Anh... Thích Em Được Không Chương 25 Cuộc Sống Mới .
Chương trước: Chương 24 Mình Cùng Đi
Chương 25
10 năm trôi qua .
Hôm nay là ngày rất đặc biệt , tại GEM center diễn ra một đám cưới của giám đốc của công ty " Minh Nhi " , một công ty chuyên về lĩnh vực thiết kế trang phục hàng đầu Việt Nam là Vũ Thiên Minh ( Ren ) , người còn lại là một bác sĩ chuyên khoa thị lực chính là Tăng Khiết My .
Thiên Minh đã trở thành một người đàn ông chính chắn hoà cùng bộ vest đen , đứng cạnh Khiết My là bộ đầm ren hồng mới nhất do tự anh thiết kế cho vợ mình .
Họ đều là những con người tuổi trẻ tài cao , luôn áp đặt mình với sự thành công , họ đến với nhau vì tình yêu chân thành .
Khách mời đều là những danh nhân thành đạt và có vị thế xã hội , Hai người họ đứng trước cửa đón chờ những vị khách đang đến gần .
- Chúc mừng hai cháu .
Một người đàn ông đứng tuổi bước đến chúc mừng Thiên Minh
- Dạ ! Cảm ơn chú đã dành thời gian đến đây .
Thiên Minh vui vẻ tiếp lời .
- Hạnh phúc nha !!!
Nam Phong đi đến , cậu vẫn đẹp trai như ngày nào , bây giờ cậu đang quản lý chuỗi nhà hàng lớn .
- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ gia đình tôi lúc trước .
Thiên Minh rất biết ơn gia đình Nam Phong vì đã giúp đỡ cho gia đình của mình rất nhiều trong thời gian qua .
- Không có gì mà .
- Mời cậu vào trong .
Thiên Minh đưa tay chỉ vào trong.
- Chúc mừng anh chị
Một cô gái rất xinh , diện trên người chiếc váy trắng như một nàng công chúa , đi bên cạnh là một chàng trai không kém phần lịch lãm , sang trọng trong bộ vest xám tro , hai người họ như những nàng công chúa và hoàng tử trong cổ tích .
- Song Vi và Gia Dương đến rồi à .
Khiết My vui cười nói .
- Dạ !
- Tập kêu bằng chị đi nhé .
Khiết My quay sang Gia Dương trêu .
- Hai đứa cũng mau tính chuyện của mình đi chứ .
Thiên Minh cũng nhìn Gia Dương .
Còn về phần Song Vi và Gia Dương chỉ cười ngại ngùng .
Gia Dương hiện giờ là trưởng khoa chuyên khoa thị lực của bệnh viện " Vũ Anh " . Còn Song Vi đã thực hiện ước mơ của mình trở thành bác sĩ chuyên khoa thần kinh .
Khách mời đã đến đông đủ , mọi người tập trung ở giữa nhà hàng .
- Anh cảm ơn em , em là một phần trong cuộc sống của anh , lúc trước khó khăn em cũng không rời xa anh , anh yêu em .
Thiên Minh nhìn Khiết My với ánh mắt ngọt ngào , làm mọi người xung quanh không khỏi ghen tỵ .
- Anh là nguồn sống của em .
Khiết My đáp lại lời của Thiên Minh.
- Hôn đi ! Hôn đi !
Tiếng mọi người vang lên .
Tiếp đó là một nụ hôn dài , một nụ hôn chất chứa nhiều hạnh phúc.
- Họ thật hạnh phúc .
Song Vi hướng đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Thiên Minh và Khiết My .
Gia Dương nhìn Song Vi , mỉm cười tươi .
- Em sẽ không hạnh phúc nếu không có anh .
- Không có anh em mới hạnh phúc đấy .
- Thật à !!!!!
- Tất nhiên .
Có một người nãy giờ luôn nhìn về phía của Gia Dương và Song Vi , chính là Nam Phong , cậu đã theo đuổi Song Vi 10 năm nay , nhưng chưa bao giờ cô có tình cảm với cậu , tình cảm của cô luông chỉ có Trình Gia Dương thôi .
- Em nhất định phải hạnh phúc , anh sẽ luôn theo dõi và giúp đỡ cho em .
-------------
Trái với không khí vui vẻ tấp nập của Sài Gòn , nơi đây là Đồng Tháp , một vùng quê yên bình , những hồ sen đua nhau nở rộ , người người thì luôn tất bật lo cho gia đình mình .
Gần trường học cấp ba , có một đám học sinh đang bắt nạt một cậu học sinh nào đó .
- Mày đưa tiền cho tao .
Một tên học sinh đô con nắm chặt cổ áo của cậu học sinh đó .
- Em không có tiền .
Cậu học sinh khép nép lo sợ .
