản là tương đương với hai đại tu sĩ.

Khi đó, Lâm Hiên mới chân chính nắm chắc cùng lão quái vật Ly Hợp kỳ đánh một trận. Pháp lực có lẽ còn kém một chút, nhưng bằng vào pháp thuật cùng bảo vật siêu việt tu sĩ cùng giai. Diệt sát đầu trọc Tuệ Thông cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ đến ân oán với Vạn Phật tông. Ăn một chút khổ này, thì có tính là gì?

Lâm Hiên cắn răng chịu đựng, lại đánh ra một đạo pháp quyết. Cửu Cung Bát Quái đồ cũng phát sáng lên, lực lượng từ bên trong bay ra, biến hóa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Nguyệt Nhi nhìn thấy mà nội tâm tràn đầy lo lắng, quay đầu đi. Không đành lòng nhìn thấy thiếu gia chịu khổ, mặc dù nàng cũng rất rõ. Đây là một quá trình phải có, giống như bươm bướm hóa kén vậy, mặc dù khó chịu, nhưng sau này còn sống, thu hoạch lại càng thêm phong phú.

Bên kia.

Không nói đến đau khổ mà Lâm Hiên phải trải qua. Ngay lúc này, bên trong một tòa lầu các khác, một cô gái xinh đẹp, đang đứng bên cửa sổ.

Mặc dù không thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng dung mạo có chút non nớt, hơn nữa vóc người gây cho người ta cảm giác khó tin. Âu Dương tiên tử tuyệt đối có thể nói là vưu vật tuyệt vời.

Càng huống chi hiện tại nàng lại trúng kịch động, sắc mặt tái nhợt có thêm vài phần đáng thương.

Mà bên cạnh nàng, còn cò một cô gái đang đứng, dung mạo tạm thời không nói đến, nhưng vẻ mặt lại tinh linh cổ quái.

Không cần phải nói, đây chính là Võ Vân Nhi.

"Sư phụ, ngài lo lắng sư bá có chuyện gì sao?" Võ Vân Nhi nhìn lầu các phía xa xa, vẻ mặt lo lắng mở miệng.

Mới vừa rồi lúc trận pháp khởi động, linh khí phát tán ra dồi dào như vậy. Hai nàng ở chỗ này, bất quá chỉ cách có 7-8 trượng mà thôi, sao có thể không cảm nhận được, cho nên mới đi tới cửa sổ nhìn.

Mặc dù là hướng ra ngoài cửa sồ nhìn phía xa xa, cũng chỉ là phí công. Lâm Hiên có bố trí trận pháp che chắn, không thể nhìn thấy tình huống gì xảy ra.

"Ta cũng không biết." Âu Dương Cầm Tâm khẽ thở dài, trong mắt cũng hiện lên một tia lo lắng.

"Ngài cũng không biết, chẳng lẻ nguyên nhân sư bá bế quan, cũng không có nói qua với sư tôn." Võ Vân Nhi ngẩn ngơ, rõ ràng có chút kinh ngạc.

Âu Dương Cầm Tâm lắc đầu, Lâm Hiên làm việc cũng giống như kinh nghiệm mà hắn trải qua vậy, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm cho người ta nghiền ngẫm không ra.

Bất quá nghĩ lại, việc này kỳ thật cũng có dấu hiệu,. Ngày đó Lâm Hiên đang cùng mình trò chuyện, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, mặc dù khôi phục rất nhanh, nhưng hơn phân nữa là có liên quan đến chuyện hắn bế quan.

Không nói ra, chắc là sợ mình lo lắng, chỉ là, tên đần này, chẳng lẻ không hiểu. Rơi vào trong sương mù mờ mịt như vậy, càng khiến cho tâm lý người ta càng thêm bất an sao.

Âu Dương Cầm Tâm nghĩ như vậy, nhưng mà, trên mặt lại không biểu hiện ra một chút gì, nha đầu Vân Nhi này, rất là tinh linh cổ quái, nếu như bị nó nhìn ra điều gì. Có thể rất là xấu hổ.

Đưa mắt nhìn về phía lầu các xa xa một hồi lâu, nội tâm Âu Dương thật ra cũng rất lo lắng, nàng mặc dù không biết nguyên nhân Lâm Hiên bế quan, bất quá mới 200 năm đã trờ thành đại tu sĩ, tất nhiên là rất đáng mừng, nhưng mà sau lưng tốc độ quá nhanh đó, lại ẩn dấu rất sâu, bản thân cũng không giúp được gì, chỉ mong hắn không có chuyện gì mới tốt.

Vừa mới nghĩ tới đây, thân thể mềm mại của Âu Dương Cầm Tâm đột nhiên run lên, hắc khí trên mặt đột nhiên xuất hiện, Thiên Chu Chung độc triền miên phức tạp, hơn nữa khoảng các phát tác càng ngày càng ngắn.

Võ Vân Nhi thấy vậy, liền đở nàng ngồi xuống, đưa tay ra, lấy ra mấy cái bình ngọc tinh xảo.

Nhìn dược hoàn trong tay đồ nhi, trong mắt Âu Dương hiện lên một tia kinh ngạc:" Đây là Lâm huynh đưa cho."

"Đúng vậy, trước khi sư bá bế quan, từ gặp đồ nhi môt lần, thưởng cho vô số linh đan diệu dược, có thể khắc chế kịch độc trong cơ thể sư tôn." Võ Vân Nhi nhu thuận nói, sau đó lại hé miệng cười:" Sư bá mặc dù đôi khi rất giống đầu gỗ, nhưng mà bên trong, kỳ thật lại chăm sóc rất kỹ."

"Nói hưu nói vượn."

Âu Dương trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái:" Nha đầu này, thật sự là không biết lớn nhỏ."

Sau đó liên tục ho khan, Võ Vân Nhi thấy vậy, cũng không dám nói càn nữa, vội vàng hầu hạ sư tôn, đem linh dược Lâm Hiên lưu lại đưa cho sư tôn ăn vào. Thời gian trôi qua, đặc biệt đối với người tu tiên. Hơn mười mấy ngày đêm, bất quá chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Nhưng mà Lâm Hiên lại bất đồng, mấy chục ngày này đối với hắn mà nói, quả thật giống như luyện ngục vậy.

Trước kia tại luyện tâm lộ, cái gì núi đao biển lửa, hoặc là ở trong vạn niên hàn băng, Lâm Hiên đều đã trải qua, nhưng là so sánh với lúc này, tất cả đều nhẹ như lông chim vậy.

Là tu sĩ Nguyên Anh, cảm giác thân thể đau nhức là gấp trăm lần, mà quá trình tế luyện này, mặc dù đã sớm rõ trong lòng, nhưng tự thể nghiệm qua, thì lại là một chuyện khác.

