Anh... Thích Em Được Không Chương 27 Làm Bạn Được Không ?
Chương trước: Chương 26 Gặp Lại .
Chương 27
Khánh và Song Nhi đi bên cạnh nhau mà chẳng nói câu gì , từ lúc rời chỗ đó tới giờ Song Nhi cứ im lặng mãi , Khánh nhìn Song Nhi một cách lặng lẽ từ khi quen biết cô ấy đến giờ chưa bao giờ thấy Song Nhi im lặng một cách kì lạ .
- Cậu không thắc mắc anh ta là ai sao ?
Song Nhi bắt đầu mở miệng quay sang Khánh .
- Ai cũng có bí mật cho riêng mình , nếu như cậu kể tôi sẽ nghe nếu không kể tôi sẽ không quan tâm .
Khánh ân cần nhìn Song Nhi , 2 người cùng ngồi lên mảnh cỏ bên hồ sen như mọi khi .
- Anh ta tên là Trình Gia Dương làm ở bệnh viện trên thành phố ...
Song Nhi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho Khánh nghe , cô không biết tại sao mình lại muốn kể cho cậu ấy nghe nữa , một sự tin tưởng tuyệt đối muốn nói ra hết tất cả những đau thương cô phải gánh chịu trong ngần ấy năm .
- Thì ra đây là lí do cậu với cô Nhật Quyên mới về đây .
Khánh nhìn Song Nhi , cậu không nghĩ rằng một cô bé chỉ 15 tuổi đã phải trải qua nhiều áp lực đến như vậy , so với lúc đó thì bây giờ Song Nhi khác hẳn , đã trở nên mạnh mẽ nhiều hơn .
- Nhưng tôi lại không ngờ rằng anh ta lại xuất hiện ở đây .
Song Nhi buồn rầu , những kí ức tưởng chừng đã quên lãng theo thời gian nhưng không ngờ trong phút chốc tất cả lại đến một cách bất ngờ .
- Mọi chuyện sẽ qua thôi !
Khánh đưa nhẹ đầu của Song Nhi vào vai mình , Song Nhi cũng không phản kháng cứ thuận theo Khánh , bây giờ cô mệt mỏi lắm rồi chẳng còn bận tâm mọi thứ xung quanh nữa .
----------
Gia Dương cùng mọi người đã có mặt tại trạm xá của xã, vì đường đi khá xa nên mọi người cũng rất mệt mỏi nên ai nấy cũng đi nghĩ ngơi .
Gia Dương đi về phòng của mình , nó chỉ là một cần phòng nhỏ , có một chiếc giường bé xíu vừa cho một người nằm , một cái tủ cùng với bộ bàn ghế đã rất cũ kỉ nhưng căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp , anh bắt đầu vào công việc sắp sếp mọi thứ của mình vào phòng .
- Cốc ..Cốc
Tiếng gõ cửa vang lên ,
- Cửa không khoá vào đi !
Gia Dương tò mò quay sang nơi phía cửa .
- Chào bác sĩ ! Căn phòng hơi nhỏ liệu bác sĩ có ở được không ?
Một người đàn ông khoảng 40 mấy tuổi lên tiếng nhẹ nhàng , ân cần hỏi.
- Mời chú ngồi ! Con là người rất đơn giản nên ở đâu cũng được ạ !
Gia Dương vui vẻ , kính cẩn với người trước mặt mình . Anh được biết đến chú này tên Thành làm trưởng ấp ở xã này , là một con người hiền lành , luôn quan tâm đến mọi người , rất có trách nhiệm với công việc , nên anh rất kính trọng chú Thành .
- Mọi người đến đây nhưng chúng tôi chẳng có bữa tiệc hoành tráng nào thật là thất lễ , bác sĩ không để tâm chứ !
Vẻ mặt ngượng ngùng của chú Thành được hiện rõ , vì ở đây là một vùng quê còn nghèo đói nên việc đãi tiệc rất xa xỉ .
- Chú đừng gọi con là bác sĩ nữa cứ gọi là Gia Dương là được rồi, còn chuyện đãi tiệc thì không cần đâu ạ
Gia Dương cười nhẹ .
- Lúc chiều nghe tin cậu bị cướp đã lấy lại được đồ chưa vậy .
- Dạ con lấy được rồi , mà chú có biết Vũ Song Nhi không ?
Gia Dương chợt nhớ đến Song Nhi , chắc cô ấy ở gần đây nên tiện miệng hỏi luôn .
- Vũ Song Nhi con của Nhật Quyên sao ! Con bé ấy rất tốt bụng thường xuyên giúp đỡ mọi người trong làng , còn hay trừng trị những đứa du côn trong làng hay bắt nạt kẻ khác...
Gia Dương ngồi lắng nghe những gì chú Thành kể về Song Nhi , thật quá khác , khác như một con người khác xuất hiện vậy , theo những gì chú Thành kể Song Nhi và mẹ đang ở cuối làng , sinh sống bằng nghề bán chè sen .
