61 Chương 61: Lời cầu hôn ngọt ngào Một ngày thu tháng tám… Nàng đi nhận quyết định bổ nhiệm giảng viên, sau đó đi ăn với bạn bè, anh vì bận nên để lái xe đưa nàng đi luôn.
62 Chuong 62: Cuộc thi cô dâu chú rể Một tuần sau… Nàng lười biếng mở mắt, anh ghé tai thì thầm :”Đi chơi đi…” Khẽ ừm một tiếng, cũng dậy theo anh ra ngoài, thực ra nàng cũng chẳng quan trọng đi đâu cả, đi với anh là vui rồi.
63 Chương 63: Sập bẫy Từ từ tiến lại gần, một tay giữ vai, một tay dí dao sắc vào cổ người mặc váy trắng. Lạ thay, không một tiếng la hét ghê sợ như cô tưởng, thay vào đó, người kia cầm vào mũi dao, giật mạnh, nhanh như cắt quay người lại, chưa còn kịp nhìn ra ai thì Ngọc đã ăn ba phát tát liên tiếp như trời giáng.
64 Chương 64: Lại bị lừa rồi -”Anh!” Đôi mắt nàng long lanh gọi tiếng đầy yêu thương…Anh trong phút chốc sững người, tim như muốn rụng ra…nàng quá ư là xinh đẹp, yêu kiều… -”Anh, nhìn gì vậy? Ở đây toàn váy em thích thôi, mà thiết kế hay thật, em bầu bí thế này mà mặc vẫn vừa,,,không lộ mấy…” -”Ừ…” -”Anh…” -”Ừ…” -”Anh…” Nàng phải gọi mấy lần anh mới bừng tỉnh, lập tức tiến tới, chiếc lưỡi mềm mại mơn trớn tai nàng, thì thầm: “Em đẹp lắm…vợ ạ…” Nàng nóng bừng, chỉ là giả thôi mà, sao cảm giác lại chân thật tới vậy.
65 Chương 65: Ai cũng là nhân vật chính -”Ngọc, mày có người thăm” Mặc bộ quần sọc xanh, Ngọc uể oải bước ra, bố mẹ đã từ mặt cô rồi, còn tới thăm làm gì, phiền phức…lúc bước ra ngoài, cô mới sửng sốt, là Uyên sao? Nhìn nó gương mặt hồng hào, bụng đã vượt mặt, cô thực sự lộn ruột, chỉ muốn xông ra cào xé, mà chẳng nổi vì vách ngăn… -”Bạn sống tốt chứ?” -”Tao khỏe…” -”Mình mang đồ cho bạn này…cố gắng ăn uống cho tốt…”.
66 Chương 66: Vợ nũng Người ta nói bà bầu, mệt hay cáu giận vô cớ, chuyện đó thế mà lại đúng với mọi người, kể cả một người hiền như nàng…Một ngày, đang ngồi trên mạng, xem ảnh của mọi người nàng cũng quay ra tỏ vẻ khó chịu… -”Tiểu bảo bối của anh làm sao thế…” -”Xi…” -”Sao vậy…” -”Nhìn những bức ảnh này nè…tới là đẹp…người ta bụng phệ, chụp ảnh đọ bụng bầu với vợ, tình cảm biết bao, lãng mạn biết bao…đằng này nhà mình, mỗi em bụng phệ…” Trời đất, đại gia choáng, bẹo má người yêu:”Phúng phính yêu ghê…giờ là nàng trách ta không có bụng phệ hả?” -”Ừ, bụng anh chả to gì cả, người ta bảo bụng to mới có tướng làm quan…anh chả có tướng làm quan gì hết!!!” Chả nói nổi lên lời, chồng nàng luyện tập hằng ngày, lấy mỡ đâu mà phệ, nhưng nể vợ đang vất vả, anh chiều chuộng: -”Được, từ nay anh sẽ ăn nhiều, ngủ nhiều, không tập gì hết, cố gắng để có bụng phệ, vừa ý chưa…đừng buồn nữa nhé…yêu lắm…” -”Nhưng…Em …” -”Sao, vợ anh sao nào…” Mê mẩn cơ săn chắc, nàng phụng phịu: -”Nhưng em cũng thích bụng anh Minh sáu múi…” ‘Hả???’ Cứng lưỡi với người yêu, chẳng còn cách nào, đành ôm nàng thật chặt: -”Thế giờ nàng muốn như nào??? Như nào anh cũng chiều???” -”Không như nào cả…” ….