Tâm trí của Lâm Hiên, không cần phải nghi ngờ, lúc tại Phiêu Vân Cốc, chịu cảnh bị người ta cười nhạo, xa lánh, suốt ba năm dậm chân tại Linh Động sơ kỳ, cũng không thấy hắn có chút buông tha nào, còn đi luyện tâm lô ma luyện bản thân.

Đây là ý chí mạnh mẽ mà kẻ khác phải kính ngưỡng, nhưng lúc này, thiếu chút nữa cũng không chống đỡ nổi, nói một câu dễ nghe, mười mấy ngày này, Lâm Hiên đều có chút mơ hồ, không biết làm như thế nào mà đi tới được bây giờ.

Thống khổ mà hắn phải thừa nhận, cơ hồ đã tới điểm cực hạn, nhưng mặc kệ như thế nào. Lâm Hiên cũng chống đỡ tới cùng.

Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, đánh ra một đạo pháp quyết, thanh âm ô ô rốt cuộc cũng dừng lại, linh quang cũng ảm đạm theo. Tế luyện xong, hiển nhiên là muốn ngừng trận pháp.

Lâm Hiên nhìn một chút hai khối cực phẩm tinh thạch đang lơ lửng trên không trung, màu sắc cũng ảm đạm đi rất nhiều, không cần phải nói, linh lực bên trong, đã mất đi rất nhiều, từ điểm này, có thể thấy được khảo nghiệm mà Lâm Hiên trải qua. Hai khối tinh thạch cuối cùng, linh khí bên trong cũng dùng cho việc ma luyện Ma Anh.

Linh lực còn lại không nhiều lắm, nhưng dù sao cực phẩm tinh thạch cũng bất đồng, Lâm Hiên liền thu Hi Các vào trong túi trữ vật.

Đình chỉ trận pháp, linh quang sương mù toàn bộ tản ra, trải qua thiên chuy bách luyện Ma Anh cũng lộ ra dung mạo.

So sánh với trước kia, rõ ràng là cường tráng hơn nhiều, cả người mặc dù vẫn có một màu đen như trước, những phù văn màu đỏ sẫm tất cả đều đã biến mất, không còn một chút bóng dáng nào.

Mở mắt ra, bên trong mơ hồ xuất hiện tinh mang, mà cảnh giới của hắn, dĩ nhiên đã đạt đến cảnh giới sơ kỳ đỉnh phong.

Không nên xem thường, cái này là điều kinh hỉ ngoài ý muốn, làm cho Lâm Hiên vô cùng mừng rỡ.

Phải biết rằng Ma Anh chính là vật mưu lợi, bản thân đạt đến cảnh giới Nguyên Anh cùng Ngưng Đan kỳ đỉnh phong đã là một tồn tại đặc thù.

Hiện tại hắn không chỉ giải trừ tai họa ngầm, mà còn tấn cấp lên Nguyên Anh sơ kỳ đình phong, đối với Lâm Hiên mà nói, đương nhiên là bất ngờ.

Đúng là không chịu khổ uổng công, Ma Anh tấn cấp, pháp lực thần thông của hắn, hiển nhiên cũng sẽ trở nê dày đặc hơn, đây là một vấn đề nước lên thuyền lên theo.

Bất quá mặc dù tấn cấp thành công, trên mặt Ma Anh lại tràn đầy vẻ mệt mỏi,vù từ thiên linh cái tiền vào trong cơ thể, trở lại đan điền trong khí hải nghỉ ngơi.

"Thiếu gia!"

Bạch quang chợt lóe, làn gió thơm phác mặt, Nguyệt nhi đã bay đến liễu trước người, mấy chục ngày nay, Tiểu nha đầu ở một bên, nhìn thấy mà kinh hãi run sợ.

Phương pháp tế luyện Ma Anh này cũng quá thống khổ, là cho người ta đứng xem mà trong lòng cảm thấy hoảng sợ, cũng không biết thiếu gia ở trong đó, phải có ý chí kiên cường như thế nào, cuối cùng mới có thể vượt qua.

"Thiếu gia, ngươi có chuyện gì không?" Trên mặt tiểu nha đầu tràn đẩy vẻ quan tâm.

"Nói cái gì, tai họa Ma Anh đã được giải trừ, thiếu gia ta đương nhiên không thể tốt hơn." Lâm Hiên cười nói.

Hắn cũng nhìn ra sự lo lắng trên mặt Nguyệt nhi, cho nên mới cố ý nói ra lời hài hước như vậy, đương nhiên, sự thật cũng là như vậy quá trình tế luyện gian nan, hiện tại đã thành công, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi mà thôi.

Chủ tớ hai người trò chuyện một lát, tâm lý của tiểu nha đầu rốt cuộc cũng từ từ thả lỏng.

"Được rồi, thiếu gia, Ma Anh tại sao lại tế luyện nhanh vậy, mới có hơn một tháng mà thôi."

"Cái gì, mới hơn một tháng?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, hắn phải liên tục chịu đựng thống khổ, đối với thời gian cụ thể trôi qua bao lâu, hắn cũng không có tinh lực để chú ý.

"Có nhớ lầm không?"

"Làm sao có thể. Ngày đó, khi thấy thiếu gia chịu khổ, tiểu tỳ cũng bắt đầu tính thời gian, không sai, thiếu gia từ lúc bắt đầu tế luyện Ma Anh, tổng cộng dùng ba mươi sáu ngày."

"Ba mươi sáu ngày?" Thấy Nguyệt nhi khẳng định như vậy, Lâm Hiên thật sự trợn mắt há hốc mồm, căn cứ vào đầu mối từ sưu hồn thuật, muốn tế luyện Ma Anh thành công, cần phải trải qua chín chín tám mươi mốt ngày, bản thân lựa chọn 49 ngày đã rất mạo hiểm rồi, cuối cùng tại sao mới có 36 ngày?

Lâm Hiên suy nghĩ, chỉ có một khả năng giải thích duy nhất là Lam Sắc Tinh Hải, dùng bảo vật thần kỳ này, tinh chế chuyển anh đan, làm dược lực tăng lên gấp bội, thời gian tiêu hao, hiển nhiên cũng sẽ rút ngắn lại.

Lâm Hiên trong lòng may mắn không thôi, đối với Lam Sắc Tinh Hải càng thêm tò mò, năm đó nếu như không có bảo vật này, bản thân cho dù bước lên con đường tu tiên, nhưng tuyệt đối không có cơ hội Trúc Cơ thành công, lại càng không nói đến thành tựu ngày hôm nay.

Chỉ tiếc là quá huyền bí, đối với bản thân hiện tại. Vẫn còn quá mức thâm ảo. Nhưng Lâm Hiên cũng không nóng nảy, hắn tin tưởng một ngày nào đó, bản thân sẽ biết rõ Lam Sắc Tinh Hải này là gì.

"Thiếu gia, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Âm thanh của Nguyệt nhi truyền vào lỗ tai.

Đối với nha đầu này, Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không giấu diếm, vì vậy liền đem nghi hoặc trong lòng nói ra.