- Bây giờ cậu nghỉ ngơi đi , ngày mai cậu và mọi người tập trung lúc 7 giờ nha .
Chú Thành đứng dậy ra ngoài . Gia Dương vẫn còn miên man suy nghĩ gì đó rồi cũng nhanh chóng quayại việc dọn dẹp của mình .
--------
Tại Anh .
Song Vi đã đến được Anh , cô được mọi người đón tiếp vô cùng nồng hậu , cô được sắp sếp trong một chung cư cao cấp . Sau đó còn được thực tập tại bệnh viện ' George's London' ( ĐH Y Khoa Tại Anh ) .
Hôm nay là chủ nhật nên Song Vi quyết định đi tham quan mọi thứ xung quanh thành phố Luân Đôn . Mọi thứ thật khác biệt so với Việt Nam , Song Vi lặng lẽ nhìn mọi người đi qua , nơi đây thật đẹp nhưng lại thiếu anh , chẳng biết từ khi nào mỗi khi vắng anh cô lại thấy cô đơn như vậy , phải chi có anh ở đây thì hay quá rồi . Nhanh chóng Song Vi liền đem điện thoại ra gọi cho Gia Dương .
- Reng Reng Reng ...
Tiếng Reng mãi nhưng vẫn chưa có câu trả lời , Song Vi liền nhìn lại đồng hồ đã 9 giờ kém 15 phút , mới nhận ra rằng chắc bây giờ anh còn ngủ , khác múi giờ thật bất tiện .
Song Vi đang phải cất điện vào trong túi xách của mình , đi thêm một đoạn liền ghé vào một quán cafe ven đường , cô chọn một chỗ ngồi gần cửa để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh .
- Hello ! What do you want to use ? ( Chào cô ! Cô muốn dùng gì ) .
Một cô gái vui vẻ đến gần Song Vi đưa menu ra trước mặt .
- Give me a cup of capuchino. ( Cho tôi một ly capuchino)
- Yes .( Vâng )
Song Vi lại tiếp tục chống cằm nhìn ra cửa , cô lại không ngờ rằng có ngày mình lại đến được Anh để thực hiện ước mơ này .
- Please have some . ( Mời dùng )
Cô gái lúc nãy đưa đến bàn cho Song Vi một ly capuchino nóng hổi rồi đi vào . Song Vi đưa tay lấy ly capuchino uống vào một ngụm rồi đặt xuống .
- Song Vi là cậu sao ? Sao cậu lại ở đây .
Một người đàn ông nào đó dừng ngay bàn của Song Vi , tỏ ra rất bất ngờ khi có xuất hiện của Song Vi .
- Nhật Huy , mời cậu ngồi , tôi sang đây để du học , còn cậu .
Song Vi cũng bất ngờ khi gặp Nhật Huy ở đây , vì cũng lâu rồi hai người chưa gặp lại kể từ khi tiệc thôi nôi của Nhật Phương .
- Cậu vẫn giỏi như ngày nào nhỉ ! tôi có chuyến công tác nên phải ở đây .
Nhật Huy cười ngồi xuống ghế đối diện với Song Vi .
- Phương Anh và Nhật Phương vẫn khoẻ chứ ?
- Họ vẫn khoẻ... Tìm được Song Nhi chưa .
Vẻ mặt của Nhật Huy liền thay đổi , đã 10 năm trôi qua , anh chưa bao giờ quên , nó cứ hiện lên mỗi khi anh gặp những người xung quanh của Song Nhi .
- Cậu vẫn còn nhớ chị ấy sao ? Nhưng đã 10 năm vẫn không còn tung tích gì .
Song Vi cũng buồn man mác , cô vẫn cứ dằn dặt rằng mình chính là nguyên nhân mà Song Nhi bỏ đi .
- Mối tình đầu thường khó quên mà .
Nhật Huy cười gượng .
- Cậu không giận chị ấy sau , những chuyện chị ấy đối xử với cậu .
Song Vi tò mò nhìn Nhật Huy .
- Không ! Một chút cũng không .
------------
7 giờ sáng tại trạm xá mọi người đã tập trung đông đủ , bệnh nhân cũng sắp thành một dãy dài , ở đây đều là những bác sĩ với những chuyên khoa khác nhau .
- Cô thấy sao rồi ạ ?
- Chú đau chỗ này phải không ?
....
Tấp nập những câu hỏi của bác sĩ dành cho bệnh nhân , người đi ra đi vô liên tục .
- Mẹ ơi cẩn thận .
Song Nhi dìu Nhật Quyên vào trạm xá , vốn dĩ cố không muốn tới đây nhưng vì mẹ của cô nói là đau lưng nên muốn đi khám thử dù sao cũng là miễn phí .
- Không sao đâu !
Nhật Quyên cười nhẹ .
