21 Anh biết không, yêu anh thật chẳng dễ dàng
Còn phải cần rất nhiều dũng khí
Có lẽ do ý trời, có nhiều lời chẳng thể nói ra
Chỉ sợ rằng anh sẽ cảm thấy gánh nặng
Trên đường đời có anh, dẫu có khổ một chút em cũng nguyện lòng
Cho dù gặp anh chỉ là để ly biệt
(Trên đường đời có anh[1])
[1] Tên của một bài hát Trung Quốc.
22 Hình Viễn không phải là người mau miệng, nhưng cũng không phải là người lạnh lùng, trên đường đi, anh và Lục Dao cũng thỉnh thoảng trò chuyện, không khí khá vui vẻ.
23 Đến buổi chiều, mưa vẫn chưa tạnh, Lục Dao ra khỏi hiệu sách và tùy tiện bước lên một chiếc xe buýt. Mặc dù khôngthể đi tham quan lâm viên, nhưng ngồi trên xe buýt ngắm phố xá cũng khá thú vị.
24 Một tiếng sau, mưa cuối cùng đã tạnh.
Trong văn phòng của Đồn cảnh sát Cô Tô, Lục Dao ôm đứa trẻ ngồi trên ghế và luôn chăm chú lắng nghe cuộc bàn luận của mấy anh cảnh sát ngồi bên cạnh.
25 Đây là lần thứ ba Hình Viễn tiễn cô về đến Phù Sinh Tứ Quý. Lần này, tốc độ xuống xe của cô càng chậm, chỉ mỗi việc cởi dây an toàn thôi cũng mất nửa phút.
26 Lục Dao bắt xe đến sân bay quốc tế Phố Đông, Thượng Hải. Trước khi lên máy bay, cô dọc những tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô qua Weixin. “Mèo con lười biếng, ngủ dậy chưa?”, “Anh đang đi đón em, em ở trong phòng đợi anh.
27 Phải chăng từ đây nên quên đi chuyện trần thế
Đêm nay không gió không trăng chỉ có tinh tú mơ hồ
Tiếng sáo đã hòa vào mây khói
Chẳng nhìn hoa tàn rơi rụng, oán hận trời xanh
Đợi tương phùng mới biết đời người như kiếp phù du
Nếu ly biệt như muôn vạn phù vân
Thì liệu có ai trăm nghìn lưu luyến
Nếu xưa nay từ biệt, vĩnh viễn cách xa
Mà núi xanh vẫn phủ màu tuyết trắng
Thì cuộc đời không còn bèo dạt mây trôi nữa.
28 Ở độ tuổi tình yêu vừa chớm, tình yêu thầm kín trong lòng bị phát giác, cô thiếu nữ Thanh Tuyết cảm thấy xấu hổ nửa ngày, sau đó thì bắt đầu bước trên con đường công khai theo đuổi Mục Sơn.
29 Môn cuối cùng của năm lớp Mười một cũng thi xong, ngày hôm đó trời lất phất mưa, Thanh Tuyết nộp bài thi xong, cầm chiếc ô đứng ở cửa ra vào của tầng học, lặng lẽ đợi trong cơn mưa bay bay.
30 Hồi trẻ, chúng ta luôn cho rằng khi yêu một ai đó là phải toàn tâm toàn ý yêu người ấy, sáng sớm thức dậy mở mắt ra đến lúc tối đi ngủ nhắm mắt lại, người mà mình nghĩ đến, nhớ đến vẫn là người đó, mà người đó nghĩ đến, nhớ đến cũng tất nhiên là mình thì mới là tình yêu thật sự.
31 Kỳ thi cấp ba kết thúc, cuộc sống ba năm cấp ba cuối cùng đã kết thúc trong sự chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến đấu mới.
Lúc điền nguyện vọng thi, Thanh Tuyết nghe nói Mục Sơn đăng ký thi vào trường đại học S.