Trên mặt Nguyệt nhi cũng lộ ta thần sắc hứng thú, hôm nào hỏi tiểu Đào một chút, nha đầu kia có lẻ biết không ít chuyện, không biết lúc nào nàng mới có thể tỉnh lại.

Nữa canh giờ sau, chi nha một tiếng cửa mở ra, Lâm Hiên chậm rãi từ trong phòng đi ra.

Âu Dương Cầm Tâm cùng Võ Vân Nhi chỉ ở cách chỗ này 7-8 trượng, hiển nhiên có thể cảm ứng được, hai thầy trò cũng đi tới.

"Vân Nhi chúc mừng sư bá xuất quan." Võ Vân Nhi yêu kiều hành lễ, thấy Lâm Hiên bình an vô sự, trên mặt nha đầu tràn đầy vẻ vui mừng từ trong đáy lòng.

"Lâm huynh, ngươi không sao chứ?" Âu Dương Cầm Tâm thì có vẻ dường như rụt rè, nhưng trong đôi mắt, lại tràn đầy ý quan tâm.

"Không có gì, ta không phải vẫn tốt hay sao." Lâm Hiên cười nói.

Sau đó Lâm Hiên cùng hai nàng đi tới hoa viên trong dình, tòa trang viên này mặc dù không lớn, nhưng lại rất trang nhã, xung quang cũng có đủ loại tiên hoa.

Gió nhẹ thổi qua, mùi hương thơm mát làm kẻ khác thoải mái, Võ Vân Nhi châm hồ linh trà, lại lấy ra vài thứ điểm tâm tinh sảo, mặc dù tới cảnh giới như bọn họ rồi, ích cốc rất dễ dàng, nhưng là người đều có thất tình lục dục, ngẫu nhiên cũng muốn thưởng thức một chút dục vọng muốn ăn uống.

Tu tiên chi đạo, có mềm có chặt, nên chịu khổ chịu khó, nên biết thả lỏng không nên tạo áp lực, vạn pháp tùy tâm, mới có thể có thành tựu trên con đường trường sanh.

"Sư bá, ngươi nếm thử mấy món điểm tâm này xem, mà Vân Nhi tự tay làm đó." Cô gái bên cạnh cung kính mở miệng, trên mặt tràn đầy vẻ chờ đợi.

"Ừm!"

Lâm Hiên gật đầu, cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, ngọt mà không ngán, trên mặt lộ ra vài phần tán tưởng:" Cầm Tâm, thu được quả là một đồ đệ tốt."

"Lâm huynh nếu là thích nha đầu này, ta có thể cho nàng bái ngươi làm thầy." Âu Dương Cầm Tâm cười nói.

Tu tiên giới cùng thế tục bất đồng, không có nhiều phép tắc như vậy, tất cả đều là vì tiên đạo, theo đuổi trường sanh hư vô mờ mịt.

Vì chuyện này, có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào, không tiếc giết người đoạt bảo, so sánh với huyết vũ tinh phong, chỉ cần nguyện ý, một người bái vài người sư phụ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không có người nào để ý.

"Cái này..." Lâm Hiên có chút do dự, vẫn là lắc đầu cự tuyệt, mặc dù Võ Vân Nhi tư chất kỳ tài, nhưng mục tiêu của Lâm Hiên chỉ có một, trường sanh thành tiên, thật sự không nên thu đồ đệ, hắn cũng không có thời gian phân tâm làm chuyện khác.

Võ Vân Nhi nghe xong, mặc dù không dám nhiều lời, nhưng trên mặt cũng lộ ra thần sắc uể oải.

"Vân Nhi, chúng ta mặc dù không có duyên phận thầy trò, nhưng lúc rãnh rỗi, ta cũng sẽ tận tâm chỉ điểm cho ngươi." Lâm Hiên cười nói:" Với tu chất của ngươi, chỉ cần cố gắng, sau trăm năm, Kết Anh hẳn là không có vấn đề gì."

"Cám ơn sư bá." Võ Vân Nhi cắn răng khẽ nói.

"Được rồi, Lâm huynh, ngươi tại sao đột nhiên bế quan, là tu luyện gặp chuyện gì phiền toái sao?" Âu Dương Cầm Tâm liền chyển đề tài, hỏi tới chuyện mà mình quan tâm nhất.

"Có một chút, bất quá hiện tại đã không còn trở ngại."

Tai họa Ma Anh đã giải trừ, Lâm Hiên hiển nhiên không cần phải dấu diếm, vì vậy liền đem ngọn nguồn nói ra.

Chánh ma kiêm tu, bí thuật tu luyện Nguyên Anh thứ hai, làm cho hai nàng không thể khép cái miệng nhỏ lại được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy qua thần thông của Lâm Hiên, cơ hồ tưởng rằng hắn đang khoác lác lung tung.

"Ngày trước thấy Lâm huynh sở học là huyền môn chánh tông, nhưng lại có thể có bí pháp khống thi thuật như ma đạo vậy, nguyên lại là ở chỗ này."

"Đúng vậy, Nguyên Anh song thuật, Vân Nhi rốt cuộc cũng rõ, lần đó tại Vân Lĩnh sơn, sư bá vẫn là Nguyên Anh trung kỳ, vì sao thần thông lại có thể thắng đại tu sĩ." Trên mặt Vân Nhi lại càng bội phục, bí ẩn phức tạp lâu ngày như vậy của nàng rốt cuộc cũng đã giải được.

Lâm Hiên cùng hai nàng hàn huyên môt lát, Võ Vân Nhi đột nhiên mở miệng:" Sư bá, có một việc Vân Nhi không biết nên nói hay không."

"Chuyện gì?"

"Sư tôn gần đây độc tố phát tác, càng ngày càng liên tục. Nếu cứ tiếp tục như vậy không có biện pháp, không biết..."

"Yên tâm, giải dược Thiên Chu Chung độc ta đã có manh mối, hiển nhiên sẽ đi mang tới cho Cầm Tâm, bất quá hiện tại thời cơ chưa đến, không cần phải gấp gáp."

"Thì ra là thế."

Võ Vân Nhi thở phào nhẹ nhỏm, Âu Dương Cầm Tâm thì yên lặng không nói, đại ân không lời nào cám ơn hết được, chỉ là thần thông hiện tại của Lâm Hiên, muốn báo đáp, tựa hồ chỉ còn lại một phương pháp, nghĩ tới đây, trên mặt nàng lại đỏ lên, may mà đồ nhi cùng Lâm Hiên không để ý.

"Lại nói tiếp, lần bế quan này, thời gian so với dự đoán ban đầu của ta còn ngắn hơn, như vậy, cũng có thời gian rãnh rỗi, có thể đi làm một việc, Vân Nhi, đi ra bên ngoài hỏi thăm tin tức xem, lũ lừa trọc Vạn Phật Tông, tổng đàn còn ở Bích Vân sơn ngày xưa hay không?" Lâm Hiên trầm ngâm mở miệng.

