41 Hắn đặt đứa bé lên vai và bắt đầu rảo bước. Hắn vốn không thích trẻ con, nhất là từ sau cái chết của con hắn, nhưng không hiểu sao, đứa bé nàycho hắn một cảm giác rất thân thuộc.
42 C Sau khi đã thoả mãn cái miệng, Thiên Thiên quay sang tìm nó thì nhậnđược cùng lúc 3 cặp mắt vô cùng gian manh, nó nhếch miệng cười:- Thiên Thiên, lại đây – Nó giang hai tay ra, khuôn mặt không thể nào gian hơn.
43 Sau khi kéo Trang Linh và nhỏ đi ra ngoài, nó giao Thiên Thiên cho haingười rồi tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để suy nghĩ, đột nhiên nó cảm thấy mệt mỏi, lúc nãy chạm mặt hắn, tim nó khẽ nhói lên, có lẽ nó vẫn cònyêu hắn, tình yêu của nó đối với hắn chưa bao giờ chết.
44 Nó nhẹ nhàng dẫn bé lên lầu, khẽ khàng không gây ra bất kì một tiếngđộng nào. Đến trước cửa phòng ba nó, nó ra hiệu cho bé im lặng, ThiênThiên gật đầu, đứng im như thóc.
45 - Tôi đã quên anh rồi, bây giờ, tôi đang rất hạnh phúcRồi hắn giật mình bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, khoé mi vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Hắn nhìn xung quanh, thấy trời đã tối, Gia Long thìđã ngủ say, hắn lại nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình, nở một nụcười chua chát………Đang chìm trong giấc ngủ, nó mở bừng mắt lên,mồ hôi túa ra như tắm, nó vừa có một giấc mơ, cơn ác mộng ba năm trước,nó nhìn thấy hắn và Tuyết Lan đang ôm ấp nhau trên giường, tất cả mọichi tiết của việc đó đều xảy ra, cả những câu nói của hắn cũng chân thật đến kì lạ.
46 Sau khi ăn xong, nhỏ và Trang Linh chạy về trước, nó thấy lạ nhưng cũngkhông cản bởi vì nó còn phải đi đón Thiên Thiên và bà Như Huỳnh. Đợi nóđi khỏi, nhỏ lấy điện thoại ra gọi cho Gia Long, giọng nói gấp gáp:- Anh, em đây, anh đang ở đâu?- Anh đang ở nhà Chấn Phong, có chuyện gì không em? – Gia Long mỉm cười- Vậy thì tốt, anh cứ ở đó nhé, em với Trang Linh sẽ đến ngay, có mộtchuyện rất quan trọng em cần phải nói ọi người biết – Nhỏ nói nhanh rồi tắt máy.
47 Sau khi ăn sáng, hắn đưa nó về nhà. Bước xuống xe, nó bực tức đi vào nhà, hắn mỉm cười bước theo nó, điệu bộ vô cùng thoải mái và vui vẻ. Nó quay phắt lại nhìn hắn, quát lên, mặt đỏ phừng phừng:- Này, anh đi theo tôi làm gì thế?- Thích, anh đến thăm ba mẹ, có gì không phải sao? – Hắn mỉm cười thíchthú khi nhìn thấy gương mặt tức giận pha lẫn ngại ngùng của nó.
48 Nó có một giấc mơ rất lạ, nó thấy nó đang bay lượn trên trời, đang vuiđùa thích thú, bỗng nhiên, nó rơi tõm xuống biển. Nhưng điều lạ ở đây là nó không hề ngạt thở, cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì mà trái lại, nócảm thấy rất vui.
49 Gió vi vu khẽ thổi nhẹ qua khiến mái tóc đen nhánh của nó bay bay trongđêm, nhìn từ xa vô cùng kinh khủng, dưới đất là bóng dáng của một chàngtrai đang nằm bất tỉnh nhân sự, mặt vẫn còn đậm nét kinh hoàng.
50 Vào một ngày đẹp trời, khi hắn đang ngủ say, bỗng nhiên hắn “lọt” giường sau khi lãnh trọn uy lực phát ra từ cú đá của nó. Hắn ngơ ngác nhìn nó, ý muốn hỏi có chuyện gì vậy.
51 Tối hôm đó, khi về nhà, sau khi ăn xong bữa tối, hắn bế Thiên Thiên chạy tót lên phòng với lí do là bé phải ngủ sớm để mai dậy sớm đi mua sắm. Nó mỉm cười, không phản đối và quay vào trong bếp để rửa chén.
52 Một tuần nhanh chóng trôi qua, cuối cùng ngày tổ chức hôn lễ của bọn nócũng đã đến. Bây giờ, bọn nó đang ngồi trong phòng trang điểm, trênngười đang vận những chiếc váy cưới đẹp tuyệt vời.
53 Ở Hawaii được 3 tuần, nó bắt đầu cảm thấy cơ thể mình là lạ. Nếu bìnhthường nó chỉ ăn vừa đủ thì bây giờ nó lại ăn như một cái máy, hầu nhưlúc nào cũng có một cái gì đó để ăn, khi thì là bánh, khi lại là kem, có khi nó còn xách luôn cả túi đồ ăn vặt lên phòng mà nhấm nháp.
54 Cái ngày mà nó sinh Vân Vân, cũng là lúc nhỏ hạ sinh một bé trai kháu khỉnh đặt tên là Trịnh Phong Vũ. Sau đó, Trang Linh sinh 1 cặp song sinh nữ, đặt tên là Taylor và Jane.