41 Tô Việt Trạch nhanh chóng đứng dậy mở đèn, sau khi nhìn thấy mớ xanh xanh tím tím trên mặt Tô Thần Dật, lập tức cái câu "Cả người đầy vết thương không xu dính túi, đến tối lưu lạc đầu đường xó chợ" của Tô Thần Dật hiện lên trong đầu.
42 Sau bàn làm việc rộng lớn, Tổng tài đại nhân Tô Việt Trạch một thân tây trang đang ngồi đọc tài liệu, lông mày nhíu lại, vẻ mặt chăm chú, bất kể từ điểm nào cũng có thể nhìn ra Tô Việt Trạch là một vị lãnh đạo vô cùng siêng năng nghiêm túc.
43
Tô Thần Dật ai oán nhìn Cố Thiệu Kiệt, trầm mặt không nói nên lời, mẹ nó, thứ kia thứ kia, mỗi lần nhìn thấy tôi là đòi cái đó, anh mẹ nó có thể đổi lời kịch được không! Thật ra anh quên kịch bản rồi đúng không? Thật ra anh không muốn nói những lời đó đúng không?
Thấy Tô Thần Dật không nói lời nào, Cố Thiệu Kiệt khẽ mỉm cười: "Thần Dật có phải định nói mình nhất trí nhớ?"
Tô Thần Dật vô tội chớp mắt: "Em mất trí nhớ thật mà?"
Cố Thiệu Kiệt vậy mà lại gật đầu: "Được rồi, mất trí nhớ, nhưng mà mất trí nhớ cũng có lúc khôi phục trí nhớ mà, Thần Dật, em thấy thế nào?"
"Em nghĩ loại chuyện tốt này sẽ không rơi vào đầu em, ha ha.
44
Đóng cửa phòng làm việc, Tô Thần Dật chùi khóe miệng cọ đến núp sau bàn làm việc của anh trai nhà mình, hai mắt sáng lóe nhìn anh trai nhà mình. Anh, quần chúng vây xem đã chuẩn bị xem, không nên khởi đầu qua quýt, tôi đang chăm chú xem anh đây!
Tâm tư lúc bấy giờ của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch không hề hay biết, hắn chỉ biết mình vì không muốn em trai cô đơn ở trong phòng làm việc buồn chán, cho nên đặc biệt kết thúc sớm buổi họp trở về bên cạnh thằng em, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Cố Thiệu Kiệt và Tô Thần Dật hai đầu dính sát lấy nhau, Cố Thiệu Kiệt còn ở ngay trước mắt hắn hôn lên khóe môi Tô Thần Dật, mặc dù chỉ là khóe môi, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy như có một ngọn lửa vô danh đang hừng hực rực cháy khắp cả người.
45
Tô Thần Dật dựa khung cửa suýt nữa trượt người xuống đất, mẹ nó không phải mình mã hóa thêm một tầng rồi sao? Bây giờ là tình huống gì đây?
Thấy Tô Thần Dật không nói lời nào, Tô Việt Trạch huơ huơ thẻ nhớ trước mặt Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, có thể giải thích một chút cho anh không?"
"Ha ha, giải thích cái gì?" Tô Thần Dật gượng gạo cong môi cười, chẳng lẽ tôi nói với anh là chính tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra?
"Tiểu Dật cứ để anh đứng mãi ở đây à?"
Nghe vậy Tô Thần Dật vội buông nắm cửa ra: "Anh xem, em tắm ngâm nước lâu quá nên choáng đầu luôn rồi, anh mau vào ngồi đi.
46 Tô Thần Dật nghĩ, từ sau khi đụng mặt Tô Việt Trạch, cuộc đời y chỉ có thể dùng hai chữ "ăn-hại" để hình dung. Khi còn sống hai chữ ăn-hại này chuyên dùng để thể hiện hiện trạng của y.
47 Nếu chuyện "càng-biến-thái-hơn" mà Tô Việt Trạch nói là đoạt nụ hôn đầu tiên của y, thì đáng lẽ ra lúc đó y nên hăng hái phản kháng, đem tên biến thái bóp chết từ trong nôi mới đúng, bằng không nụ hôn đầu tiên y gìn giữ bao nhiêu năm nay sẽ không bị tên mặt mo Tô Việt Trạch này chiếm đoạt.
48 Ngày hôm nay, phàm là ai ở trong phòng khách lầu 1 tòa-nhà-công-ty-Tô-thị gặp phải Tô Việt Trạch cũng sẽ thấy được một cảnh tượng trăm năm khó gặp – Tô Việt Trạch mang kính râm đi làm.