"Sư bá muốn báo thù cho chúng ta, thật tốt quá, phương diện tin tức, Vân Nhi đã hỏi qua, mặc dù mấy tháng trôi qua, nhưng lũ lừa trọc Vạn Phật Tông này, vẫn chưa rời đi."

"Ồ?" Lâm Hiên vốn chỉ là có chút mong đợi mà thôi. Thật sự không nghĩ lại là thật, ngược lại có chút ngoài ý muốn:" Bọn họ dĩ nhiên còn chưa đi, ở lại đó, chẳng lẻ là có ý đồ gì?"

"Chuyện này Vân Nhi cũng không rõ lắm." Cô nàng có chút áy náy nói.

"Không sao, niết bọn họ ở chổ này, cũng đủ rồi." Trong mắt Lâm Hiên, xuất hiện một tia ác liệt, hắn cùng với Vạn Phật Tông, vốn là có thù không đội trời chung, chỉ là đối phương thân là một trong bảy đại môn phái, Lâm Hiên cho dù tấn cấp, nhưng thực lực cũng còn xa mới có thể bằng.

Bất quá không đánh được tổng đàn, thì diệt phân đà đối phương, cũng là chuyện vô cùng sảng khoái.

Huống chi còn là vì Cầm Tâm cùng Bích Vân sơn báo thù, lưỡng toàn kỳ mỹ, sao lại không làm?

Võ Vân Nhi hưng phấn không thôi, nhưng mà vẻ mặt của Âu Dương Cầm Tâm, thì lại có chút do dự, rốt cuộc cũng mở miệng nói:" Đa tạ ý tốt của Lâm huynh, chỉ là chuyện lên xuống của một môn phái tu tiên, vốn là chuyện bình thường, mỗi năm có không biết bao nhiêu môn phái gia tộc bị diệt vong, ngươi thật sự không nên vì chúng ta, mà đắc tội với Vạn Phật Tông."

"Sư phụ!"

Võ Vân Nhi ngẩn ngơ, Lâm Hiên cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một chút, tại sao Âu Dương lại nói như vậy, nàng là vì suy nghĩ cho mình, dù sao đây cũng là Vân Châu, đại tu sĩ mặc dù rất giỏi, nhưng vẫn còn xa mới có thể trêu chọc tới thể lực bảy đại môn phái này.

Truyền kỳ về Như Yên tiên tử, Âu Dương cũng nghe nói qua, nàng cũng không muốn Lâm Hiên bị lão quái vật như vậy theo dõi.

Đáng tiếc Âu Dương lại không biết, Lâm Hiên làm gì còn có đường nào lui, trải qua nhiều biến cố như vậy. Hắn cùng Vạn Phật Tông sớm đã có thù không đợi trời chung.

Không phải người chềt thì ta sống, sẽ có một ngày, bản thân sẽ đem đảng phái lũ lừa trọc đó, toàn bộ Trừu Hồn Luyện Phách.

"Cầm Tâm, ý tốt của nàng ta hiểu, chỉ là chuyện của ta cùng Vạn Phật Tông, vốn đã có ân oán gút mắt, cho nên không cần khuyên, ta đã quyết định rồi." Lâm Hiên chậm rãi nói, trong mắt mơ hồ xuất hiện sát khí.

"Lâm huynh cùng Vạn Phật Tông cũng có cừu oán" Cầm Tâm ngẩn ra, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Thế nào, không rõ ràng sao?" Lâm Hiên cũng có chút ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Võ Vân Nhi đứng ở bên cạnh

"Là ta cũng không nói gì, sư tôn trúng Thiên Chu chung độc, thương thế đã rất nặng. Cho nên Vân Nhi lớn mật đem chuyện đuổi giết che dấu xuống" Võ Vân Nhi sắc mặt trắng nhợt, yêu kiều hạ bái, nhu nhược nói ra.

"Nha đầu ngốc, không cần cáo lỗi, lo lắng chu đáo như vậy là rất đúng".

Lâm Hiên đưa tay phẩy một cái, một đạo ánh sáng bay vút ra, đem Võ Vân Nhi nâng lên, nói cho Cầm Tâm biết vốn không có ý nghĩa, chỉ làm tăng thêm lo lắng của nàng mà thôi.

"Hai ngươi đang nói cái gì, đến tột cùng có chuyện gì gạt ta?" Âu Dương ngẩn ngơ, có chút oán trách mở miệng hỏi.

Lâm Hiên lúc này mới đem ân oán của hắn cùng Vạn Phật Tông chậm rãi nói ra.

"Cái gì, thủ tọa La Hán đường, chẳng lẽ là một trong tứ đại kim võng của Vạn Phật Tông Không Huyễn thần tăng sao?" Âu Dương lấy tay che miệng, trên khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cái gì mà thần tăng, hèn hạ vô sỉ, nhiều nhất cũng chỉ là một con lừa trọc không biết xấu hổ" Lâm Hiên trên môi lộ ra vẻ giễu cợt, trên mặt lại càng không cho là đúng.

"Là Cầm Tâm sai lầm, bất quá Không Huyễn này nghe nói đã luyện thần thông phật môn, hơn trăm năm trước, từng lấy lực một mình đối đầu với hai yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ vây công, mà không rơi vào hạ phong, trừ các lão quái vật Ly Hợp kỳ ra, cho dù trong các tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Không Huyễn cũng xem như xếp hàng đầu".

"Phải không?" Lâm Hiên nghe đến đây, mày nhướng lên: "Con lừa trọc này thần thông xác thực cũng có chỗ hay, nhưng cũng không thái quá như vậy, khi từ Hiên Viên thành đi ra, ta cùng với hắn giữa đường gặp lại, hiện nay nguyên anh của người này, cũng đang ở trong tay của ta".

"Lâm huynh đã xem hắn diệt sát?" Âu Dương Cầm Tâm ngạc nhiên, trên khuôn mặt xinh xắn không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi lẫn bội phục, nhưng rất nhanh lại có chút lo lắng: "Người này tại Vạn Phật Tông địa vị tôn quý, nguyên anh đã rơi vào trong tay Lâm huynh, sợ rằng hậu hoạn vô cùng. Thiên Nhai Hải Các đều có người tu tiên Ly Hợp kỳ, Vạn Phật Tông cũng có”.

"Yên tâm, thực lực của lão quái vật Ly Hợp kỳ, ta trong lòng biết rõ, cùng đấu pháp, có lẽ sẽ kém hơn một chút, nhưng đối phương muốn lưu lại ta, cũng bất quá là si tâm mộng tưởng" Lâm Hiên cười cười, hết sức tự tin nói.

Hai nàng nghe xong những lời hùng hồn này, không khỏi hai mặt nhìn nhau, phải biết rằng chiến tích của Như Yên tiên tử năm đó, cũng xem tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ như kiến hôi.

