21 Đây là lần đầu tiên Hân Hân gặp cướp. Từ đầu tới cuối cô chỉ biết ôm chặt lấy Đào Đào đang mếu máo, để mặc cho bọn côn đồ lấy hết những thứ quý giá mình có.
22 Một đêm nhiều biến cố, Hân Hân không dám ngủ. Trong căn phòng nhỏ cô trăn trở trên giường, nghe tiếng động là bật dậy ngay. Mãi đến gần sáng, Hân Hân mới chợp mắt được một chút.
23 Trên đời này, cái gì cũng có giá của nó. Nghiêm Thành đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đi nước cờ này. Đám người này nghề nghiệp của họ là lừa đảo, công việc chủ yếu cũng là lừa đảo.
24 -Ba ơi, cõng con đi…. Không cõng, con không đi học đâu. Nhiếp Ân và Khang Kỳ Bách đều không khỏi ngạc nhiên trước biểu hiện bất thường của Tiểu Lạc. Sáng đã không chịu rời giường, cứ lăn qua lăn lại trong khi “một đứa bé bình thường mười một tuổi là phải đi học”.
25 Tiểu Lạc, từ ngày nhõng nhẽo hôm đó, có lẽ anh xấu hổ nên đi học về không nói chuyện với Đào Đào nữa. Cô bé không có ai chơi, lại ở trong phòng chơi với BiBi, Tiểu Mật Đào.
26 Khi Hân Hân về phòng, chỉ thấy Đào Đào đắp mền kín mặt. Cô lo lắng hỏi ngay:-Đào Đào, sao vậy con?-Đào Đào mệt ạ -Đào Đào kéo mền kín mặt. Nói dối rất xấu, nhưng Đào Đào muốn ba về, ba về để mua lại đồ ẹ.
27 -Này…. Khang Kỳ Bách mang theo một tập tài liệu, thảy trước mặt Nhiếp Ân. Cô cầm tài liệu lên xem, khẽ mỉm cười, vẻ hài lòng đong đầy trong mắt:-Anh cũng giỏi thật.
28 Nhưng bậc thầy lại có khi thất bại phải không?Lạc Lạc ôm bụng cười bò. Khang Kỳ Bách thì im lặng như mọi khi. Nhiếp Ân bực bội gắt lên:-Em có im không? Cười cái gì mà cười?-Cười thì cười chứ.
29 Buổi tối, sau bữa cơm, “gia đình Lạc Lạc” mượn cớ đi ra phố. Cả ba lên trên xe buýt rời khỏi biệt thự của Nghiêm Thành. Qua đêm nay…. Khi rời khỏi nhà, Nhiếp Ân vẫn còn dịu dàng nói với Hân Hân:-Chị ra ngoài mua chút đồ, một lát mua đồ ăn tối về cho em nha.
30 Lời của Nghiêm Thành không chỉ làm Hân Hân hoảng sợ mà cả Đào Đào cũng ngạc nhiên. Cô bé vịn ngực áo anh, giọng nói non nớt vang lên:-Ba của Đào Đào ở xa lắm.
31 Trong lúc Diệp Tâm còn suy nghĩ, Đào Đào cứ quấn quýt quanh Nghiêm Thành. Cô bé rất ngoan ngoãn, ôm Tiểu Mật Đào ngồi dưới chân giường, Nghiêm Thành vừa trở mình là cô bé lại hỏi ngay:-Ba uống nước “hông”?-Ba ơi, ba uống thuốc chưa?-Ba ơi!Gương mặt trẻ thơ bừng sáng.
32 Để cho Diệp Tâm thời gian yên tĩnh, Nhiếp Ân bước ra ngoài. Khang Kỳ Bách mới đi đâu đó về, Lạc Lạc và Đào Đào theo sau. Trên tay anh ta còn có một con diều, nhìn thì biết là mới dán bằng thứ giấy báo rẻ tiền.
33 Chén cháo đậu xanh do Diệp Tâm nấu, hương vị rất ngon. Năm năm trước, Nghiêm Thành đổ bệnh nhưng vẫn đến công ty làm việc. Diệp Tâm cũng như bao cô gái khác, thích làm đẹp.
34 Đào Đào vừa mở mắt đã chạy đi tìm ba ngay. Nghiêm Thành đã khỏe hơn, tựa vào giường trả lời điện thoại của ai đó. Lông mày anh nhíu lại. Đào Đào trèo lên giường, ôm lấy anh.
35 Buổi tiệc xã giao kéo dài hơn 9 giờ đêm là tới phần khiêu vũ. Tuy nhiên khách mời đinh của tiệc là ông Giản -Phó thị trưởng đột ngột bị bệnh nhẹ, không đến được.
36 Một nhà ba người đi siêu thị luôn là một hình ảnh đẹp. Huống gì Nghiêm Thành cao to tuấn tú, Diệp Tâm lại mang vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng…Cô bé con xinh xắn, rạng rỡ.
37 Không ngoài dự đoán của Nghiêm Thành, chỉ khoảng một tiếng sau, đã có điện thoại từ nhà. Giọng ba vang lên, rõ ràng, rành mạch. Đã bao nhiêu lâu không nghe giọng ông rồi:-Về nhà ngay.
38 Có nằm mơ Nhiếp Ân cũng không nghĩ tới, người đồng hành của mình lại là một cảnh sát. Còn là đội trưởng đội hình sự số 6. Anh ta…-Không có chuyện gì là không thể cả.
39 Sau khi buổi tiệc kết thúc, Đào Đào lưu luyến tiễn Mạnh Bằng về, còn dặn đi dặn lại cậu ta:-Anh ơi, khi nào anh với anh Mạnh Bằng lại tới đây chơi với Đào Đào vậy?-Nhanh thôi- Mạnh Bằng xoa đầu cô bé, còn hôn nhẹ lên má Đào Đào -Sẽ nhanh thôi mà.
40 Không ngoài dự đoán của Lạc Lạc, “phi vụ” Nghiêm Thành muốn hợp tác -mục tiêu là Thạch tổng của Minh thị. Tập đoàn này khoảng mấy năm nay không chỉ có thế lực hùng hậu mà đang bắt đầu phát triển thị trường qua khu vực miền Đông.