Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Anh Hận Anh Yêu Em Chương 15

Chương trước: Chương 14



Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:-42.25pt; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:-2.0cm; text-align:justify; text-indent:36.0pt; line-height:50%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin;}

Chương 15: Ngày 9 tháng 7 năm 1998

Hình Dục ngồi lên xe lửa tiến về phía Shijiazhuang (Thạch Gia Trang), chịu sự nhờ vả giúp đỡ dưỡng dục của Hình Phục Quốc, một năm rưỡi rồi không thấy Hình Khải về thăm bọn họ nên cô đến thăm.

    *Shijiazhuang: Thạch Gia Trang là một thành phố khá trẻ, được xây dựng từ những năm 1950 của thế kỷ 20, nhưng thật ra nó xuất hiện từ những năm 1920, khi vẫn mang tên là Thập Gia Trang (giản thể: 十家庄, phồn thể: 十家莊, bính âm: Shíjiāzhuāng, nghĩa là "làng của mười gia đình"). Đầu tiên, nơi này chỉ là một làng nhỏ với khoảng hơn chục hộ gia đình tự thành lập ở ngã ba của ba tuyến xe lửa lớn và sau đó mau chóng phát triển lớn mạnh. Khi ấy, cái tên Thập Gia Trang không còn phù hợp với quy mô của thành phố nữa, chữ "Thập" được đổi ra một từ đồng âm khác nghĩa là "Thạch". Nhưng tên của thành phố vẫn giữ chữ Trang (nghĩa là làng). Những người nói tiếng Anh thường gặp khó khăn khi đọc tên thành phố, vì thế phần lớn họ gọi Thạch Gia Trang là "Shi-city" hay "S-City".

Học viện bộ binh Thạch Gia Trang là một khu nhà bồi dưỡng các sĩ quan quân chỉ huy bộ binh. Học viện này có đủ các vũ khí hiện đại là tự động hóa, hệ thống mạng Internet có trong trường học liên kết với bộ chỉ huy, thư viện có đầy đủ các loại tài liệu nghiên cứu và có nơi nghĩ ngơi và đầy đủ thiết bị diễn tập quân sự, có phòng nghiên cứu và đội ngũ giáo viên với kinh nghiệm phong phú. Học viên này rất là nổi tiếng tại Thạch Gia Trang và cũng được quốc tế biết đến, có rất nhiều chính trị gia của các cơ quan đầu não các tướng lãnh quân sự của Trung Quốc cũng thường xuyên tới thăm và phỏng vấn trao đổi kinh nghiệm với các quân nhân đang học tập tại đây.

Hình Dục ngồi đợi ở phòng khách, chờ đợi nhà trường làm thủ tục cho vào. Cô mặc quần áo mà Hình Khải đã đưa cho cô, giữa trưa ánh nắng rọi xuống xuyên thấu qua lớp cửa kính, chiếu vào dung nhan như hoa lan của cô đến động lòng người.

Các học viên trẻ tuổi chạy đi thông báo rằng trong phòng khách có 1 vị mỹ nữ đẹp giống như Lâm Đại Ngọc.

Chuyện như vậy ở các địa phương khác có thể là không hấp dẫn, nhưng ở học viện bộ binh được coi là chỗ bế quan của mấy gả con trai này thì được coi như là tin tức chấn động, tin tức này làm người ta có tinh thần phấn chấn và rất nhanh đã  truyền tới tai Hình Khải.

"Có mỹ nữ à? ! . . . . . ." Hình Khải đóng tiểu thuyết lại, hùng hổ cùng ba đến năm bạn học lén lút đi đến phòng tiếp khách.

Mọi người xôn xao bàn luận ——

"Nghe nói dáng dấp đặc biệt xinh đẹp! Không biết là bạn gái của người nào. Hâm mộ nha . .."

"Còn đặc biệt, nếu có thể để cho Bảo Bảo tôi là tốt rồi sao, a ha ha. . . . . ."

"Mặt ngươi nhìn là biết sát gái rồi, mà đã gặp qua cô gái đó chưa?" Hình Khải vương cổ chạy, tốc độ chạy bộ của ai cũng nhanh chắc là muốn nhìn thấy người đẹp rồi.

Chỉ là, chờ đến khi bọn Hình Khải chạy tới gần phòng tiếp khách thì phòng tiếp khách bốn phía đã tấp nập người, nếu như muốn chen vào hàng đầu tiên thì còn khuya mới chen tới được đó.

