41 CHAP 38: “MẸ TRẺ!” Tiên bực bội đi ra khỏi nhà Phong. . cái khỉ gì chứ, tưởng mình lắm tiền nhiều của thì được phép khinh khi người khác sao? Vừa mới có được một chút thiện cảm với Phong thì đã có những thứ khác nảy sinh.
42 CHAP 39: THANH NGỐC NGHẾCH. -ThuyTien_Lonely: Nói xem cậu ta bị gì vậy? -Foreveronelove: À, bị xe cán ngay trước cổng nhà tôi. . -ThuyTien_Lonely: Hả?????????????? Cái gì? Giờ cậu ta sao rồi? -Foreveronelove: Nhà tôi đưa cậu ta vào bệnh viện rồi, mà cậu không được thông báo gì sao? Đúng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại bàn đặt ở đầu tầng hai, Tiên lập tức bỏ máy chạy đến chỗ điện thoại… Bên này Phong đợi một lúc không thấy có người trả lời, cậu nhíu mày, lấy cái điện thoại di động gọi cho Tiên.
43 CHAP 40: VALENTINE ĐÁNG NHỚ Nghĩ vậy Ngọc bỏ ra ngoài mặc kệ kính cận ngồi một mình trong phòng, cậu chẳng còn tâm trạng ăn hay uống cái gì nữa. Vậy là thật sự Phong cũng thừa nhận tình cảm của mình rồi.
44 CHAP 41: BẠN CŨ CỦA MẸ. Tiên vừa ngồi xuống, ông ta đã lên tiếng: -Tên cháu là gì? -A, dạ cháu có thể biết tên ông trước được không ạ?- Tiên dè dặt hỏi lại.
45 CHAP 42: LỜI CẢNH CÁO THỨ NHẤT. Tiên bước ra từ phòng tắm. Đi về phía bàn học, chỉ còn vài tuần nữa là thi tốt nghiệp sau đó là thi đại học rồi, cần phải chuyên tâm học hành nếu muốn thực hiện ước mơ của mình.
46 CHAP 43: NẾU PHẢI CHỌN… Vì tò mò với câu truyện nên Tiên đọc luôn ngay khi vừa lên phòng. Đọc xong thì mới thấy lời bố nói là đúng( Đã ghi ra một lần rồi nhưng do bất cẩn xóa hết mấy trang liền, lại ngồi lục đục gõ lại, lười quá nên ko kể lại nữa), chủ yếu là dựa vào người con trai mà thôi.
47 CHAP 44: BUỔI LIÊN HOAN SAU LỄ TỐT NGHIỆP. Thấm thoát mà đã hơn ba tuần sau từ vụ đó rồi. Suốt mấy tuần nay dù Tiên vẫn đi học buổi sáng với Phong nhưng không còn thấy thư nặc danh hay bất cứ thứ gì nữa rồi.
48 CHAP 45: ÁNH TRĂNG TRONG ĐÊM. Chín người cả trai lẫn gái xúm lại ở trên một căn phòng trên tầng hai. Nhìn ba lá bài đang chia về phía mình, Tiên thở nhè nhẹ rồi lật lên.
49 CHAP 46: LỜI CẢNH CÁO THỨ HAI. Tên mở mắt khi thấy ánh nắng rọi thẳng vào mặt. Không gian xung quanh mang thoang thoảng mùi hương sen thơm mát, mở mắt ra.
50 CHAP 47: BA NGÀY TẠI KHU NHÀ HOANG. Sau khi sắp xếp lại một chút, rồi một lúc sau họ đưa cho Tiên một bát gì đó nóng nóng. Lại nghe tiếng cái cậu đó bên tai: -Tôi là Phúc.
51 CHAP 48: NỖI ĐAU CỦA PHONG. -Không có gì. . cách đây hai ngày cô ấy xuất hiện trong nhà tôi trong tình trạng chân tay bị trói chặt, và tôi đã cho cô ấy ở nhờ- Phúc nói rồi lại hỏi- Còn cậu là ai? -Chân tay bị trói chặt? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Thủy Tiên?-Thanh hỏi.
52 CHAP 49: QUYẾT ĐỊNH CỦA PHONG. Sau khi ngủ quên một lúc, Tiên mở mắt tỉnh dậy. Mắt bắt đầu thích ứng được với ánh sáng bên ngoài rồi, có thể nhìn thấy mọi thứ tuy thỉnh thoảng lại bị lòa.
53 CHAP 50: THỜI GIAN. Ngồi đọc một lúc thì cũng đến bữa trưa, Tiên bắt đầu thấy cuốn sách này hấp dẫn rồi đấy, ngồi đọc đến độ không biết trời đất trăng sao là gì? Phong thấy vậy vỗ vỗ vai Tiên nói: -Cậu định nhịn luôn sao? -Hở??- Tiên nói trong khi mắt vẫn dán vào cuốn sách, hỏi lại- Cái gì cơ? -Có muốn ăn trưa không? -Có chứ.
54 CHAP 51: CHIA TAY. Hôm nay là một ngày khá quan trọng, Tiên nghĩ vậy. Có đúng không ta khi mà kết quả đèn sách mười hai năm được thể hiện hết ở đây. Hôm nay sẽ là ngày thi đầu tiên, một áp lực khá lớn đối với mọi người.
55 CHAP 52: CHIA TAY (2) Lời nói trầm trầm của Phong phát ra khiến Tiên giật mình và phải nhíu mày mấy cái liền mới bình tĩnh lại được. Quay sang nhìn Phong, dù chắc chắn là mình không nghe nhầm nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
56 *NOTE: Cho tớ xin một phút nha các nàng. . . (Nếu mọi người có cóp truyện này sang trang wep khác cứ cóp cả cái nè cho tớ nhé. Quảng cáo tí fic mới ý mà, hi hi.
57 CHAP 53: SỰ LỰA CHỌN. (Chap cuối) Tối đó, Tiên bực mình lang thang trên con đường xa lạ của cái vùng mà theo cô là khỉ ho cò gáy này. Bực bội đá một viên đá trên vỉa hè xuống lòng đường, cô ngửa cổ lên nhìn trời, lòng tự hỏi tại sao Phong lại đề nghị chia tay? Tại sao chứ? Tại sao chứ Phong, tôi đâu có làm gì sai? Cô muốn hét lên như vậy đấy nhưng rốt cuộc cô chỉ thở dài thườn thượt.