21 “Anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh ngay lập tức, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh. ” Hàn Tử Dạ không trả lời câu hỏi của hắn mà dứt khoát nói luôn, mặc dù giọng bình tĩnh như trước nghe không ra hỉ nộ ái ố, nhưng trên mặt lại khó nén nổi sự oán hận và chán ghét sâu sắc.
22 Mình còn tưởng rằng Hàn Tử Dạ vừa thấy mình liền nói chuyện của chị cậu ấy, không nghĩ tới từ nãy giờ chẳng nói gì, thật kỳ quái! Không biết cậu đang suy nghĩ gì?
Lúc này tốc độ của Aston nhanh kinh người rời khỏi khu biệt thự, rời xa đường lớn đi vào đường nhỏ ven rừng yên lặng không một bóng người, trong mắt Hàn Tử Dạ lóe lên nụ cười bén nhọn.
23 “Tiểu tiện nhân, cậu phải thất vọng rồi, cậu tuyệt đối không giết chết được anh mày đâu, cậu còn phải trả giá đắt cho việc vì chị gái cậu mà dám giết tôi, việc ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết!” Tề Hâm Lỗi đánh cho Hàn Tử Dạ bất tỉnh để buông tay hắn ra, trên tay có dấu răng nhuộm máu hơi dọa người, hắn híp mắt nhếch môi thoáng nở nụ cười lạnh vô cùng nguy hiểm.
24 “Tiểu tiện nhân, anh mày khuyên cậu tốt nhất nên đàng hoàng một chút đừng õng ẹo làm loạn nữa, dao găm không có mắt đâu, nếu như không cẩn thận làm cậu đổ máu cậu cũng đừng trách tôi.
25 “Tiểu tiện nhân, bây giờ ngay cả chết cậu cũng không tự sát được sao mà giết chết tôi, còn khiến tôi chết thê thảm nữa, chẳng lẽ cậu muốn dùng thân thể song tính dâm đãng này khiến tôi sảng khoái chết tươi, sướng quá mà chết? Cậu thật độc ác quá đó! Hơn nữa cậu rất biến thái, thế mà lại muốn làm người không ra nam không ra nữ.
26 Tề Hâm Lỗi vừa nhìn cậu thì biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, lập tức xì mũi coi thường cười mắng: “Tiểu tiện nhận cậu thật ngây thơ, thế mà lại nghĩ chỉ cần nhịn một lát thì không có chuyện gì, tôi đây chết cười mất! Vừa rồi tôi quên không nói cho cậu biết điều đáng sợ nhất của “Cuồng Dã” là ở chỗ, người sử dụng thuốc không bị hung hăng huấn luyện ngược đãi điên cuồng đâm mấy lần thì tác dụng của thuốc tuyệt đối sẽ không lui.
27 “Tiểu lẳng lơ, chắc em chưa quên quần lót nhuộm đầy máu xử nữ và dâm thủy của mình đấy chứ, buổi chiều tôi nói muốn làm cậu liền lấy nó ra ngửi, sau đó thì dùng tay thủ dâm.
28 “Xin anh rể chủ nhân để chó mẹ nô lệ đê tiện khẩu giao cho anh!” Hàn Tử Dạ khéo léo gật đầu lần nữa, mặc dù hai tiểu huyệt phía dưới đói khát ngọ nguậy, muốn được côn thịt siêu lớn đẹp đẽ trước mắt này lấp đầy, hành hạ nhưng lại sợ hắn từ chối, đối phương sẽ không huấn luyện ngược đãi, điên cuồng đâm mình.
29 Sau khi Hàn Tử Dạ hơi giật mình lập tức hoảng sợ cao giọng hét chói tai: “A a a - Anh rể chủ nhân làm gì vậy? Mau lấy dao gọt trái cây ra đi, hoa huyệt nhỏ không muốn ăn nó, không muốn nó làm, hoa huyệt nhỏ chỉ muốn ăn đại điểu suất khí, chỉ cần đại điểu suất khí làm thôi… Ô ô.
30 “Chó mẹ nô lệ đê tiện, sao hoa huyệt nhỏ của cậu có thể đói khát lẳng lơ như vậy chứ, thật là đáng sợ!” Tề Hâm Lỗi cố ý chậc chậc mắng, nhưng cũng không gây khó dễ cho Hàn Tử Dạ.