"Làm sao mà giống như đang vào ổ sói vậy? Cô gái này mà đi ra ngoài đây, chắc bị mấy người bám dai như đĩa không chừng có thể bị thương nữa nha?" Hình Khải ngửa mặt lên trời cười to, nghĩ đến hình dáng của cô gái đó không những người trong học viện hiếu kỳ mà bên ngoài học viện cũng tìm đến đây để nhìn mỹ nữ xinh đẹp này, đừng nói đến mấy người trong học viện mà ngay cả anh đều muốn ngắm mỹ nữ nên mới chạy đến trông đợi.

"Ê mấy đứa học viện Chính Trị tới kìa, là tụi lớp số 6 đấy!" Mấy học viên hàng trước kêu to.

Vừa nghe tụi lớp số 6 của mình thì Hình Khải nhảy thẳng lên gốc cây hô to: "Ê tụi bây xông lên trước đi, nếu không nhanh thì mỹ nữ sẽ bị mấy đứa lớp khác dùng con mắt mà lột sạch bây giờ, ha ha ha ——".

Lời này vừa nói ra, các bạn học lớp số 6 liền chạy tới săn tay áo mà hùng hổ tiến lên phía trước như muốn đánh người. Nhưng bởi vì tụi lớp số 6 ra tay quá trớn nên đã đập vỡ một bên cửa kính trên tường.

Hình Khải thấy thế ôm bụng cười lăn lộn, lấy cái còi trên ngực thổi lên dùng tiếng còi chỉ huy tụi học lớp số 6 tiến sát lên bao vây.

Lúc anh đang đùa cợt với tụi lớp số 6 chợt cảm thấy có người túm ống quần anh. Hình Khải tưởng là bạn anh, không nhịn được gạt ra: "Không thấy tao đang bận ah, đi chỗ khác chơi!"

"Hình Khải! Mỗi lần đều là em dẫn đầu gây chuyện, em lập tức xuống đây cho tôi…!"

"? !" . . . . . . Hình Khải vừa nghe là giọng của huấn luyện viên dạy quân sự, ảo não nhảy xuống cây đôn.

Ánh mắt ông nhìn chằm chằm Hình Khải, kể từ sau khi anh này vào trường học, không thấy học hành chỉ toàn là phá phách! Nào là rủ các bạn học ra đồng trộm khoai lang, nào là dẫn đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau ... Chuyện xấu nhìn mãi quen mắt, mặc dù Hình Khải mỗi lần đều tỏ ra hối lỗi, nhưng vẫn năm lần bảy lượt gây náo loạn, nếu không phải vì thứ hạng cao của anh thì ông thật lòng muốn viết phần báo cáo nhanh cho anh sớm ra khỏi học viện rồi .

"Thầy thấy em bây giờ rãnh rổi còn có sức mà la cà phải không! Chạy cho tôi 10 km rồi mới được về…!"

". . . . . ." Hình Khải ỉu xìu, đương đầu với ông Liệt Nhật cũng không xong mà chạy 10 km kiểu này chắc xảy ra án mạng.

Ông thấy anh đứng yên bất động, thấp giọng ra lệnh: "Mau...?".

". . . . . ." Hình Khải không dám cãi quân lệnh, xoay người về hướng bãi tập mà chạy đi. Trường quân đội phiền nhất chính là không thể đùa nghịch với huấn luyện viên, không phải nói vài câu năn nỉ là có thể trốn tránh hình phạt. Cho nên một năm nay, bởi vì dạy mãi anh không sửa được thói quen hay chọc phá, nên bị phạt nhiều hơn người khác thì là chuyện như ăn cơm bữa có đôi khi còn xử phạt bằng cách dùng các loại vận động thể xác như thế này nữa chứ. Khi có một ngày anh chợt thức tỉnh, cảm thấy mình thế nhưng giống như trâu bò rất là cứng đầu.

"Đúng rồi, cô gái trong phòng khách là tới gặp em đấy , chỉ là phải đợi em chạy xong mấy vòng thì cũng đến lúc phải tạm biệt rồi." Huấn luyện viên mặt nghiêm túc nhưng lộ ra ý cười xấu xa.

". . . . . ." Hình Khải muốn đập đầu xuống đất.

Thì ra là cô gái bị vô số đồ lưu manh háu sắc nhìn trộm là Hình Dục nhà anh? !