- Mày đi học mà hkông có tiền , muốn chết hả .
Tên học sinh côn đồ ấy và đám bạn lao vào đánh cậu học sinh tới tấp .
- Dừng lại !!!!
Một cô gái chạy đến ,
- Nè mày là ai ! Không liên quan thì tránh ra không thôi mày cũng có kết cục như thằng này đấy .
Nghe có tiếng nói , bọn học sinh quay qua .
- Nè một đám con trai lại đi ăn hiếp một đứa yếu hơn mình , không thấy hèn sao ?
Cô gái ấy nhếch mép cười .
- Hèn thì sao , có liên quan gì đến mày .
- Thấy chướng mắt được không .
- Được thôi nể tình mày là con gái mình tao sẽ xử mày , cho mày biết như thế nào là xen vào chuyện người khác .
- Lên hết đi .
Cô gái đó nhìn về hướng đó khinh bỉ và thách thức .
- Con này ngon .
Đám học sinh tiến về phía cô gái đánh liên tục , cô gái cũng không kém đánh trả lại tụi nó , sau 5 phút , tụi nó bị đánh tơi bời bỏ chạy thật nhanh .
- Mày đợi đó !!!!!
Trước khi đi cũng không quên bỏ lại một câu .
- Mau về nhà đi .
Cô gái nhìn cậu học sinh đang nằm dưới đất .
- Em cảm ơn chị , mà chị ơi chị tên gì vậy ?
- Vũ Song Nhi .
Song Nhi lặng người bỏ đi , cô đi trên con đường đất mòn , bước từng bước một , đi mãi , đến một hồ sen , cô ngồi xuống đám cỏ lặng nhìn mọi thứ xung quanh .
Sau khi rời khỏi bệnh viện , mẹ con Song Nhi quyết định về quê sinh sống , cuộc sống cô rất khó khăn , hằng ngày mẹ cô nấu chè hạt sen bán , cũng may nhờ có một người luôn giúp đỡ mẹ cô trong những ngày cô đi học , cô xin học ở ngôi trường nhỏ trong làng và cũng học xong cấp 3 , mặc dù cô rất muốn ở nhà phụ mẹ mình , nhưng mẹ cô lại bảo là
" phải cố gắng học mới thay đổi được tương lai " .
- Nè ! Tôi biết cậu ở đây mà .
Một người con trai đi về phía Song Nhi và ngồi xuống . Song Nhi không nói gì chỉ nhìn cậu ta .
- Mặt cậu lại bị thương rồi kìa .
Người con trai ấy lấy trong túi ra miếng băng cá nhân ra , dán lén chỗ bị thương của Song Nhi .
- Cảm ơn Khánh .
Cậu ấy là Hoàng Khánh , một con người cực kì tốt , nhưng lại không có tình thương của ba lẫn mẹ , ba mẹ cậu mất vào nằm cậu 7 tuổi . Cậu ở một mình trong một ngôi nhà nhỏ phía cuối làng , cậu rất khó khăn , nhưng khi gặp mẹ con Song Nhi , cậu đã cho mẹ con Song Nhi sống cùng , Hằng ngày cậu phụ mẹ tôi bán chè .
- Biết vậy tôi không dạy võ cho cậu, suốt ngày cậu chỉ đi đánh người .
Đúng vậy chính là Khánh dạy Song Nhi đánh võ , cậu thật hối hận mà , dạy võ cho cô ấy là không muốn ai ức hiếp mình , nhưng Song Nhi toàn làm trái lại với điều đó .
- Tôi giúp người mà .
- Giúp người cũng đừng để mình bị thương chứ !!
Khánh nhìn Song Nhi với ánh mắt dịu dàng , bao lâu nay vẫn vậy , lúc trước khi ba mẹ cậu mất , trái tim cậu nhưng đóng băng lại , nhưng khi mẹ con Song Nhi đến , trái tim cậu một lần nữa mở ra và cho cậu biết cảm giác gia đình là như thế nào .
- Nghe nói tuần sau có bác sĩ mới xuống trạm y tế đó .
- Vậy sao !
Song Nhi bâng quơ trả lời , nơi đây cũng từng có nhiều bác sĩ về rồi , nhưng họ lại đi vì không chịu nổi cuộc sống ở nơi đây .
- Từ Sài Gòn về và sẽ mở một cuộc khám sức khoẻ miễn phí , cậu nên dẫn gì Nhật Quyên đi khám .
- Họ cũng sẽ về sớm thôi !
Song Nhi nằm xuống trên đám cỏ nhắm nghiềng mắt lại . Khánh thấy vậy cũng không nói gì nữa và nằm xuống cạnh Song Nhi .
-----------
Chiều đến Song Nhi và Khánh đi về nhà .
- Mỏi chân quá à !!!
