21 Nếu như có người hỏi em về sợi dây chuyền thì. . . đó là của mẹ anh.
Cô nhìn tới nhìn lui dòng tin chỉ có mấy chữ đó thật lâu.
Lúc đầu cũng không nhớ nổi sợi dây chuyền ngọc lục bảo mà hôm đó anh bảo trợ lý mang đến cho cô đeo, còn đang nghi hoặc ngẫm nghĩ thì bất thình lình, trong đầu chợt xẹt qua tình cảnh hôm đó ở studio của tập đoàn Trạch Thành, cả người nhất thời cứng đờ.
22 Tần Noãn Dương sau khi lên xe bảo mẫu rồi, độ nóng trên má vẫn còn chưa hoàn toàn hạ nhiệt.
Giọng nói trong trẻo ấy dường như vẫn đang kề sát tai cô lặp đi lặp lại câu nói kia, từng chữ từng chữ rõ ràng đến kinh ngạc.
23 Tự dưng bị đánh thức, cho dù cô có muốn ngủ lại nữa thì cũng khó. Đang định xuống lầu tìm chút gì để lấp đầy bao tử, mới vừa thay y phục thì nghe có tiếng chuông báo có phục vụ của khách sạn.
24 Bức tường giả cổ cách đó không xa dưới ánh nắng mặt trời như được phủ một lớp ánh sáng màu cam.
Chiếc trâm cài tóc trên đầu Hứa Nhã Thục không ngừng lắc lư lên xuống, dưới ánh sáng ấm áp ấy lóe lên một cái, tia sáng chiếu vào mắt Tần Noãn Dương khiến đôi mắt cô không nhịn được nheo lại một cái.
25 Ăn cơm tối xong thì bắt đầu quay cảnh đêm.
Bên trong phim trường, « đại trạch của họ Vương » đèn đuốc sáng choang, chiếu sáng cả một gian nhà lớn, thoạt nhìn có cảm giác như bây giờ vẫn là ban ngày.
26 6:
Tướng mạo của Tần Noãn Dương ắt hẳn thuộc cái loại người nhìn không thể bắt bẻ rồi. Trong cái vòng giải trí nơi mà đủ kiểu nhan sắc đều có, nhưng trước đến giờ đều là chín người mười ý, có người nói đẹp, có người nói nhìn chẳng thấy vừa mắt chút nào thì tướng mạo của cô có thể nói thuộc vào loại khó gặp, là một nữ minh tinh có nhan sắc khiến người ta khó mà soi mói ra điểm chê trách nào.
27 Ngày hôm sau khi Tần Noãn Dương rời giường, làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị ra cửa thì điện thoại của Đường Trạch Thần gọi đến không sai một phút một giây.
28 Buổi tối, Đường Trạch Thần hẹn cô đi ăn cơm nhưng đoàn làm phim sớm đã có hẹn cùng nhau tụ hội một bữa từ rất sớm. Bởi vì tính cô không mấy thích náo nhiệt, mấy lần đoàn làm phim tụ hội cô đã trốn rồi, Lý Ngạo cứ nửa đùa nửa thật giữ cô lại vì vậy bữa cơm tối nay chắc chắn trốn không thoát rồi.
29 Khi Tần Noãn Dương từ nhà vệ sinh quay về, vừa mới đẩy cửa bước vào phòng thì đã thấy ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía mình, trong mắt ai nấy đều không giấu được kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ, còn có một thần sắc gì đấy mà cô không nhận ra được.
30 Lúc mọi người còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy Hứa Nhã Thục được người đại diện của mình kéo đi nhanh ra ngoài, khẩu trang vốn đang đeo trên mặt không biết đã bị tháo xuống tự bao giờ để lộ gương mặt với những vết bầm xanh tím đủ kiểu giao nhau.
31 Sau khi xảy ra chuyện kia, không còn thấy Hứa Nhã Thục xuất hiện trong đoàn làm phim nữa, còn về chút phần diễn còn thiếu của cô ta, Lý Ngạo trực tiếp bảo bộ phận biên kịch cắt hết những cảnh kia, cứng rắn dẹp cô ta ra sau màn.
32 Sau khi Tần Noãn Dương về đến nhà thì ngủ mê man suốt một ngày một đêm. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, việc đầu tiên là tắm nước nóng một hồi, gột rửa hết những mệt mỏi sau đó quay trở lại giường, lười nhác cuộn mình trong chăn hưởng thụ cảm giác thư giãn sau những ngày mệt nhọc.
33 Giải thưởng mà Tần Noãn Dương tranh hôm nay là giải thưởng dành cho vai nữ chính xuất sắc nhất. Ý nghĩa của giải thưởng này đối với cô mà nói không khác gì là như hổ thêm cánh.
34 Sắc mặt Hà Tân Thuần cực kỳ không được tự nhiên, cứ vậy nhìn cô một hồi, im lặng đánh trống rút lui.
Trong phòng ánh đèn màu vàng nhạt, chiếu trên mặt Hà Tân Thuần giống như phủ một màn sương mù, mông lung, mờ ảo.
35 Đường Trạch Thần vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình, "Ngồi xuống, anh giúp em băng lại. Băng gạc ướt hết rồi. " Vừa nói, ánh mắt anh vừa nhìn một vòng, rất chuẩn xác bắt được thùng thuốc đặt trên tủ đầu giường cách đó không xa.
36 Sau khi công việc đổi thuốc, thay băng cho Tần Noãn Dương chuyển giao cho Đường đại tổng tài, người mỗi ngày đều đúng giờ đến báo danh thì Mễ Nhã tự dưng rảnh rỗi vô cùng.
37 Gió đêm thổi qua từng cơn, lá cây bị thổi nghe xào xạc, bóng cây lay động không ngừng nhưng lúc này Tần Noãn Dương không hề thấy lạnh chút nào, thậm chí thân thể nơi áp sát người anh còn hơi nóng lên, nhiệt độ đó, so với lúc bị sốt chưa lùi còn ghê gớm hơn.
38 Ba chữ Hứa Nhã Thục bật ra từ miệng người đàn ông, giọng điệu rất nhẹ nhưng nghe vào tai lại khiến cô ta rùng cả mình, giống như có một thùng nước đá từ đỉnh đầu dội xuống người, từ đầu lạnh buốt đến chân.
39 Mễ Nhã tối qua đã nhìn thấy Đường Trạch Thần, biết anh cũng ở khách sạn kia vì vậy hôm nay khi nhìn thấy anh xuất hiện trong phim trường, tuy rằng hơi ngạc nhiên nhưng không đến nỗi luống cuống không biết làm sao, trên mặt lộ vẻ bình thản cực kỳ.
40 Cúp điện thoại, ánh mắt Đường Trạch Thần trầm xuống nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang tối dần trong tay mình. Một hồi lâu mới bật cười một tiếng.