Ly Hợp có thể điều động thiên địa nguyên khí, cùng các cảnh giới trước đó hoàn toàn khác, Lâm Hiên thật mạnh mẽ như vậy sao?

Võ Vân Nhi chỉ là người tu tiên Ngưng Đan kỳ, không tiện suy đoán, nhưng Âu Dương Cầm Tâm cũng có chút bán tín bán nghi.

Bất quá Lâm Hiên cũng không có uổng phí lời nói, ít nhất nàng biết Lâm Hiên cùng Vạn Phật Tông cừu oán cũng không thấp hơn so với mình, nếu sớm đã trở thành thế bất lưỡng lập, đương nhiên cũng không có ngại gì chuyện đắc tội.

Vì vậy đối với việc Lâm Hiên muốn tiêu diệt phân đà của đối phương, Âu Dương cũng không có nói gì khác.

Nhưng rồi lại buồn buồn thở dài, trên mặt lộ ra vài phần cô đơn.

"Cầm Tâm, sao vậy?"

Âu Dương không có mở miệng, mà yêu kiều đứng dậy, hướng về phía Lâm Hiên xá một cái, Lâm Hiên vội vàng đỡ lên. Cô gái cũng không có ý đứng dậy: "Một xá này là đa tạ Lâm huynh báo thù cho Bích Vân sơn ta. Âu Dương không thể báo, chỉ có thể thay mặt các đồng môn đã tử nạn, hướng tới huynh thi lễ, thể hiện sự cảm ơn".

"Có gì đâu, năm đó ta không có ở U châu. Bái Hiên các được quý phái chiếu cố, cũng là báo đáp cho nhau mà thôi. Huống chi ta cùng với Vạn Phật Tông vốn cũng có cừu oán, Cầm Tâm không nên như thế".

Lâm Hiên nghiêng người đứng lên, không muốn chịu Âu Dương thi lễ. Võ Vân Nhi lại quỳ xuống ở bên cạnh, trên mặt không còn vẻ tinh linh cổ quái nữa, hai mắt có chút hồng lên, nghẹn ngào nói: "Sư tôn nói không sai, đại ân đại đức của sư bá, Vân Nhi khắc trong tâm khảm, người không muốn chịu lễ của sư tôn, ta là tiểu bối, thay mặt các oan hồn đồng môn cùng Vũ gia tử nạn, hướng tới người mà khấu đầu, cũng là hợp tình hợp lý".

Nữ tử này nói tới đây, liền xá xuống một cái.

Cũng làm cho Lâm Hiên chân tay luống cuống, từ khi bước vào tiên đạo, câu tâm đấu giác hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng trường hợp như vậy cũng là lần đầu tiên gặp phải, không biết nên làm sao cho phải.

Bất quá Võ Vân Nhi nói cũng không sai, nha đầu này khấu đầu với hắn quả thật là được, đối phương là tiểu bối, vì vậy Lâm Hiên cũng phải chấp nhận.

Nhưng mà làm cho Lâm Hiên có chút kinh ngạc chính là, nghe nói tới báo thù, hai thầy trò biểu hiện lại khác nhau, Vân Nhi thì vui mừng khôn xiết, Âu Dương Cầm Tâm đôi mi thanh tú lại nhẹ nhàng nhíu lại.

Chẳng lẽ là…

Lâm Hiên trong lòng chợt động: "Vân Nhi, ta cùng với sư phụ ngươi có chuyện muốn nói, lui ra ngoài trước đi".

"Vâng" Võ Vân Nhi nhu thuận gật đầu, nhẹ nhàng lui bước ra ngoài.

"Cầm Tâm, có tâm sự gì thì cứ nói với ta?"

"Hử" Âu Dương trên mặt lộ ra nụ cười chua xót: "Ta chính là lớn lên tại Bích Vân sơn".

Lâm Hiên đưa tay đặt lên bàn, cũng không có mở miệng, bất quá trong lòng cũng đã đoán được chút nguyên do, tiếp tục chờ Âu Dương nói tiếp.

"Cầm Tâm bảy tuổi nhập môn, vẫn ở tại Bích Vân sơn, tính ra hiện tại đã hơn ba trăm năm, từ U châu sang bên này, cũng kiến thức một ít môn phái phập phồng lên xuống, nhưng chưa từng nghĩ tới bổn môn sẽ bị đồ sát tanh máu. Trận chiến ấy, trừ một số rất ít đệ tử ở bên ngoài, tu sĩ ở tại tổng đàn, toàn bộ đều chết, già trẻ lớn bé, một người cũng không để lại, bọn chúng thậm chí ngay cả phàm nhân Võ gia cũng không buông tha, máu chảy thành sông, cuối cùng trốn ra được chỉ có Cầm Tâm”.

Lâm Hiên thở dài: "Tu tiên giới vốn là như thế, lớn hiếp yếu. Cầm Tâm cũng không nên quá mức để ý”.

"Ta biết, chỉ là thân là Thái thượng trưởng lão của bổn phái, cũng không thể tự tay báo thù, ta thật sự là…" Nói tới đây, với tính cách kiên cường của Âu Dương, cũng không khỏi mắt đỏ lên.

Trong người tu tiên, quả thật đa số là xem nhẹ tình cảm, đem môn phái chỉ coi như là một thân đại thụ để dựa vào. Nhưng cũng không phải là ai cũng đều như thế, đối với Cầm Tâm mà nói, từ nhỏ sinh trưởng ở Bích Vân sơn, thoáng cái ba trăm năm, người> không phải là cỏ cây, nhiều ít cũng sẽ có cảm tình. Nàng thật sự rất muốn đem đám lừa trọc này ra trừu hồn luyện phách, chỉ tiếc Thiên Chu chung độc…

Lâm Hiên nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm: "Thật ra tạm thời áp chế độc tố, làm cho trong khoảng thời gian ngắn thần thông hồi phục, cũng không phải là không có khả năng".

"Cái gì, thật có phương pháp như vậy?" Âu Dương Cầm Tâm nguyên bổn chỉ là xúc cảnh sinh tình, không nghĩ tới từ miệng Lâm Hiên, lại nhận được tin tức tốt như vậy.

"Có thì có, bất quá" Lâm Hiên nói đến chỗ này, lại gãi gãi đầu, trên mặt trở nên có chút cổ quái.

"Có phải sẽ chịu một ít phong hiểm, Cầm Tâm không sợ, mong rằng Lâm huynh thành toàn cho ta" Âu Dương trên mặt tràn đầy vẻ kiên định.

"Thật ra phong hiểm cũng không có, nhưng…" Lâm Hiên nói tới đây, trở nên ấp a ấp úng.

Thấy hắn nói năng ấp úng, Âu Dương lại cấp bách: "Không có phong hiểm, chẳng lẽ là còn có chỗ khó xử khác. Lâm huynh đừng ngại cứ nói".

"Cái này, cái này…" Lâm Hiên vẫn ấp úng, hắn thật sự có chút khó có thể mở miệng, lại càng không muốn cho Cầm Tâm tưởng rằng, mình nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng.