49
Sau khi lên xe, Tô Thần Dật giận dữ trừng mắt với Tô Việt Trạch: "Anh mẹ nó nếu dám để cho Cố Thiệu Kiệt đi theo chúng ta, em liền bỏ nhà đi! Tuyệt đối bỏ nhà đi!"
Chân A Hổ run lên, suýt chút nữa đạp chân ga, Nhị thiếu, cậu chắc chắn mình là thanh niên mười tám tuổi chứ không phải thằng nhóc năm sáu tuổi chứ?
Tô Việt Trạch vòng tay qua cổ Tô Thần Dật, xoa xoa đầu y: "Em yên tâm, anh sẽ không cho cậu ta biết hướng đi của chúng ta.
50 Trong căn phòng gọn gàng tươm tất bố cục màu nâu nhạt, một người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà màu đen âm trầm mở to mắt nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình đang hăng hái phát đoạn video có cảnh hai người đàn ông đang vận động pít tông.
51 Nếu như là một du khách có hứng thú đối với đồ cổ, vậy thì đi đến S thị xác cmn định là phải đi đến phố đồ cổ nổi danh nhất S thị. Ngoài nổi danh nhờ có lịch sử lâu đời, nó còn có tiếng trong giới sưu tầm đồ cổ.
52 H thị là thành phố duyên hải nổi danh nước Z, nếu là một du khách muốn đi biển, thì H thị chính là lựa chọn hàng đầu. Nổi danh là "Hawaii phương Đông", H thị là thành phố đảo có phong cảnh biển đẹp nhất, ban ngày có thể đến bờ biển ngắm cảnh, còn có có thể lặn nước lướt sóng.
53 Nhìn vẻ mặt cười đến gợi đòn của người trước mắt, Tô Thần Dật lập tức cảm thấy một nửa đất trời như sụp đổ. Y chỉ biết, thứ tên khốn Cố Thiệu Kiệt này muốn xác cmn định không phải đoạn video kia, thôi được rồi, đã ăn trộm gà còn mất nắm thóc, không đúng, tiền mất tật mang, á, cũng không phải.
54 Cố Thiệu Kiệt muốn "tâm sự" với chú Hai nhà mình, nhưng lại không muốn thả Tô Thần Dật ra để y thừa dịp chuồn đi. Mà Tô Thần Dật cũng muốn "tâm sự" với sư phụ nhà mình, nào đoái hoài đến Cố Thiệu Kiệt thế nào.
55 Trở về khách sạn, Tô Thần Dật cũng không thèm thay quần áo mà bò thẳng lên giường, y còn chưa khôi phục tinh thần sau đả kích vừa rồi. Không, nên nói là, từ sau đoạn tỏ tình khiến y nổi da gà của Cố Thiệu Kiệt, y còn chưa tỉnh táo lại.
56 Từ lúc ra khỏi gian phòng của Tô Thắng cho đến lúc về lại phòng của mình, Tô Việt Trạch không hé răng nửa chữ, chỉ chăm chú kéo Tô Thần Dật, còn Tô Thần Dật thì lại thương nhớ sư phụ của mình, vốn tưởng là có thể nhận ra nhau, ai dè bị mấy thằng cha này ngắt ngang chuyện tốt, chuyện này làm sao có thể không khiến y buồn bực cho được.
57 Tô Thần Dật co giật khóe miệng mà nhìn một bộ phim máo chó giờ vàng đang diễn ra trước mắt mình – người đàn ông nào đó ôm một bó hồng đỏ rực tặng cho "người mình yêu" mà anh trai của "người yêu" thì mặt mày tối sầm xách người đàn ông đó vào phòng tẩn một trận dã man.
58 Đối với phương pháp theo đuổi này của Cố Thiệu Kiệt, Tô Thần Dật chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi, y là đàn ông đích thực, không phải đàn bà mà thấy hoa tươi là liền ré lên, y không chịu nổi khi cả ngày bị một thằng đực rựa khác cầm hoa theo đuổi, hơn nữa thằng đực rựa này lại là kẻ y ghét cay ghét đắng.
59 Khi Tô Việt Trạch đi gọi Tô Thần Dật đi ăn cơm tối, thì thấy Tô Thần Dật vốn hừng hực sức sống giờ lại ủ rũ như gà mắc mưa, mái tóc xù xẹp xuống, bay ra khỏi phòng như oán hồn.
60 Ước chừng một tiếng đồng hồ sau khi gọi điện, Tô Thần Dật chạy xe thẳng một mạch đến biệt thự ở ngoại thành của Lâm Sanh. Khi Tô Thần Dật đến thì Lâm Sanh đã ôm cái rương đứng chờ y trước cửa.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường
Số chương: 32