21 “Không cần khen em khéo tay!” Hi hi, vì cô đã nghe nhiều rồi!“Em thật trẻ con!” Trong mắt anh, chỉ có những cô gái mới lớn mới làm những chuyện như vậy.
22 Trừ mua áo sơ mi và cà vạt, cô còn mua cho anh một cái ly, một cái ly in hình con mèo đen đuôi dài. Ánh mắt mèo đen cực kỳ hung hăng, siêu cao ngạo, hoàn toàn là hóa thân của Điền Hân Viêm! Cô vừa cười ha ha vừa cầm nó đi tính tiền.
23 Phó Quan Nhã không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, nhanh chóng mở cửa xuống xe, chạy nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại. Đầu cô như có một tấn đá đang đè nặng, không cách nào suy nghĩ được.
24 Chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Là anh. . . . Phó Quan Nhã ngồi bật dậy, vội trượt phím nghe. . . . . . Tâm tình cực kỳ giống như phi tần trong cung chợt nghe hoàng thượng sắp bước vào cung của mình, vui sướng như điên.
25 Thế này xem như đang cãi nhau?Phó Quan Nhã cho là đúng, nhưng hiển nhiên, Điền Hân Viêm lại không nghĩ như vậy. Một ngày sau, Điền Hân Viêm xuất hiện trong phòng khách nhà họ Phó, ngồi trên sa lon nói chuyện với cha cha Phó Quan Nhã.
26 Cho nên anh bắt đầu yêu cầu cô phải cho anh đáp án, “Nhã Nhã, bây giờ em cũng yêu anh đúng không?” Anh lập lại câu hỏi một lần nữa, dùng giọng nói càng nhẹ càng nóng đến gần như làm nũng hỏi cô.
27 Gần đây, chỉ cần chuông điện thoại vừa vang lên là Điền Hân Viêm sẽ đi ra ngoài, một lần đi là cả đêm, có lúc đang trên đường đến công ty cũng phải bỏ dở giữa chừng để đi, đương nhiên luôn là vì vị ‘người thân’ kia.
28 Lúc đó, chẳng những anh không khổ sở, mà còn còn cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát. . . . . . . “Ông anh tốt với anh không?” Phó Quan Nhã buồn buồn hỏi.
29 Phó Quan Nhã sau khi xác nhận bữa sáng đã đến tay Điền Hân Viêm, lại thấy anh đã cắn một miếng to, bèn nhanh chóng rời đi. Cô sẽ không ngốc tới mức đứng tại chỗ chờ anh tới bắt đâu! Nhưng, đến tối, chắc chắn sẽ bị anh ép hỏi sao cô không nghe lời, trộm tới bệnh viện làm gì?Thân là bà chủ nhà, sau khi làm chuyện ‘xấu’, chỉ có thể cố gắng quét dọn nhà cửa sạch sẽ hơn để lấy lòng ‘ông chủ’, dời bớt sự chú ý của anh sang việc khích lệ cô đã hoàn thành tốt ‘nhiệm vụ’.
30 “Tôi và luật sư Trần chỉ được giao nhiệm vụ đi lấy chữ ký, những việc khác, chúng tôi không rõ lắm, cũng không phụ trách. Không ngờ, sau khi ly hôn một tháng, cô lại phát hiện mình có thai.
31 Tin về buổi lễ kết hôn sang trọng chiếm cả một trang báo to. Bên ngoài khách sạn năm sao, hoa hồng được bố trí thành từng mảng lớn, tạo hình xinh đẹp.
32 “Không phải vậy!” Cô lắc đầu. “Chẳng lẽ là vì có nhân viên nào đó nói cái gì? Cô đừng quan tâm đến bọn họ!” Dương Sĩ Vĩ từng chính tai nghe thấy có người nói xấu sau lưng Phó Quan Nhã, “Hay là, cô sợ đụng phải vợ của.
33 “Trông chị giống người tình của đại gia lắm hả?” Phó Quan Nhã đang đan sợi, nghe Lại Bì hỏi thì bật cười hỏi lại. “Trông chị không giống, nhưng cuộc sống của chị thì cực kỳ giống!” Tối nay Lại Bì có môn thi, giờ lấy sách ra học bài, đáng tiếc tâm trí hoàn toàn không nằm trên mặt sách.
34 Trong phòng chờ sinh rất ‘náo nhiệt’. Trên giường bên phải, một sản phụ chờ sinh kêu khóc rất thảm thiết, “Đau quá! Đau quá! Em không muốn sinh! Cứu mạng! Mau kêu bác sĩ tới đi!”Người thân của sản phụ đó vội vã chạy đi kêu nữ hộ sinh tới.
35 Phó Quan Nhã đáp lại bằng tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc yếu ớt kia giống như dao sắt cắt vào lòng Điền Hân Viêm. “Được rồi, đừng khóc, sẽ hại mắt. ” Mẹ Phó an ủi.
36 “Chờ con xuất viện thì lập tức dọn về nhà ngay. Phải mua cho bé con tã giấy, nôi. . . . . . . A! Cha mẹ chưa chuẩn bị gì hết. . . . . . . ” Phó Quỳnh Sâm lo lắng nói.
37 “Tiểu Lại nóng quá. . . . . . . ” Phó Quan Nhã không khó tưởng tượng Lại Bì sẽ làm nhà họ Tô hỗn loạn thế nào. “Ông nội cũng bó tay với Lại Bì, muốn cãi cũng cãi không thắng.
38 Điền Mật Mật hai tuổi, rất thích nói, nhưng phát âm còn ngọng nghịu, năng lực biểu đạt đang trong giai đoạn phát triển. Từ lúc được bảy tám tháng tuổi, Mật Mật đã được giao cho một ‘sứ mạng’ hết sức quan trọng.