Nhưng Âu Dương tuy rất thông minh, nhưng nào biết khó xử của Lâm Hiên, nghe nói có cơ hội tự tay báo thù, nhưng trước mắt đồ ngốc này lại cố ý lấp lửng, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ không vui: "Lâm huynh, ngươi muốn ta quỳ xuống yêu cầu ngươi sao?"

"Đương nhiên là không phải" Lâm Hiên vội vã lắc đầu: "Cầm Tâm, đừng hiểu lầm. Việc này ta quả thật có chỗ khó xử, ài, là như thế này…”

Lâm Hiên cắn răng một cái, rốt cuộc quyết định nói rõ ra!

"Ta tu luyện có một môn huyền công, gọi là Bích huyễn u hỏa, chính là vật chí độc, cho nên trong cơ thể ta cũng tụ tập lượng lớn kỳ độc. Nên có thể dùng phép dĩ độc công độc, có thể tạm thời đem Thiên Chu chung độc áp xuống. Từ đó sẽ có thể tạm thời khôi phục tu vi".

"Vậy quá tốt rồi…”

"Cầm Tâm, hãy nghe ta nói, phép giải độc này cũng có chỗ khác biệt, phải dùng da thịt chạm nhau, phải cởi áo ngoài để ta xoa bóp ở mấy huyệt vị ở cổ, bắp đùi, còn có bụng nữa, lấy bổn mạng chân nguyên, phối hợp kỳ độc của Bích huyễn u hỏa. Như vậy mới có thể áp chế Thiên Muội chung độc được”.

"Cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong?" Âu Dương Cầm Tâm không khỏi mặt đỏ bừng, lại nghe Lâm Hiên nói phải da thịt chạm nhau, xoa bóp huyệt vị mới có thể áp Thiên Chu chung độc xuống, nhất thời mắc cở ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Lâm Hiên bản thân cũng rất xấu hổ, mặc dù là vì chữa thương, tu tiên giới cũng không có lễ phép nghiêm ngặt như thế tục, nhưng Cầm Tâm cùng mình cũng không phải là song tu đạo lữ, làm như vậy quả thật có chút thái quá.

Đối mặt với lão quái vật Ly Hợp kỳ, Lâm Hiên cũng không từng nhíu mày, nhưng lúc này, Lâm Hiên lại cảm giác trống ngực gia tốc, chỉ trong thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, tựa hồ so với tế luyện ma anh còn muốn gian nan hơn nhiều.

"Cầm Tâm, đắc tội rồi, tại hạ vô tình khinh bạc, coi như ta chưa nói".

Lâm Hiên yếu ớt mở miệng, sau đó đứng dậy, muôn ôm đầu trốn chui như chuột.

Nhưng mà vừa mới đi ra, thì gió đã đưa tới thanh âm có chút run rẩy: "Lâm… Lâm huynh… nếu làm như vậy, ngươi, ngươi có thật nắm chắc áp chế độc tố, làm cho ta tạm thời khôi phục tu vi?"

"Ừ" Lâm Hiên gật đầu, trống ngực lại càng gia tốc, bất quá đối với Bích huyễn u hỏa, hắn tự nhiên là tin tưởng mười phần.

"Vậy được rồi, phiền toái huynh rồi".

Âu Dương Cầm Tâm lại càng lại khẩn trương ngượng ngùng, thật ra chính nàng cũng không rõ bản thân đang làm cái gì, vì sao phải đồng ý, đến tột cùng là vì thân là Thái thượng trưởng lão Bích Vân sơn, muốn tự tay vì đồng môn đệ tử báo thù, hay là bởi cái gì khác. Tóm lại là ma xui quỷ khiến mà đáp ứng.

"Ưm!”

Lâm Hiên phản ứng cũng không tốt gì hơn, xoay người lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của Âu Dương tiên tử. Mặc dù nàng đã hơn ba trăm tuổi, nhưng dung nhan lại phảng phất như một cô gái nhỏ, vóc người lại càng làm cho người khác mơ ước.

Vừa lúc Cầm Tâm cũng ngẩng đầu lên, kết quả ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng lại phảng phất như con bướm bị dọa sợ hãi, như chim bay cá chạy.

Bất quá quyết định nếu đã hạ, nếu như nuốt lời lại càng xấu hổ, Cầm Tâm cắn răng đi đến lầu các.

Trong tĩnh thất, hai người khoanh chân mà ngồi.

Âu Dương Cầm Tâm nhìn thoáng qua Lâm Hiên, hàm răng khẽ cắn, nhẹ nhàng cởi áo ngoài, chỉ để lại áo nhỏ bên trong, băng cơ ngọc phu, vai lưng như ngọc toàn bộ đập vào mắt. Lúc này Âu Dương tiên tử, chỗ nào còn có nửa phần hào khí như khi đối mặt với Thái Bạch kiếm tiên cũng dám đánh một trận, nhắm hai mắt lại, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ: "Lâm huynh, ngươi… ngươi động thủ đi!"

Cả người như ngọc, làm cho Lâm Hiên trong lòng khẩn trương đến cùng cực.

Mặc dù hắn đã sống hơn hai trăm năm, nhưng người tu tiên tuổi không phải tính như phàm nhân, nói đơn giản vẫn là huyết khí phương cương như là thiếu niên.

Nói không động tâm cũng là nói dối.

Bất quá chuyện thừa dịp người gặp nguy Lâm Hiên cũng làm không được.

Như vậy sẽ bị Âu Dương xem thường.

Lâm Hiên hô hấp có chút dồn dập, hắn vội vàng nhắm hai mắt lại, linh lực trong cơ thể vận chuyển một vòng, sau đó mới đè xuống được tạp niệm.

Một lần nữa mở mắt ra, Lâm Hiên vươn tay, Bích huyễn u hỏa hiện lên trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, không thể dùng ma viêm mà tiếp xúc với da thịt của Âu Dương, với uy lực của Bích huyễn u hỏa, coi như là người tu tiên Ly Hợp kỳ, nếu không phòng hộ, cũng chỉ có thể hồn phi phách tán, cũng may thần thông này, Lâm Hiên sớm đã tế luyện tới tình trạng tùy tâm sử dụng.

Cổ tay xoay chuyển, ma viêm ánh sáng lộ vẻ lờ mờ, biểu hiện cũng không có gì thay đổi, nhưng thật ra uy lực của ngọn lửa đã bị Lâm Hiên tạm thời trừ đi.

Nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, Âu Dương Cầm Tâm có vẻ yếu ớt đến cùng cực, bộ dáng đau đớn đáng thương làm cho người ta thương tiếc, sự náo động trong lòng mới áp chế tựa hồ lại có chút muốn nổi lên, Lâm Hiên vội vàng hít vào một hơi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, may mà hắn gần đây vì tu luyện tâm cảnh, thường xuyên tụng niệm phật kinh, vì vậy trong miệng mặc niệm A Di Đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sau đó đưa tay đặt lên bụng Âu Dương.