Quả nhiên, sau một hồi trong tiếng kêu gào thét của mấy tụi con trai, thì Hình Dục cũng vừa đi ra cửa chính phòng tiếp khách.

Hình Dục bước từng bước đi ra ngoài, thì lũ con trai đã đứng thành hai bên nhường cho người đẹp đi ra. Vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp bước ra, các nam sinh ngược lại trở nên ngượng ngùng, từng người một chỉ biết nhìn cô cười khúc khích.

Hình Dục theo sự chỉ dẫn của chỉ các hạ sĩ thì nhìn về phía bãi tập đã nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Hình Khải đang chạy bộ.

Cô nhón chân lên, phất tay về hướng Hình Khải. Nhìn Hình Khải bây giờ thì nước da đã ngâm đen, người cũng cao hơn và nhanh nhẹn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người anh cảm thấy con người rất là anh tuấn tràn trề sức sống.

Hình Khải cười để lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, quay người chạy tiếp.

Gần một năm rưỡi, vóc dáng Hình Dục đã thay đổi rất nhiều.

Càng ngày càng đẹp ra, nhìn thấy quần áo anh đã lựa chọn tỉ mỉ mà Hình Dục mặc lên người thì anh cảm thấy rất là mãn nguyện.

Hình Khải thở hốc vì kinh ngạc, trong đầu đang suy nghĩ nên mở lời nói gì với cô ấy.

Hình Dục có sự chấp thuận của sĩ quan, cười chạy tới gần anh. Còn mấy tụi lớp 6 thì đang bị phạt vì đã làm bể cửa sổ của phòng tiếp khách.

. . . . . .

"Sao trước khi đến không báo với anh một tiếng?" Hình Khải còn tưởng rằng mình sẽ không biết nói câu đầu tiên gì với Hình Dục, thật ra thì tự nhiên bộc phát mà hỏi thế.

"Đột ngột chỉ muốn đến đây vậy thôi, vốn định chờ anh nghỉ mới đến thăm anh." Hình Dục cùng chạy bộ với Hình Khải, cười thật ngọt ngào.

"Nhớ anh?" Hình Khải lúc rời nhà vẫn canh cánh trong lòng một chuyện, bởi vì lúc đó Hình Dục đang giận anh không ít, cho nên sau đó vài ngày cả hai không ai để ý đến ai, cho đến ngày anh đi thậm chí ngay cả câu “gặp lại” cũng không nói.

Hình Dục cười không đáp, sờ cánh tay rắn chắc của anh: "Nhìn anh bây giờ chỉ muốn đánh anh thôi."

"Em vốn là đánh không lại anh, vậy bây giờ anh để cho em đánh nha!." Hình Khải khinh thường khẽ hừ.

Hình Dục mím môi cười một tiếng: "Sinh nhật 19 tuổi thế nào?"

"Bình thường, tự nấu cho mình chén mỳ trường thọ thế thôi." Hình Khải lau mồ hôi: "Em đừng chạy theo anh nữa, vào chỗ mát đợi anh đi."

Hình Dục lắc đầu, theo sát bên anh: "Ba rất nhớ anh, anh Dương Minh cũng nhớ anh, bọn họ nhờ em mang quà sinh nhật đến cho anh. Anh muốn xem luôn bây giờ hay một lát nữa xem?"

Hình Khải nâng mặt: "Anh cảm thấy em đang gấp gáp muốn đi sao? Đừng có lấy cớ là hoàn thành nhiệm vụ mà bỏ đi có được không?"

"Em không thể ở lại quá lâu được một tiếng nữa thì phải  đi rồi. Trường học có quy định."

Hình Khải có cảm giác thật thất vọng không thôi, thời gian cho tiếp khách thì chỉ cho được vài tiếng là cùng, làm cho anh thấy hụt hẫn vô cùng! 

Vì vậy anh bắt đầu tăng tốc chạy, "Vụt"  một cái lao ra chạy rồi nói: "Qua bên kia chờ anh nửa tiếng."

Hình Dục không thể đuổi kịp tốc độ chạy như bay của anh, chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây chờ anh chạy xong.

Hình Dục ôm cặp sách trong ngực, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của anh, mỗi khi hai ánh mắt chạm tới thì hai người nhìn nhau mỉm cười.

