21 Chương 21: Giá như…. Anh vỗ má nàng liên tục, gọi thất thanh, một lúc, nàng cũng tỉnh, nàng yếu ớt, liên tục kêu rét, nước mắt giàn giụa, nàng cứ thiêm thiếp rồi lại tỉnh, toàn thân ướt sũng, chân tay nàng lạnh toát còn đầu lại nóng hầm hập.
22 Chương 22: Đôi uyên ương trên núi Uyên tủi thân khổ sở, Minh thì phì cười, định trêu nàng một lúc nhưng nghĩ nàng đang ốm, anh nghiêm giọng: -”Em bị ngã xuống bể bơi, rồi hôn mê, tôi chỉ thay áo quần cho em thôi, chả nhẽ để em chết vì lạnh à…” -”Thật không…?” -”Ngốc, tôi mà làm gì thì em phải cảm nhận được chứ, tôi thề”.
23 Chương 23: Ngại ngùng Nàng cố tỏ ra bình thường đùa cợt: -”Ngon mà, đi ăn đi, chúng ta không thể để uổng công ngài đã vào bếp được…hihi” Nhận thấy nàng có ý định trốn chạy, anh càng siết chặt, cơ thể nàng như bị ai nắn mềm nhũn, một chút sợ hãi, một chút ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng mân mê bàn tay anh, tinh quái đưa lên miệng cắn một phát nhân lúc anh không để ý, nàng nhanh cắn vào tay anh một cái rồi thoát khỏi cái con người đầy ma mị ấy.
24 Chương 24: Đại gia nhập viện 2h15, tại đại học Bách Khoa Hà Nội. - “Alo…” Uyên hạ giọng bé nhất có thể, sợ làm ảnh hưởng tới giảng đường. - “Chị ơi, anh nhà bị đột quỵ, tình trạng rất nguy kịch, đang nằm ở viện, chị mau tới đi ạ…”.
25 Chương 25: Yêu sách đại gia Uyên sốt sắng bấm chuông liên hồi. Một lúc sau, Minh thều thào bước ra. Thấy anh ra mở cửa, nàng thở phào nhẹ nhõm. -”Không sao chứ, dở hơi à mà lại về nhà?” Khuyên anh thế nào, anh cũng không chịu nhập viện, anh nói ở viện lạnh lẽo, cô đơn.
26 Chương 26: Tiếp tục kiếp osin Nàng đi, từng bước chân, từng suy tư… Bước thứ ba… - ‘Bực mình, bực mình quá, cho anh ta chết luôn, đỡ làm phiển tới mình, bực không chịu được…’ Bước thứ mười… -’ Mình tốt với anh ta, anh ta còn làm màu…’ Bước thứ hai mươi bảy… -’Người đâu mà hay dỗi…’ Bước thứ bốn mươi sáu… -’Ặc, sao mình thấy khó chịu…’ Bước thứ bảy mươi chín… -’Anh ta ở một mình thế liệu có sao? Lúc nãy mình có quá đáng lắm không, …’ Bước thứ một trăm… -’Mình nên nhường anh ta mới đúng, dù sao anh ta cũng đang bệnh tật, haizz…’ Bước thứ hai trăm… -’Anh ta ra nông nỗi này suy cho cùng cũng do mình, …’ Bước thứ hai trăm lẻ một, nàng quay đầu, chạy một mạch tới phòng chàng, gõ cửa sầm sầm: -”Này, mở cửa ra, tôi muốn THƯƠNG LƯỢNG…” Đang tiu ngỉu, nghe giọng nàng mà anh mừng như vớ được vàng, cố kìm nén niềm háo hức, chàng vờ mệt mỏi mở cánh cửa: -”Em muốn nói gì?” -”Trừ giờ lên lớp thì tôi sẽ chăm sóc anh hằng ngày, nhưng chỉ tới khi xong hết các công việc nhà buổi thôi.
27 Chương 27: Ông chủ thèm ăn Kiwi Ngày nào chú thỏ non xách đồ lỉnh khỉnh về nhà, ngang qua con cáo già gian ác, khẽ lườm trộm một phát rồi mới tung tăng vào bếp.