Tuy còn cách một tầng áo mỏng, nhưng vẫn có cảm giác mềm mại vô cùng, nhưng Lâm Hiên không thể ăn đậu hủ như vậy, đem kịch độc trong Bích huyễn u hỏa, thông qua huyệt vị, lấy phương thức xoa bóp, rót vào trong thân thể của nàng.

Lấy độc công độc!

Âu Dương vẫn nhắm mắt, nàng hiển nhiên so với Lâm Hiên còn muốn khẩn trương hơn, nhất là hai người lần đầu tiên da thịt chạm nhau, Lâm Hiên cảm giác thân thể của hắn cũng có chút cứng ngắc.

Bất quá theo thời gian trôi qua, phát hiện Lâm Hiên quả thật là một quân tử thủ lễ, thở phào nhẹ nhỏm, nhưng mơ hồ tựa hồ lại có một chút thất vọng.

Đương nhiên, nhận thấy được ý niệm này trong đầu, Cầm Tâm xấu hổ mặt đỏ bừng, trong lòng hung hăng tự mắng, không dám suy nghĩ miên man nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác, đã qua nửa canh giờ.

Lâm Hiên rút tay về: "Cầm Tâm, cảm giác thế nào, thử xem pháp lực đã khôi phục chưa?"

Trải qua khoảng thời gian này, Lâm Hiên đã bình thản lên rất nhiều, lương y như từ mẫu, mình chỉ vì chữa thương, chứ chưa hề ăn đậu hủ của Âu Dương.

"Ừm!"

Cầm Tâm cúi đầu đáp ứng, nhưng chưa mở mắt ra, tiếp tục khoanh chân ngồi, thi triển thuật nội thị. Nguyên anh của nàng vốn trúng Thiên Chu chung độc, tuy chưa bị tán nguyên anh, nhưng bị vây vào trạng thái chết giả.

Nhưng mà giờ phút này đan điền khí hải, nguyên anh nọ đã mở mắt, cảm giác pháp lực đang từng chút khôi phục, Âu Dương Cầm Tâm trong lòng mừng rỡ, vội vàng bình khí ngưng thần bắt đầu điều tức.

Cùng lúc đó, Lâm Hiên cũng nhìn bàn tay của mình, trầm mặc không nói, trong lòng bàn tay của hắn, có một mảng khí màu tím lớn bằng hạt đậu.

Cái này coi như là phát hiện ngoài ý muốn, Bích huyễn u hỏa lại bức được Thiên Chu chung độc ra.

Đương nhiên, chỉ có còn một chút.

Bất quá dùng phương pháp này kiên trì khu độc, xoa bóp huyệt vị nhiều một chút, cuối cùng khẳng định cũng có thể làm cho Cầm Tâm khôi phục.

Nhưng phát hiện này Lâm Hiên cũng không tiện nói ra, có chút xấu hổ.

Hay là suy nghĩ mưu đoạt Huyết Giao đan trong tay Hỏa Giao vương.

Lâm Hiên thở dài, đem luồng khí màu tím kia hút vào thân thể, khác với Âu Dương, mình tu luyện Bích huyễn u hỏa, vốn chính là thần thông chí dương chí độc. Thiên Chu chung độc làm cho các tu sĩ khác nghe nói mà biến sắc, nhưng trong mắt mình, lại biến thành đại bổ, Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không để lãng phí, luyện hóa vào Bích huyễn u hỏa, thần thông ma viêm này tuyệt đối có thể tăng lên một chút.

Vì vậy hai người đều tự ngồi xuống, một người điều tức khôi phục pháp lực, người kia thì ngưng luyện Bích huyễn u hỏa.

Hai người qua một canh giờ, thì trùng hợp thế nào mà cơ hồ đồng thời mở hai mắt.

Nhìn nhau đều cười.

Nhưng rất nhanh, Lâm Hiên sờ sờ mũi, ánh mắt trở nên có chút xấu hổ, có chút nóng bỏng, Âu Dương cũng phát hiện không ổn mà kêu khẽ một tiếng, mình đã quên mặc đồ vào.

Vội vàng đưa bàn tay ngọc ra, linh quang lóe ra, sau đó giữa hai người đã xuất hiện một ít mây mù, Âu Dương nhanh tay nhanh chân mặc quần áo vào.

Hai ngày sau.

Phong Diệp quận nói về diện tích, tại Vân Châu bảy mươi hai quận thì bài danh thứ năm, mặc dù cùng Huyền Băng quận đều ở phái bắc Vân Châu, nhưng cách nhau cũng chừng bảy tám trăm ngàn dặm.

Từ điểm này cũng đó có thể thấy được, vân Châu to lớn, thật sự nơi hoang dã như U Châu có thể sánh bằng.

Khí trời cũng không giống nhau, tại Huyền Băng quận mới là mùa thu hơi lạnh, nơi này đã sớm vào trời đông giá rét.

Gió bắc gào thét, cắt vào mặt như đao, tuyết từ trên bầu trời bay xuống, đột nhiên có vài đạo thanh quang cũng xuất hiện ở trên trời cao.

Hào quang thu liễm, lộ ra hai nam một nữ.

Khác với đồ mùa đông của phàm nhân, hai nữ tử đều mặc váy mỏng, tung bay phiêu nhiên giống như tiên nữ trên chín tầng trời vậy.

Nam tử thì dung mạo tầm thường, mặc một cái áo xanh mỏng.

"Lâm sư bá, chúng ta đã tới địa giới Khôn Lãng thành, đi tới phía trước chừng ngàn dặm, chính là Hồng Vân cốc, nơi ấy chính là tổng đàn của tệ phái ngày xưa".

Vũ Vân Nhi cung kính mở miệng, vừa nói lại không nhịn được nhìn thoáng qua cô gái ở bên trái, sư tôn trúng Thiên Chu chung độc, tu vi đại giảm đến không khác gì mình, lại không thể cùng người động thủ… Nhưng sư bá dùng bí thuật gì đó, lại làm cho sư phụ tạm thời khôi phục. Vũ Vân Nhi đối với sư bá nhìn như bình thường này càng thêm bội phục, quả thực hình như là không có gì là không làm được.

Nhưng nàng cũng không biết có phải mình đã đa tâm hay không, tóm lại hai ngày này, ánh mắt sư phụ nhìn sư bá, có chút là lạ.

Vũ Vân Nhi lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều nữa, hôm nay báo thù mới là quan trọng nhất, vừa nghĩ có thể chính tay giết đám lừa trọc này, nàng kích động đến cả người phát run.

Không phải Vũ Vân Nhi thích giết chóc, mà là huyết hải thâm cừu. Bích Vân sơn tạm không nói đến, cả nhà Vũ gia sống sót cũng chỉ có một mình nàng.