32 Nhiều năm sau, tôi gặp lại Thanh Tuyết một lần nữa, chính là ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
Sáng sớm hôm đó, tôi đi kiểm tra các phòng bệnh, khi vừa bước đến trước cửa phòng bệnh VIP thì tôi nghe thấy giọng nói hết sức nhẹ nhàng của một người đàn ông: “Em đừng mang vẻ mặt giống như cả thế giới này đang bị hủy diệt có được không? Chẳng phải chỉ mắc bệnh ung thư thôi sao? Mấy năm nay, môi trường sống kém hơn, ai chẳng bị bệnh, ai chẳng phải nằm viện… Ừm, đương nhiên bệnh của em nặng hơn một chút, nhưng có thể chữa được mà! Cùng lắm thì chữa khỏi rồi lại điều trị thêm, bao giờ khỏe thì thôi, chẳng có gì to tát cả.
33 Tôi và Thanh Tuyết nói chuyện đến mười một giờ, lúc trở về văn phòng của bác sĩ, tôi không bất ngờ khi nhìn thấy Tạ Vĩ. Anh ta ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài văn phòng, trong tay cầm một xấp giấy tờ kiểm tra sức khỏe.
34 Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà một năm đã trôi qua.
Lớp trưởng lớp cấp ba gọi điện, nói rằng muốn tổ chức một buổi họp lớp. Tôi chẳng mặn mà gì với buổi hợp lớp, luôn cảm thấy thời gian trôi đi, mọi thứ thay đổi, cảnh vật vẫn thế mà người đã khác, bạn bè nhiều năm không gặp, khi gặp lại đâu có chuyện gì mà nói với nhau.
35 Tựa như hạt bụi trần nhỏ bé
Nổi trôi trong không trung
Rốt cuộc là vì sao, tại vì sao
Vẫn không chịu dừng lại
Cho đến khi mây đen tan, gió mưa ngừng
Người ấy rồi sẽ đưa em đến nơi ngập tràn ánh sáng
Cũng tựa như trong tay cầm một cuốn sách
Phủ đầy bụi đất
Có lẽ nó đã từng mệt mỏi
Chịu đựng qua nỗi đau của ai đó
Dù cho năm tháng mãi câm lặng trôi đi đến khi già cỗi
Người ấy vẫn sẽ để em nhớ ra lối về của mình
(Không hỏi[1])
[1] Trích lời bài hát của nhạc sĩ Mao Bất Dịch (Trung Quốc).
36 Tôi đến văn phòng, lấy cốc giấy dùng một lần rót một cốc nước nóng rồi bước đến khu cầu thang bộ.
“Cô Trần!” Tôi ngồi xuống bên cạnh bà, đưa cốc nước nóng trong tay cho bà, hỏi nhỏ: “Có cần cháu giúp gì không ạ?”
Bà Trần cầm cốc nước, nói: “Cảm ơn cháu!”
Uống một ngụm nước, bà đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu hỏi tôi: “Bác sĩ Bạc, ông Cận nhà tôi nói chiều mai muốn đi công tác Bắc Kinh, tôi lo sức khỏe của ông ấy không thể chống trụ nổi, bác sĩ có thể kê cho ông ấy ít thuốc không?”
“Chiều mai ư? Đi công tác?” Tôi gần như cho rằng mình nghe nhầm.
37 Tối hôm đó, mười giờ tối ông mới đến bệnh viện, tôi kiểm tra đơn giản cho ông, đề nghị ông ngày hôm sau hãy làm hóa trị.
Không ngờ, mười hai giờ đêm ngay tối hôm ấy, bệnh của Cận tiên sinh trở nên xấu đi và ông rơi vào hôn mê.
38 Hai ngày sau, tôi tham dự tang lễ của Cận tiên sinh.
Tôi từng cho rằng cho đến lúc chết cũng muốn ở một mình như Cận tiên sinh, tính tình chắc hẳn là rất cô độc, lầm lì, vì đến giờ phút hấp hối mà cũng không có một ai đến thăm ông.
39 Cuộc sống chỉ cho ông thời hạn cuối cùng, ông liền dùng thời hạn cuối cùng ấy cố gắng hết sức làm thật nhiều việc có ý nghĩa.
Cuộc sống cũng cho chúng ta thời hạn cuối cùng.