28 Chương 28: Bệnh tự sướng -”Muộn rồi, đi nấu cơm đây…” Quay người nàng về phía mình, mặt chạm mặt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, anh thì thầm: -”Em là không yêu tôi…hay đơn giản chỉ vì em không muốn làm người thứ ba???” Ở trong lòng anh, gương mặt anh sao mà tuấn tú tới vậy, bàn tay anh ôm nàng- sao lại ấm áp tới thế, mùi hương nam tính từ cơ thể anh- sao lại có sức mê hoặc ma mị vậy? Trăm ngàn lần muốn nói không yêu anh mà không tài nào gian dối khi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy…khát khao muốn thú nhận tình yêu cháy bỏng mà không sao làm được, kể cả nàng có bỏ qua mặc cảm tội lỗi thì cũng chẳng đủ tự tin…nàng là ai cơ chứ, anh là ai cơ chứ? Nàng liệu có xứng??? Cuối cùng, vẫn là bài ca lấp liếm muôn thủa: -”Tôi chỉ đơn giản là đói rồi thôi, anh thích ăn gì…” Biết nàng vẫn còn ngại ngùng, anh tạm thời không ép, trộm nghĩ thà để thế này còn hơn làm nàng khó xử, anh rất sợ, sợ nàng sẽ không ở bên anh nữa: -”Gì cũng được, em nấu gì cũng ngon…” Định ngoảnh lại trêu anh, ‘ăn c…cũng ngon hả’, nhưng thế nào, nàng lại thôi, lầm lũi đi vào bếp.
29 Chương 29: Trả thù -”Tôi…tôi…” Tiếp xúc với Minh một thời gian, đặc biệt là Ngọc, Uyên cũng học lỏm được từ các tềnh iu chút ít kinh nghiệm diễn xuất.
30 Chương 30: Họp lớp Ngọc kéo tay Minh hứng khởi. Mặt đại gia ngẩn ra như đã thông hiểu tất cả. Vậy là không phải nàng, nàng chưa hết giận anh ư? ‘Chúng ta cần nói chuyện’ – Đang định bụng giải quyết mọi việc với Ngọc thì anh thấy nàng đi ngang qua, nàng nhìn anh, lờ đi như không quen biết, lạnh lùng tới thấu xương.
31 Chương 31: Karaoke Không buổi họp lớp nào mà không có karaoke, nó là luật bất thành văn, là truyền thống của 12A5. Vẫn là truyền thống, nàng đảm nhận vị trí MC, hát mở màn, nàng song ca với tên lớp phó, khá là tình cảm.
32 Chương 32: Gió Cuối cùng thì Ngọc cũng đuổi kịp Minh, giữ tay anh, cô nói: -”Anh, chuyện này là sao?”, gian trá liếc sang Uyên:”Anh quên những gì nó đã làm với chúng ta rồi sao…”.
33 Chương 33: Love Phải mất một lúc nàng mới hoàn toàn bình tâm, kể cũng ngược đời, người trải qua va chạm là anh, vậy mà nàng lại là người hồn bay vía lạc, anh lấy chiếc áo vest, khoắc lên cô gái bé bỏng đang run lên vì sợ, đoạn bế nàng lên xe.
34 Chương 34: Tháng ngày bên em -”Ý mày là tống thuốc ngủ rồi để mấy thằng xử?” -”Mày cũng thông minh đấy, vế thứ hai thì đúng, nhưng về thứ nhất thì sai…thời đại nào mà còn làm thế? Làm thế khi quay lại bằng chứng cũng không xác đáng…đúng là thuốc….
35 Chương 35: Tháng ngày bên anh -”Uyên, sếp goi em kìa?” -”Dạ, vâng ạ” Vẻ ngoài thì trả lời ngoan ngoãn, lòng thì hơi ức chế ‘Cái lão này, vừa ngồi xuống bàn làm việc xong, có gì không nói luôn lúc sáng đi làm, không thì nhắn tin cũng được mà, haizzz’ Cốc,cốc…cốc… -”Vào đi?” -”Dạ, TỔNG GIÁM ĐỐC gọi em?” Minh kí đống giấy tờ mà giật mình rơi cả bút, ngước lên nhìn nàng.