Hình Dục bằng sự cố gắng nỗ lực của mình, lấy thành tích ưu tú thuận lợi đã thi đậu khoa Y Đại Học Bắc Kinh, hiện đã là sinh viên năm thứ nhất của khoa hộ lý. Cũng là thành viên nhỏ tuổi nhất của khoa này.

Cô chọn hôm nay tới thăm Hình Khải là vì hôm nay là sinh nhật tròn mười tám tuổi của cô. Cô dĩ nhiên cũng hy vọng có thể nhận được lời chúc của người nhà, mặc dù Hình Khải cũng không biết chuyện này.

Hình Khải phát huy sức lực hơn người thường, liều mạng chạy đến nỗi trong lòng ông huấn luyện viên cũng xiêu lòng, lần đầu tiên bỏ qua cho học sinh bướng bỉnh này.

Khi Hình Khải thở hổn hển chạy đến đến bên Hình Dục, còn Hình Dục đứng dậy tiến về phía anh, đưa cho anh một chai nước suối.

"Em mang nước từ nhà tới sao?" Hình Khải xấu hổ, cô có cần thiết phải tiết kiệm như vậy không?

"Uống đi." Hình Dục móc khăn tay ra giúp anh lau mồ hôi: "Ở nơi này đi học rất vất vả không?"

"Tạm được, chỉ là thức ăn quá kém." Hình Khải ngửa cổ lên uống xong nửa bình, đừng nói trong chai nước suối này thật là có hương vị ở nhà.

"Kiên trì một năm rưỡi nữa là có thể tốt nghiệp, sau khi về nhà em nấu cho anh ăn mỗi ngày." Hình Dục vừa nói vừa từ trong bao móc ra phần quà tặng thứ nhất: "Cái này là ba đưa cho anh."

Hình Khải mở ra vừa nhìn thấy: "Hoắc, là của cầu thủ Falcao Garcia a…, thay anh cám ơn ba." Anh lại thuận tay đóng lại, thái độ tán mạn.

"Đây là anh Dương Minh đưa cho anh."

Hình Khải hào hứng mở ra, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Ai nha…, đây không phải là một chồng floppy disk (đĩa mềm) rất bình thường  sao? . . . . . ."

"Anh ấy nói nội dung bên trong anh sẽ thích."

Hình Khải hai mắt tỏa sáng, lập tức mở thiệp chúc mừng ra đọc: “Là anh em với cậu biết cái gì cậu cũng không thiếu chỉ thiếu thức ăn tinh thần, mấy đĩa này là có rất nhiều mỹ nữ nha… cô nào có thân hình hoàn mỹ, từ từ mà hưỡng thụ đi. ( Đặng Dương Minh )

Hình Khải nâng khóe mắt, đúng anh em tốt thật, TM thật là hiểu ý anh.

Anh vội ho một tiếng, làm bộ đem đĩa mềm cất vào trong túi, giơ tay về hướng Hình Dục: "Của em đâu?"

". . . . . ." Hình Dục  một đôi tay vẫn giấu ở trong túi xách, siết món quà đó không quá giống quà tặng.

"Lấy ra nhanh."

". . . . . ." Hình Dục thẹn thùng lấy hộp quà tặng ra: "Đừng cười em. . . . . ."

Hình Khải ngồi xếp bằng, cười hắc…hắc…cẩn thận từng li từng tí mở bọc giấy ra, khi anh thấy quà tặng thì hiển nhiên có chút giật mình, anh thật không nghĩ tới lại là một chiếc mô hình xe "Porsche 911" kinh điển, chất liệu hợp kim  1: 43 hoàn mỹ.

Hình Dục nhìn anh hé mở miệng mà không lên tiếng, yên lặng rũ mắt xuống: "Em mua không nổi Porsche, chỉ có thể mua cái mô hình đưa cho anh."

Hình Khải  cầm mô hình xe, chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt cô, ban đầu Hình Dục hỏi anh thích gì, anh chỉ thuận miệng nói một câu Porsche, thì ra cô là còn nhớ rõ? . . . . . .

"Em nói thật, anh không ở nhà mấy tháng nay em tột cùng có nghĩ đến anh không?"

Hình Dục vuốt vuốt quai cặp sách, cơ hồ không do dự liền lắc đầu.

Hình Khải nắm lấy bả vai của cô: "Thật không có nghĩ tới anh?"

". . . . . ." Hình Dục khẽ nhăn lại mày: "Sau khi anh đi em bận thi đại học."

