41 Editor: Thao Nguyen
Long Nhị không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào khi nghe tiếng gọi này. Hắn ôm chặt Cư Mộc Nhi, cảm thấy tay mình hơi run run.
42 Sốt cả đêm, cơn sốt của Cư Mộc Nhi cũng hạ xuống.
Đương nhiên quá trình hạ sốt này là quá trình Long Nhị ứng phó cùng chiến đấu với nàng. Người khác không dám làm, Long Nhị đích thân làm.
43 Khâu Nhược Minh chưa bao giờ cảm thấy áp lực trên vai lớn như vậy.
Vụ án bắt cóc này: hai người chết, hai người bị thương. Hai người chết là cô nương gia đình nông dân, người nhà đang kêu trời trách đất muốn nghiêm trị hung thủ ở nha phủ, điều này tất nhiên là không cần phải nói.
44 Tết nguyên tiêu, mười lăm tháng giêng.
Hội đèn lồng mỗi năm một lần được tổ chức ở đường phố phía đông. Hoa đăng, đèn lồng treo đầy con phố dài.
Long Nhị sớm đã đón Cư Mộc Nhi đến Tiên Vị lâu ăn cơm.
45 Đây không phải là nụ hôn lướt qua rồi ngừng lại.
Giống tác phong bá đạo của Long Nhị gia, nụ hôn này dũng mãnh lại thâm nhập sâu
Cư Mộc Nhi sững sờ, bị Long Nhị giữ đầu, hôn thật sâu.
46 Thành thân là một chuyện vui, nhưng cũng là một chuyện phiền phức.
Cư Mộc Nhi mặc bộ hỉ phục dày cộp, đội hỉ quan nặng nề, nghĩ giơ tay nhấc chân cũng thấy mệt.
47 Cư Mộc Nhi vẫn cười được, Long Nhị thấy bực mình.
Hắn quấn lưỡi nàng, khẽ cắn bờ môi ấy.
Cư Mộc Nhi thấy người mình nóng lên, toàn thân như bị hòa tan.
48 Mộc Nhi…”“Ừ?”
“Nàng phạm vào điều thứ nhất của gia quy. ”
“…”
“Gia đã nói rằng vi phạm gia quy thì phải có gia pháp, nhớ không?” Long Nhị vừa nói vừa cắn tai nàng, đưa ngón tay vào nhụy hoa.
49 Long Nhị gia và nương tử mới cưới có ba ngày không ra khỏi phòng.
Bữa tối đầu tiên, Long Đại và Long Tam cùng nương tử nhà mình ngồi ở bàn cơm chờ vợ chồng Long Nhị, cuối cùng bọn họ chẳng thấy người đâu, chỉ có nha hoàn sang.
50 Từ nhỏ, Cư Mộc Nhi đã thể hiện rõ sự thông minh của mình. Nàng chỉ cần gặp qua là không bao giờ quên, nghe nhạc nhận ra âm, đọc đủ thi thư, viết như thần, bản lĩnh đánh đàn thì khỏi phải nói.