31 “Trời ơi – Có điện, có điện…. A a a a a… Anh rể chủ nhân, trên kẹp nhũ và đập trứng thế mà lại có điện còn có thể rung rung, rất…. A a ha ưm a… Rất đáng sợ, rất đáng sợ… A a a a… Đầu vú và đài hoa sao lại mềm như vậy….
32 “Chó mẹ lẳng lơ đê tiện nhỏ giọng một chút, lỗ tai anh rể chủ nhân sắp bị cậu gào điếc rồi, thật không chịu nổi cậu. Hoa tâm dâm đãng bị gậy mát xa đâm đã kêu thành như vậy, nếu như đại điểu suất khí đẹp trai đâm đến cúc tâm của cậu, cậu còn không kêu rên lật nóc nhà lên sao.
33 “Anh cậu trở thành thượng đế, lên làm ông trời cảm giác thật là sướng muốn chết, ha ha ha… Anh rể chủ nhân cũng thoải mái như bay lên thiên đường, oh – loạt đạn đầu tiên trong đêm nay của đại điểu suất khí nên tặng cho cậu rồi…” Tề Hâm Lỗi kích động cất tiếng cười to, cả người sung sướng khó nói nên lời, thật sự bay tới thiên đường khiến côn thịt lớn lại đâm chọc vài lần rồi nộp vũ khí đầu hàng.
34 Hàn Tử Dạ bị bệnh!
Sau một đêm Tề Hâm Lỗi và Hàn Tử Dạ trải qua kích thích vô cùng dâm loạn trong phòng huấn luyện SM, cả người thoải mái đến không thể thoải mái hơn được nữa, tâm tình Tề Hâm Lỗi rất tốt, cơn giận dỗi ngút trời khi Hàn Tử Dạ muốn giết hắn vì Hàn Tử Thần tối hôm qua hoàn toàn biến mất.
35 “Em yên tâm, tôi không muốn em nữa, em bị sốt tôi muốn ôm em vào bệnh viện điều trị. Em không thấy chúng ta đều đã mặc quần áo, đã không còn ở trong phòng huấn luyện SM nữa mà là đang trên xe của tôi sao!” Tề Hân Lỗi bật cười nói, cảm thấy bộ dạng hoảng sợ kia thật là đáng yêu.
36 Vốn Tề Hâm Lỗi định nổi giận khi nghe câu nói cuối cùng của cậu nhưng thấy mắt phượng đột nhiên sóng sánh đầy nước, còn ẩn giấu thù hận thẹn thùng, tay nhỏ bé hơi run rẩy, lửa giận cũng theo đó bị vui sướng thay thế.
37 “Tiểu bảo bối, uống thuốc đi. ” Tề Hâm Lỗi nhanh chóng cầm thuốc hạ sốt và một ly nước trở lại phòng.
Mặc dù bình thường hắn rất ít khi tới nơi này nhưng ở đây hàng ngày đều có người tới quét dọn và chuẩn bị các thứ cần thiết cho cuộc sống, trong đó bao gồm cả thuốc men.
38 Nhưng cậu không nghĩ tới Tề Hâm Lỗi chẳng những không cười nhạo cậu mà vẻ mặt còn dịu dàng, quan tâm mỉm cười hỏi: “Tiểu tâm can, tôi đi chuẩn bị đồ ăn, em chờ tôi một lát, rất nhanh sẽ có.
39 Hàn Tử Dạ chưa bao giờ bị ánh mắt kiểu như vậy nhìn, hơn nữa chưa từng nghe qua lời nói nào buồn nôn như thế, trong lòng thế mà lại dâng lên cảm giác quái lạ.
40 “Sao ác ma nhà anh lại biến thái như thế, nhất định phải bắt tôi gọi là anh rể!” Hàn Tử Dạ trừng mắt nhìn Tề Hâm Lỗi, rất bất đắc dĩ nổi giận mắng, mặc dù giọng còn chút yếu ớt mềm mỏng vô lực nhưng vẫn tốt hơn lúc trước nhiều.