67 Chương 67: Con chào đời Ai nghe tin vợ lâm bồn chả hồi hộp, anh cũng không ngoại lệ, cuộc họp cổ đông dừng đột ngột, nhận được cuộc gọi của mẹ, chạy như bay tới bệnh viện, người ta hồi hộp một, anh hồi hộp gấp đôi, bởi hai vợ chồng đã thống nhất không xem trước giới tính của con…mấy lần đi khám định kì, phải cố gắng lắm mới nhịn được tò mò…thực sự là muốn bất ngờ tới phút cuối… Hồi hộp nhìn bác sĩ bước ra từ phòng mổ, anh hỏi gấp: -”Con trai hay gái ạ?” -”Trai gái gì, tránh ra, đang nguy kịch…chúng tôi rất bận” Bác sĩ nhanh nhẹn ra ra vào vào…mấy y tá cũng gấp gáp không kém, vẻ mặt đầy lo âu…Sắc mặt anh biến sắc bất thường, cố chạy theo một y tá hỏi: -”Vợ tôi sao vậy? Kiểm tra vẫn bình thường hết cả cơ mà…” -”Bệnh nhân bị băng huyết, rất nguy hiểm…” Ngồi phịch xuống đất, sắc mặt anh biến đổi lạnh lùng, ghê sợ…sống mũi bắt cay…lúc này, ngoài cầu nguyện ra anh thực không biết làm gì, chỉ mong vợ con không sao, anh thề có thể đánh đổi cả tính mạng mình…bụng gợn lên những tia nhỏ, lạnh toát…tay run rẩy ngoài phòng chờ… Bác sĩ bước ra, anh nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt đầy lo âu…giọng ông trầm buồn: -”Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, chỉ cứu được đứa trẻ…anh mau báo cho người nhà đi…” Lời nói của ông như tiếng sét giáng xuống anh, chết lặng, toàn thân cứng đờ, y tá có người bảo anh vào xem mặt con, có người lại bảo anh dạy đi nhìn mặt vợ lần cuối…hình như anh có nghe thấy mấy lời nói đó bên tai…mà chẳng thể di chuyển được, cứ ngồi đờ đẫn trước cửa phòng; trầm mặc không nói, mọi người nhìn đều ái ngại… -”Minh ơi…Minh ơi…” Tiếng mẹ anh thất thanh gọi con.
68 Chương 68: Đại gia ơi là đại gia Bà hơi nhíu mày, mất mát gì, sờ lại trán thằng con, ừ, nó cũng hơi sốt thật… -”Nói nhăng nói cuội cái gì đấy…con tỉnh lại ẹ…” -”Mẹ không tin phải không? Cuộc đời quá phũ phàng….
69 Chương 69: Bảo phong Một hồi lâu hoàng hồn, lúc này mới có tinh thần xem mặt con…tên tiểu tử mới đáng yêu làm sao? Nhìn ai cũng biết con ba Minh rồi, giống anh như đúc, cả nhà cười nói vui vẻ, đón bé về nhà trong niềm vui sướng, đợt ấy tập đoàn Bảo Minh cho nhân viên nghỉ việc 2 ngày, mở tiệc lớn đón cháu trai đích tôn… -”Ba mẹ đặt tên bé là gì?” Anh quay sang hỏi, có việc như vậy bởi lẽ từ xưa tới nay nhà anh có tục lệ ông bà đặt tên cho đứa cháu trai đầu tiên, ba anh đáp: -”Bảo Phong…” -”Lấy tên anh Minh hồi bé hả ba…”.
70 Chương 70: Lời hứa -”Em chiều nó ít thôi…suốt ngày quấn lấy mẹ…” Giọng ông tổng giám đốc hừng hực khí thế. -”Nó là con trai anh đấy ạ…” -”Cho cai sữa đi…” -”Hâm à, con mới được 6 tháng…” -”Không thích…6 tháng là cai được rồi, ăn sữa ngoài cho nhiều chất dinh dưỡng…” -”HẢ,…”.
71 Chương 71: Kết Một ngày mùa đông lạnh lẽo của ba mươi năm sau đó, gió rít ngoài trời lớn lắm…cánh cửa sắt từ từ hé mở…lẽ ra Ngọc phải ngồi tù chung thân, nhưng do thái độ tốt, bà được thả…đấy là những gì mà người cai ngục nói với bà, nhưng có một sự thực mà Ngọc không hề biết, người bạn mà trước đây bà luôn đem lòng ganh ghét, đố kị, tìm đủ mọi cách để hãm hại, đã có những tác động tích cực tới việc để bà được tự do phần đời còn lại… Hít một hơi… Khí trời tuy lạnh, nhưng cái bầu không khí này…đã lâu lắm rồi không cảm nhận được…không khí của tự do…Ngoảnh đầu lại…cái nhà giam ấy vẫn tấp nập, người vào thì nhiều, ra thì được bao nhiêu…Ba mươi năm, ba mươi năm, nghe cũng chỉ là con số thôi, nhưng những người ở trong đó mới hiểu, ba mươi năm, là cả một thời thanh xuân, cả một cuộc đời…Lúc đầu vào đây, Ngọc đã luôn nghĩ, khi nào ra được, nhất định sẽ trả thù, phải trả thù, nhưng từ lần gặp Uyên cuối cùng, những lời nó nói, tới bây giờ bà vẫn còn nhớ như in, từng ngày từng tháng trôi đi…ba mươi năm giúp Ngọc hiểu ra, bà đã sai rất nhiều, đã đánh mất quá nhiều…đôi lúc thấy hối hận…nhưng đôi lúc thấy đáng, nghiệp chướng gây ra…chẳng thể không trả… Ra tù! Bất cứ tù nhân nào nghe thấy từ ấy đều cảm thấy sung sướng, nhưng rồi được ra rồi mới biết, thế giới đổi thay, ra rồi cũng chẳng biết đi đâu, về đâu, làm gì? Chỉ kịp rẽ qua nhà thắp nén nhang cho bố mẹ, Ngọc cũng không muốn ghé thăm họ hàng, chị em, bởi bà biết, họ cũng chẳng muốn gặp lại mình, cũng không trách họ được.