Đang đi thì Song Nhi đột nhiên dừng lại .
- Muốn sao nữa .
Khánh ngán ngẫm quay lại .
- Cậu cõng tôi về đi
- Như heo mà bắt người ta cõng .
- Cõng không thì bảo ??
Song Nhi bẽ tay nhìn Khánh ,
Khánh hết cách ngồi thụp xuống , thật hết cách mà , tính côn đồ lại hiện lên rồi , Song Nhi leo lên lưng Khánh . Đi một đoạn khá dài cuối cùng cũng tới nhà , Khánh thả Song Nhi xuống .
- Mẹ ơi ! Tụi con về rồi .
Song Nhi chạy vào nhà . Khánh chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm .
- Mẹ đây .
Song Nhi chạy nhanh lại đỡ mẹ mình ra phía trước ngồi .
- Hai đứa đói chưa ! Mẹ nấu cơm rồi hai đứa ăn đi .
Bà Nhật Quyên khẽ nói với Song Nhi cùng Khánh .
- Lần sao mẹ đừng làm vậy nữa , tụi con muốn ăn tụi con sẽ làm .
Song Nhi nắm chặt tay mẹ mình , cô thương mẹ mình lắm vì cô mà mẹ cô phải sống trong bóng tối suốt 10 năm nay .
- Khụ ! Khụ !
Bà Nhật Quyên ho lên từng tiếng .
- Mẹ ! Mẹ đã uống thuốc chưa
Song Nhi nhìn mẹ đầy lo lắng
- Không sao đâu , chỉ là cảm mạo thôi mà rồi sẽ hết thôi .
---------------
Tại một căn biệt thự .
- Anh đã nói bao nhiu lần em mới chịu hiểu đây .
Người đàn ông lớn tiếng
- Lúc nào anh cũng phải bắt em hiểu cho anh nhưng có bao giờ nghĩ cho em chưa , khi có một người chồng suốt ngày ngoài đường tiếp xúc với bao nhiêu cô gái .
Người phụ nữ cũng không kém .
- Em chỉ biết ghen vô cớ , anh chỉ là làm việc .
- Ghen vô cớ sao ! Anh biết em rất lo sợ một ngày nào đó sẽ mất anh không .
- Em đã không tin tưởng anh thì thôi vậy .
Người đàn ông định quay đi , anh thật sự mệt mỏi khi cứ phải giải thích những lần ghen vô cớ của vợ mình.
- Baba ! Đừng đi mà .
Một bé gái lại gần ba của mình , dùng đôi mắt của sự trông chờ.
- Nhật Phương à ! Ba xin lỗi .
Nhật Huy ôm con gái mình vào lòng , anh rất khổ tâm trong hoàn cảnh này , anh không thể nào để con gái anh không có được một gia đình hạnh phúc , suốt ngày nó phải chứng kiến toàn chuyện cãi nhau của ba mẹ nó .
Anh và Phương Anh đã kết hôn 5 năm trước , lúc đầu anh cũng không chấp nhận nhưng vì mẹ anh doạ tự tử nên anh đành nghe theo , nên từng ngày cố gắng giữ vững hạnh phúc này , nhưng do tính cách anh và Phương Anh cãi nhau liên tục vì những vấn đề nhỏ nhặt , nên con gái của anh Phùng Nhật Phương ( 4 tuổi ) tuy Nhật Phương nhỏ tuổi nhưng luôn rất hiểu chuyện luôn làm hoà cho ba mẹ nó .
Nhật Huy tiếp quản công ty của ba mình tại Việt Nam , còn Phương Anh từ bỏ mọi thứ trở thành một người vợ tốt , người mẹ tốt , ở nhà chăm sóc gia đình nhỏ của mình , nhưng vì bản tính hay ghen tuông nên hai người rất hay cãi nhau .
- Nếu là Vũ Song Nhi anh có nói những lời như vậy không ?
Phương Anh ngước nhìn Nhật Huy , nước mắt ứa ra sắp khóc .
- Em đang nói gì vậy ! Chuyện quá khứ em cứ đem ra nói mãi .
Nhật Huy thoáng giật mình khi nghe tên Song Nhi .
- Anh chưa bao giờ quên Song Nhi cả .
Phương Anh đau lòng khi nói ra những lời ấy , cô biết anh yêu Song Nhi rất nhiều .
- Em nói linh tinh gì vậy .
Nhật Huy bỏ đi ra ngoài , còn lại Phương Anh khóc nức nở .
- Ba ơi ! Ba ơi
Nhật Phương cố chạy theo ba nhưng không kịp , cô bé ngồi khóc mãi không thôi
10 năm mọi việc thay đổi quá nhanh chóng .
Tiếp
~
Xem tiếp: Chương 26 Gặp Lại .