41
Đường Quỳ yên lặng ghi nhớ biển số chiếc xe kia.
Cô loáng thoáng có linh cảm, chuyện này có quan hệ với Giang Trúc.
Sau lưng Ninh Đạt chắc chắn có người xúi giục, mà Đường Cách không muốn để cô dính dáng tới việc này, không chịu nói ra tên tuổi người đó, bên phía Giang Trúc lại càng chẳng cạy được miệng.
42
Nói chuyện điện thoại xong, Đường Cách nhìn Diệp Thời Ngôn, thở dài: “Sau cậu cứ đuổi theo không bỏ mãi thế, người không biết chuyện còn tưởng cậu mặt dày mày dạn như vậy là nhìn trúng tôi đấy!”
Anh vừa dứt lời, Diệp Thời Ngôn cũng chầm chậm ngồi về chỗ của mình, lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, châm lửa, hít sâu một hơi.
43 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu óc Đường Quỳ nóng lên, cô nghĩ thầm, người ta đã bắt nạt anh đến mức này, cô còn không ra ngoài, chỉ sợ một mình Giang Trúc chịu không được.
44
Bởi vì lần này bị “mất mặt”, cả ngày sau đó, Hạ Mân đều không gửi tin lên nhóm nữa.
Bên phía bệnh viện, Trịnh Thâm vẫn chưa chịu nói tiếng nào với Trịnh Ngọc, mà Trịnh Ngọc lại thật sự đi mua canh gà, yên lặng đưa đến.
45 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù ngoài mặt Đường Quỳ nói muốn cảm ơn, nhưng Bạch Duy Di cũng không xem lời này làm thật.
46 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Quỳ vừa ra khỏi cửa đã thấy Bạch Duy Di.
47 Lá gan của Đường Quỳ không hề nhỏ, dù sao thì lúc học trung học cô và bạn cùng phòng cũng đã từng xem qua mười bộ phim kinh dị đáng sợ nhất trong và ngoài nước.
48
Mặc dù lời là nói với Giang Trúc, nhưng ánh mắt chú Đường không biết là vô tình hay cố ý mà vẫn luôn nhìn thẳng về phía Đường Quỳ.
Giang Trúc đi lên trước một bước, che lại Đường Quỳ ở đằng sau: “Không cần phiền toái như vậy chứ?”
“Cần chứ!” Chú Đường nói: “Dù sao thì làm việc gì cũng cần phải có phép tắc.
49
Mặc dù nói là thỉnh cầu, nhưng chú Đường chắc chắn rằng cô sẽ đồng ý.
Đường Quỳ nói: “Chuyện này… Tôi muốn bàn bạc với mẹ đã. ”
Chú Đường cũng không miễn cưỡng thêm, ông chuyển chén rượu trong tay cho Đường Quỳ: “Mặc dù ông ấy chưa từng quan tâm chăm sóc cháu, nhưng tốt xấu gì cũng là cha con với nhau, cháu có thể kính ông ấy một chén rượu chứ?”
Đường Quỳ nhận lấy chén rượu kia, quỳ ở trước phần mộ, mấp máy môi, thế nhưng rốt cuộc vẫn không gọi ra cái danh xưng kia.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Đường Quỳ tỉnh dậy đã là giữa trưa.