36 Chương 36: Tháng ngày đôi ta Đối với công chức, hạnh phúc là được thăng tiến. đối với học sinh, hạnh phúc là được điểm cao; với doanh nhân, hạnh phúc là phải đạt doanh số tốt, nay mua nhà, mai mua xe…Còn với những người đang yêu, thì điều đó giản đơn hơn rất nhiều, nhưng hạnh phúc lại không hề nhỏ bé tý nào nhé!!! Tổng giám đốc của chúng ta, tiền tài danh phận – những thứ đó đều không đem cho anh cảm giác phấn khích bằng hàng ngày đẩy chiếc giỏ hàng theo chân cô gái nhỏ bé ấy…Quả thật, các cụ nói chả sai bao giờ ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ – mặc dù đã là bạn gái của đại gia một khoảng thời gian kha khá, vậy mà ngày nào đi siêu thị nàng cũng đắn đo để chọn cái rẻ rẻ; mua một ít đồ cho 2 người ăn mà lúc nào cũng lòng vòng tới cả tiếng.
37 Chương 37: Không nỡ… -”Ừ, tôi biết rồi…” Minh dập máy, vươn vai sảng khoái, đang định vòng tay qua ôm người yêu thì nàng đã dậy từ lúc nào … -” Tình yêu ơi…Con thỏ con của anh đâu rồi…” Anh gọi nàng, giọng đầy trầm ấm, nàng đang ở trong bếp, quay lại nhoẻn miệng cười: - “Em đây, dậy rồi à…” -”Ừ, chủ nhật mà em dậy sớm thế…” -”Cũng sớm sủa gì đâu, ngủ ngon không?” -”Có em ngủ chả ngon…qua đây ở với anh luôn nhé!!!” Anh luồn tay qua eo bé xinh, cưng nựng, đôi môi mật ngọt của anh khẽ hôn lên chiếc cổ cao trắng nón nã: -”Em này, cậu Duy vừa gọi điện, có khi…” -”Em biết rồi…” -”Hả, anh còn chưa nói mà, em biết chuyện gì cơ?” -”Thì sáng nay em xem tin tức…có phải anh sắp vào Nam nhận giải thưởng cho doanh nhân trẻ và doanh nghiệp xuất sắc của năm không???? Đúng chưa? Thấy em thông minh không? Cung hỉ cung hỉ? Đại gia lại sắp được lên truyền hình rồi…Osin tôi xin bái phục bái phục…” -”Ừ, thì là thế, nhưng anh đang định bảo…” -”Sao nhận giải gì mà không vui thế, anh định bảo gì cơ…” Ghé qua thơm vào chiếc má phúng phính, anh chậm rãi: -”Anh định cử Duy đi nhận thay…” -”Anh làm thế sao được? Giá kể anh đang bận việc ở nước ngoài thì mới làm thế được chứ? Như thế là khinh thường ban tổ chức đó…” -”Nhưng anh không muốn….
38 Chương 38: Hiểm nguy -”Sướng rồi nhé! Mày ý, chuẩn bị ăn mặc xinh đẹp ra mà đón chàng…” -”Ha, cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, mày cho tao số mấy thằng đấy, tao muốn đích thân nói chuyện” -”Việc này cứ để tao, mày nhúng tay làm gì…” Dương phân trần.
39 Chương 39: Anh xin lỗi “Đó là một chiều trời cao xanh vời vợi, gió thổi vi vu…có một cặp đôi đùa giỡn trên bãi biển cát trắng xóa… -”Ê, nhìn em viết gì nè?”.
40 Chương 40: Bởi ta yêu nhau [Đôi lời tác giả: Trước tiên ta xin chân thành cảm ơn vì tác phẩm của ta nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ các nàng. Phải nói là ta rất vui.