Gia tộc tu tiên khác với môn phái, lấy huyết mạch làm liên hệ, cho nên trừ người tu tiên ra, bọn họ cũng sẽ có một số lớn người nhà là phàm nhân.

Nhưng ngay cả những người thường không chút uy hiếp này, Vạn Phật Tông một người cũng không có bỏ qua, kể cả già trẻ bé trai, cho dù nhẫn nại cũng khó mà nhẫn nại, Vũ Vân Nhi đã sớm muốn chính tay đâm chết cừu nhân.

Mặc dù biết chỉ có ba người, bất quá thần thông của Lâm sư bá nàng đã gặp qua, chỉ cần không gặp người tu tiên Ly Hợp kỳ, tuyệt đối là không có đối thủ.

"Sư bá, chúng ta có cần ẩn dấu hành tích hay không?"

"Ẩn dấu làm gì, nghỉ ngơi một chút, chờ sau khi tinh lực khôi phục, thì xông vào mà chét giết” Lâm Hiên vừa nói, một bên quay đầu nhìn cô gái cung trang bên cạnh một chút nói: "Cầm Tâm, có trở ngại gì khong!" mặc dù dùng Bích huyễn u hỏa áp chế kịch độc làm cho nữ tử này tu vi tạm thời khôi phục, bất quá dù sao cũng là lần đầu tiên làm như vậy, Lâm Hiên cũng sợ xuất hiện cái gì sai lầm.

Âu Dương nhắm hai mắt lại, nội thị một chút tình huống linh lực trong cơ thể, ngọt ngào cười nói: "Lâm huynh không cần lo lắng, thiếp thân tốt cả".

Thân thể Âu Dương, nếu không có xuất hiện gì khác lạ, thì Lâm Hiên cũng dẫn theo hai nữ hạ xuống, chọn một địa điểm bí ẩn ngồi xuống, chạy bảy tám trăm ngàn dặm đường, cho dù là Lâm Hiên, pháp lực cũng tiêu hao không ít.

Trong ba người, tình huống của Vũ Vân Nhi là tốt nhất, bởi vì Lâm Hiên dẫn theo nàng phi độn, nếu không với độn thuật của nha đầu này, bay tới nơi này, ít nhất cũng phải tốn mấy ngày.

Lâm Hiên lấy ra hai khối tinh thạch, nắm ở trong tay, điều tức khôi phục pháp lực.

Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên mở hai mắt, bất quá Âu Dương vẫn còn ngồi đó. Lâm Hiên thở dài, xem ra sau này có cơ hội, phải tìm kiếm một món linh chu pháp bảo (pháp bảo di chuyển hình thuyền), như vậy đi xa sẽ không phiền toái như vậy.

Dù sao Vân Châu diện tích vượt xa U Châu, nếu từ bắc bay sang nam, cho dù hắn đi liên tục không nghỉ, cũng muốn tốn hao không ít thời gian.

Càng huống chi hải ngoại còn có một số môn phái, ví dụ như nói Thiên Nhai Hải Các, khoảng cách lại càng xa xôi. Tìm một món pháp bảo phi hành là hoàn toàn cần thiết.

Đợi thời gian chừng một bữa cơn, Cầm Tâm pháp lực rốt cuộc khôi phục, vì vậy ba người một lần nữa lên đường, mục tiêu thẳng đến Hồng Vân cốc.

Khoảng cách ngàn dặm, tự nhiên là thoáng chốc là tới.

Nhìn sơn cốc trước mắt, Lâm Hiên gật đầu, không chỉ có hoàn cảnh thanh u, hơn nữa còn nhiều trùng ngư điểu thú. Càng quan trọng là nơi này có một linh mạch không tệ.

Linh khí còn hơn Bích Vân sơn U Châu, nồng nặc hơn gấp đôi.

Vân Châu quả nhiên là thánh địa tu luyện, không biết tổng đàn của bảy đại môn phái, còn sẽ đến như thế nào nữa.

Lâm Hiên mới vừa nghĩ như vậy, thì có hai đạo cầu vồng phá không bay tới, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đi tới trước mặt.

Hào quang thu liễm, lộ ra một nam một nữ.

Dung mạo cũng rất bình thường, bất quá chỉ trên dưới hai mươi.

"Không phải lừa trọc, chẳng lẽ là đệ tử Ngụy gia?"

Lâm Hiên trong lòng nghĩ như thế, hắn nhớ Vũ Vân Nhi nói qua, Bích Vân sơn sở dĩ đưa tới họa diệt môn, chính là trên đường tầm bảo, cùng đệ tử Ngụy gia xảy ra xung đột.

Mặc dù cuối cùng thắng lợi, nhưng lại diệt sát một Nguyên Anh kỳ lão tổ duy nhất của Ngụy gia, bởi vì như vậy đã trêu chọc tới quái vật lớn như Vạn Phật Tông này.

Ngụy gia mặc dù không có danh tiếng, nhưng lại cùng Vạn Phật Tông có quan hệ không nhỏ, lão tổ Ngụy gia bị mất mạng nó, là đệ tử tục gia của Vạn Phật Tông, mặc dù thần thông cũng không có gì đặc biệt, nhưng xét bối phận mà nói, cùng lừa trọc Không Huyễn, coi như là sư huynh đệ, dù sao cũng đều là Nguyên Anh kỳ.

Thấy là hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lâm Hiên cũng không thèm để ý.

Mặc dù tu tiên giới vẫn là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng loại người tu tiên thực lực cỡ này, Lâm Hiên thật sự không có hứng thú đối phó.

Nhưng đối phương lại không biết lớn nhỏ, nam tử nọ ưỡn ngực hét lớn: "Ba vị đạo hữu là người tu tiên của môn phái nào, không biết đây là tổng đà của Ngụy gia ta, tự tiện vào sẽ chết sao?"

Nghé con không sợ hổ, huống chi lão tổ mặc dù mất mạng, nhưng lại có Vạn Phật Tông hậu thuẫn, làm cho Ngụy gia hãnh diện, đừng nói là tán tu, các gia tộc tông môn trong pham vi mười vạn dặm, không có nơi nào là không sợ họ, tu sĩ cấp cao Ngụy gia thì còn đỡ, nhiều ít còn hiểu được đạo tiến thối. Như tiểu tử kia, không biết nặng nhẹ, huống chi sau khi tiêu diệt Bích Vân sơn, cao thủ Vạn Phật Tông cũng không có trở về chùa, ngược lại còn tới rất nhiều sư thúc bá.

Nói cách khác, cao thủ có nhiều, lại không quản lý hậu bối, để cho bọn họ mắt cao hơn đỉnh đầu.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1136 - 1140: Bảo Bối Thần Bí

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chuyện Tình Của Tổng Tài

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Sơ Luyến Anh Thì (First Love)

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12


Tây Khê Tạp Trở

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 5


Đế Vương Công Lược

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50


Thiên Thần Không Có Cánh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 44