- Song Nhi , em cũng đến đây sao ?
Gia Dương đi đến gần mẹ con của Song Nhi , anh cũng khá bất ngờ anh cứ sợ Song Nhi sẽ không muốn đến nơi mà có anh .
- Không bệnh đến đây làm gì .
Song Nhi quay sang nhìn Gia Dương nói không còn thương thì thật dối lòng , mà còn thương thì chẳng bao giờ với tới , nên mỗi khi gặp anh lại rất bối rối cứ phải tỏ ra chẳng quan tâm .
- Ừ he ! Mà gì Nhật Quyên đây sao lâu rồi con không gặp gì .
Gia Dương liền quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh Song Nhi , đôi mắt thì vẫn cứ như vậy , khuôn mặt thì hiện rõ những nét nhăn .
- Là Gia Dương đây sao , chúng ta có duyên thật .
Bà Nhật Quyên cười tươi , tuy bà chẳng nhìn thấy gì nhưng bà cảm nhận được anh là một người tốt .
- Vô duyên thì có .
Song Nhi nói thêm vào ,
- Con bé này ! Xin lỗi cháu nhé .
- Không sao đâu gì .
- Nguyễn Nhật Quyên
Tiếng của một cô y tá vang lên , chào tạm biệt Gia Dương , Song Nhi và bà Nhật Quyên cùng bước vào trong .
Gia Dương nhìn theo bóng của họ khuất xa dần .
-----------
Sau một ngày làm việc mệt mỏi , buổi chiều hôm đó Gia Dương được chú Thành đưa đến trại trẻ mồ côi nhỏ ở trong làng. Nơi đây có rất nhiều đứa trẻ đi ba mẹ mình bỏ rơi đều được chú Thành đem về đây nuôi dưỡng .
- À ơi à ơi , con ngủ cho ngoan giấc mơ mẹ mang đầy lời mẹ ru .
- À ơi à ơi , mãi mãi chúng ta một gia đình nhỏ một hạnh phúc to .
Tiếng hát du dương trong trẻo vang lên . Gia Dương cùng chú Thành đi đến gần bờ sông thì thấy một đám trẻ đang bu quanh một cô gái , cô gái mỉm cười thật tươi ngân nga vang giai điệu cùng cây đàn guitar .
- Là Song Nhi đấy , con bé rất nhiệt tình cuối tuần nào cũng đến chơi với bọn trẻ và hát cho chúng nghe .
Chú Thành nhìn về phía Song Nhi và bọn trẻ .
- Rốt cuộc Song Nhi là người như thế nào đây !
Gia Dương ngẩn ngơ nhìn theo chú Thành , tuy mới xuống được vài ngày mỗi lần gặp Song Nhi đều là những tính cách khác nhau .
- Tiếp xúc lâu ta sẽ hiểu .
Chú Thành nói dứt câu liền đến gần với bọn trẻ .
- Chúng ta về ăn cơm thôi nào !
Bọn trẻ nhanh chân theo chú Thành vào trong để ăn cơm chiều , tuy thiếu đi tình thương nhưng chúng rất ngoan nên chú Thành cũng đỡ phần nào và cố gắng bù đắp cho chúng .
- Em hát hay thật , hát cho anh nghe một bài đi
Gia Dương ngồi xuống cạnh Song Nhi .
- Sao tôi phải hát cho anh nghe chứ !
Song Nhi không nhìn Gia Dương cứ chằm chằm vào con sông trước mắt tẻ nhạt và ảm đạm.
- Với tư cách là fan cũng được .
Gia Dương liền nằm xuống thảm cỏ nhắm nghiền mắt lại .
- Vì cớ sao ta chữ duyên phai tàn , vì cớ sao ta không thể bên nhau , một thứ hi sinh anh nỡ sao phụ lòng cho em khóc nhiều đêm , người hiểu cho em số duyên an bài , lòng rất yêu anh những chẳng thể nói , dù vẫn biết anh đang khổ tâm hơn nhiều , sao nước mắt cứ rơi vì nhớ thương nhau...
Song Nhi khẽ nâng lên từng phím đàn , giai diệu dai dứt như nỗi lòng của Song Nhi vẫn kìm nén bấy lâu .
- Anh và em làm bạn được không ?
Gia Dương muốn bắt đầu lại từ đầu , muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn , sẽ bù đắp những gì cô trải qua .
- Không .
Song Nhi đứng dậy đem cây đàn theo bỏ mặc Gia Dương lại phía sao , cô chẳng phải ghét anh mà cô không muốn lại phải hi vọng và chờ đợi nữa .
Gia Dương ngớ người nhìn theo Song Nhi ,
Có một người nãy giờ vẫn chăm chú nhìn họ là Khánh .
- Con gái dù mạnh mẽ tới đâu thì gặp người họ thương cũng sẽ yếu lòng mà thôi .
Tiếp
~