Hình Khải chăm chú nhìn vào mắt cô, thế nhưng không thấy được một tia che giấu nào trong mắt cơ.

Anh ngày đêm nhớ nhung cô, thật không nghĩ là cô có nhớ anh không nữa đây. Không đoán được câu nào là đùa câu nào là thật

Hình Dục bỏ tay của anh ra, nghiêng đầu cười cười: "Hình Khải, sinh nhật vui vẻ."

"Bệnh thần kinh, sinh nhật anh đã sớm qua rồi. . . . . ."

Hình Khải rũ cánh tay xuống, thần sắc chán nản khác thường.

Hình Dục thấy thế chần chờ chốc lát, vội vàng lấy từ trong túi xách ra một cây nến sinh nhật, nhẹ nhàng nhét vào Hình Khải lòng bàn tay: "May là có, em muốn thắp cây nến này."

Hình Khải tịch mịch ngắm nhìn cô, nụ cười của cô và tâm tình của anh trở nên đối lập.

Hình Dục lấy cái bật lửa, đốt cây nến sinh nhật màu hồng cười nói: "Em nói cái gì anh nói theo cái đó được không?"

"Ừ. . . . . ."

"Sinh nhật vui vẻ."

"Sinh nhật vui vẻ. . . . . ."

Hình Dục cười thỏa mãn cười, chắp tay trước ngực nguyện vọng đã được thoả mãn hô thổi tắt cây nến.

"Em đang làm cái vậy?" Hình Khải thấy lời của cô nói có chút khó hiểu.

Hình Dục chỉ cười không nói, từ trong tay hắn lấy lại cây nến cất vào giấy kiếng bỏ vào túi sách.

Từ đầu đến cuối, cô không nhìn thấy vẻ mặt bị thương của anh, cười khanh khách đứng lên: "Nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, em cần phải trở về."

Hình Khải không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt của cô rất khó thấy có sự chuyển biến rất nhỏ, chỉ cần cô ôm và hôn mình và chỉ cần trong mắt cô có anh một chút xíu thôi, anh sẽ cảm thấy mình dễ chịu hơn.

Hình Dục mấp máy môi, cầm túi sách trên lưng hướng anhn vẫy tay nói: "Em phải đi, anh ở lại đây phải học hành chăm chỉ nha, em sẽ không có nhiều thời gian trở lại thăm anh vì lịch học tập rất dày đặc gặp lại anh sau, nhớ giữ gìn sức khoẻ."

Nói xong, cô xoay người hướng về phía cổng trường.

Bỗng chốc, từ phía sau truyền đến tiếng gầm thét của Hình Khải.

"Hình Dục! Tim của em làm bằng sắt hay sao? !"

Bước chân Hình Dục chỉ dừng lại một giây, sau đó vội vàng bước nhanh cũng không quay đầu lại chạy phía cổng trường.

Hình Khải đứng tại chỗ đợi cô quay lại, đợi đến lúc bóng dáng của cô mất hút đến khi trời tối cô cũng không trở lại nữa.

. . . . . .

Các bạn học ở đây đều hâm mộ Khải phải có một cô bạn gái xinh đẹp đến thế, người nào không biết thì tưởng là người đẹp đến đây tặng quà phát thư…

Kể từ sau chuyện này, cảm xúc của Hình Khải mới vừa bình phục giờ thì tâm tình rối loạn. Một năm rưỡi đã qua, cô vẫn là cô không nhớ anh mà lại càng không quan tâm đến cảm nhận của anh, thật đúng là một phụ nữ băng giá. Anh đến nhà trường làm đơn xin nghỉ thanh minh xin nghỉ phải đợi phê chuẩn, anh có thể đợi chờ đến ngày nghỉ thì lập tức trở về nhà, mặc kệ là hình phạt có nghiêm trọng đến đâu lần này nhất định phải hỏi rõ!

. . . . . .

Chỉ là anh không nghĩ tới, giấy xin nghỉ phép đến ngày 5 tháng 1 năm 1999 thì mới  xong phê chuẩn, hơn nữa chỉ cho nghỉ có nửa tháng.

Hình Khải không chuẩn bị hành lý, chuẩn bị lên đường ngồi xe lửa cả đêm để trở về nhà.

Loading...

Xem tiếp: Chương 16

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Quang Ảnh Giả

Thể loại: Dị Năng, Kiếm Hiệp

Số chương: 29


Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 101


Diễm Phu Nhân

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50