21 Buổi đêm dường như có tiếng động gì kì lạ làm cho tôi sợ hãi tỉnh giấc. Đèn vẫn còn sáng, An Tâm đang dựa vào đầu giường ngồi đọc sách. Dường như cô cảm thấy được tôi tỉnh giấc mà lơ đãng vươn tay kéo tôi đến bên cạnh.
22 Khi những ngọn đèn trên sân khấu đồng loạt tối đi, khắp nơi đều vang lên những tiếng huýt gió chói tai, còn có người lớn tiếng hét to. Mới đầu chỉ là vài người rời rạc hét lên nhưng rất nhanh liền biến thành tất cả mọi người có mặt đều tham dự hò hét.
23 "Chương 23 là ngoại truyện nên Ad skip luôn, chúc mọi người trung thu vui vẻ"Bên ngoài đã tối mù mịt, nhưng vì trong cửa hàng rất sáng nên nhìn từ ngoài lớp kính thuỷ tinh có thể thấy bóng người chạy đi chạy lại của An Tâm với Tiểu Mễ, Tiểu Gia.
24 Trên người anh tản mác thứ mùi vị làm lòng người bình yên, đó là mùi nước hoa trà xanh thoang thoảng mà tôi rất đỗi quen thuộc. Tôi nhớ lọ nước hoa nam là quà tôi tặng anh sau đợt tăng lương.
25 Uể oải bò lên giường, điện thoại đột nhiên đổ chuông. An Tâm miễn cưỡng cầm điện thoại lên xem, không chút hào hứng, ném tới trước mặt tôi: "Gã đáng ghét vô lương tâm đi công tác cũng không đánh tiếng chúng ta một tiếng, mặc kệ"Cái tên loé lên trên màn hình điện thoại rất gai mắt, tôi lao vào trong chăn, nhắm mắt không thèm nhìn.
26 Đêm đó sau khi Lôi Lạc đưa bọn tôi về, tôi và An Tâm đều mất ngủ. An Tâm nằm im lìm trong bóng tối không nhúc nhích, chỉ có hai tròng mắt to lặng lẽ nhấp nháy.
27 Một miếng chocolate giấy gói tinh xảo trên mặt bàn chầm chậm đẩy đến trước mặt tôi. Tôi liếc sơ một cái. Không thèm nhúc nhích. Miếng chocolate xinh đẹp thứ hai lại được đẩy tới cùng một chỗ với cái trước.
28 Rèm cửa sổ kéo sang hai bên để lộ ra sắc trời âm u bên ngoài, còn hiện lên những tia nắng hồng nhạt quỉ dị, không biết từ lúc nào những bông tuyết thật nhỏ cũng rơi rơi.
29 Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ong ong bên tai, mở mắt ra, thì ra đã sáng sớm rồi. Ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ vào phòng, nhánh cây cao phủ một lớp tuyết dày.
30 An Triết đứng ngồi không yên mà đi qua đi lại trong phòng khách. Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn nên tư thế đứng có chút quái dị, không giống như chân bị cà nhắc mà trông như là đang cố tình bắt chước dáng đi lại của người bị tật.
31 Tôi ra sức quạt cánh, cẩn thận hạ móng vuốt xuống tay nắm cửa. Đại khái là tôi tưởng An Tâm quay trở lại cho nên mới bất cẩn giật mình như thế này. Dưới ánh sáng ảm đạm, một bong người màu đen biếng nhác tựa người vào khung cửa, những sợi tóc lộn xộn che ở trước mắt, đằng sau mớ tóc là đôi mắt xếch sáng quắc.
32 An Tâm có vẻ mơ hồ ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách thu chi, vô thức lặp lại lời nói của tôi: “Đêm Giáng sinh?”Hai giây sau, cô như phục hồi tinh thần, giọng nói lập tức cao thêm một cơ số decibel: “Đêm Giáng sinh!”Cô nhảy dựng khỏi cái bàn, tôi vừa nhanh chóng né ra xa một chút, vừa khẩn trương chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của cô.