1 - Đi mà ông chú ơi. . . ông đẹp giai lắm ý, ông cho con làm người hầu của cậu đi mà!!!
- Không được! Cô chưa hề học qua, lại không có chứng chỉ. . .
2 - Hự hự! Cố lên nào! Du à, mày phải cố lên!!!
Đố các bạn biết, Du Du đang làm gì đấy?
Đúng rồi đấy! Cô bé đang làm một công việc vô cùng cao cả, đó là.
3 Một buổi sáng trong lành. Chim hót líu lo. Nước dãi đầy mồm. Ôi thật khắm!
Khuôn mặt con bé. Ôi những lọn tóc dính bết trên mặt, thật giống con ma quá đi!
Mắt lờ mờ mở.
4 Một khoảng không gian im lìm bao trùm.
Cô lại mỉm cười, cúi thấp đầu hơn nữa:
- Từ nay tôi là người hầu của thiếu gia ạ. Tuy tôi không phải là một người hầu giỏi, nhưng tôi tin sẽ phục vụ cậu thật tốt ạ!
Chết rồi, nói năng quýnh quíu, lặp mấy từ liền rồi.
5 Lại một buổi sáng.
Một căn phòng nhỏ màu sữa chủ đạo, trên giường là một cô bé xộc xệch bộ đồ ngủ. Rải rác khắp phòng là những tấm poster. BTS, EXO, a, Super Junior nữa kìa! Đương nhiên không thể thiếu Song Joong Ki Oppa, Lee Jong Suk đẹp trai, và Kim Woo Bin ngầu lòi.
6 Cô mỉm cười vẫy vẫy tay chào bác xe ôm. Bác tốt thật đó, hì hì, còn xách đồ hộ cô! Mà bác cũng ngoài năm mươi rồi, xem ra còn ngầu hơn cậu chủ nữa.
Ngước ngước lên phía trước, Mộc Du thấy một tòa nhà, bé và tồi tàn vô cùng.
7 Cô phóng như điên đến phòng tập gym.
California Fitness And Yoga Central.
Rất to! Đi đi lại lại toàn trai đẹp sáu múi a!
Nóng máu quá à! Hầu cậu chủ thiệt là tốt, ngày nào cũng được đi ngắm trai.
8 Mười lăm phút chạy bộ!
Các bạn tưởng tượng đi. Hãy tưởng tượng đi!
Mười lăm phút!
Và cậu chủ Minh Thiệu Vũ chơi rất ác, tận 15km/h.
Hư cấu chưa anh em! Hư cấu vãi.
9 Xoay tròn tay.
Cô rửa bát. Thánh hậu đậu đang rửa bát đây mấy chế ơi!
Nhưng cũng thật may là không vỡ cái bát nào cả. Cô vẩn vơ suy nghĩ, cậu ghét cô rồi, ừ thì thế, tại cô hư quá làm cậu tức, vốn dĩ cậu đã ghét cô rồi mà, ghét cậu quá.
10 Xách cặp lóc cóc về nhà, mừng thật đấy, Hạo Thiên đã cho cô số điện thoại, lại còn cho ngồi vẽ nữa chứ. Hì nhưng mà tiếc quá, đáng lẽ cho cô ngồi kéo thêm cái mũi có phải thành siêu phẩm rồi không?
Cầm bức tranh hí hửng trở về biệt thự, trời tối rồi, cô bị đình chỉ học hai ngày.
11 Du bị trừ 20% lương, cô rất buồn. Nhưng sau khi sáng suốt nhận ra mình có lỗi với cậu chủ đẹp trai, cô đã vội vàng chạy vào xin lỗi. Nhưng mà cô cũng chẳng hiểu nổi cậu là con trai hay gái nữa, trách móc không thôi, luôn mồm luôn miệng, làm cô nhức hết cả đầu.
12 Mệt mỏi trở về nhà, cô xơ xác, nhìn thảm thương vô cùng. Cũng chỉ tại tên oan nghiệt đó, thật sự quá rỗi hơi mà, làm cô hộc tốc chạy về nhà, giữa đường còn va vào một con mèo khiến nó tức giận, cào cho sưng mặt.
13 Cô xuống bếp, lấy trên tủ một gói mì. Mì Omachi khoai tây, nhất cậu rồi đấy, ngày bình thường cô cũng chỉ dám ăn mì nấu lẩu, hôm nay dám bỏ ra tận hơn sáu nghìn mua mì cho cậu.
14 Cô đến trường. Khuôn mặt tươi roi rói, giáo sư đang đỗ xe ngoài cổng.
- Anh. . . . À quên, thầy!
Anh quàng vai cô, nở nụ cười, dường như đã trở thành thương hiệu của anh:
- Chào em.
15 Một tháng dần trôi, ở cái nhà này cô hầu nhỏ cũng đã tìm thấy niềm vui, khi mỗi bữa sáng cô lại được cho một đống ớt vào mì, để ngắm cậu chủ khạc ra lửa.
16 - Lalala. . . Chúng ta không luộc được rau. . .
Mộc Du đảo đều chỗ rau muống trong chảo, hát véo von. Tỏi dậy mùi thơm nức, cô chép miệng thòm thèm, tay bưng đĩa rau xào đưa lên mũi.
17 Ngân Tinh ngồi ở sảnh, mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt mông lung vô định. Đôi môi mỏng hơi mím, lông mày nhíu lại.
Cô bê trà và bánh nóng hổi, đặt trên bàn:
- Chuyến bay kết thúc, hẳn là cậu mệt.
18 Cậu chủ bóp chặt miệng cô, không nói không rằng dồn cô vào tường, sát, sát đến mức gần như cô có thể cảm nhận hơi thở của cậu mơn man trên mặt.
Cố gắng giúp cho âm thanh chói lóa của mình thoát khỏi cổ họng, nhưng tại sao lại tắc nghẽn, tưởng như bàn tay cậu thò vào chặt đứt dây thanh quản của cô vậy.
19 - Em xin lỗi tổng giám đốc siêu đẹp trai, đệ nhất soái ca Minh Thiệu Vũ ạ!!!
- Haiii. . . Ba!
- Em xin lỗi tổng giám đốc siêu đẹp trai, đệ nhất soái ca Minh Thiệu Vũ ạ!!!
Cậu chủ nghe, sướng thì sướng đấy, nhưng vẫn chưa nguôi cơn tức, tiếp tục vung vẩy cái thước kẻ, bắt nhịp:
- Haii.
20 Sau vài tháng hầu hạ cậu chủ nơi công ty, cô nhận ra một chân lý.
Quả thật, cô vô dụng, vô dụng cực kì.
Người hầu kiểu gì mà để ông chủ tức giận hai tư trên bảy?
Người hầu kiểu gì giành ăn với ông chủ?
Người hầu kiểu gì mà khiến ông chủ phải vứt liền năm cái áo vì không thể giặt nổi.