41 Tin tức này làm Thường Minh chấn động còn mạnh hơn việc một đêm đột nhiên nghèo túng, anh xoa hai gò má, khi đứng lên thì kéo cô lại gần.
"Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đã.
42 Đèn đầu giường mở sáng, Thái Đường Yến nằm nghiêng đọc sách, Thường Minh nhìn kỹ trang bìa, nhìn hơi quen. Cô đưa hai tay lên, mở sách ra đặt ở vị trí dưới mũi, như thế Thường Minh có thể thấy rõ trang bìa.
43 Hai ngày tiếp theo, Thường Minh lại tiến hành khai thông mấy lần với Thái Đường Yến, và lần nào cũng lặp lại tình cảnh của lần đầu tiên, không ai chịu nhường ai.
44 Bệnh viện tư nhân này vắng lặng như viện điều dưỡng, không chật ních người như ở bệnh viện công, dù hai y tá ở chỗ lễ tân trao đổi cũng là dùng âm điệu mà người thứ ba không nghe rõ.
45 Mấy ngày không gặp, Đường Hàn Phi dường như cũng trở nên giống Thường Minh, hai mắt hằn tia máu, có điều mắt kính đã thay ông che giấu bớt. Ông ngồi thẳng trên ghế, kẹp cặp tài liệu dưới nách, đúng là có chuẩn bị mà đến.
46 Nhân lúc Thái Đường Yến rửa mặt, Thường Minh đọc hết tất cả tin tức hình ảnh, tiếp bên dưới ngay đến cả anh cũng bị vô tội đưa ra, thân phận là bao nuôi Thái Đường Yến.
47 "Cô ấy đã mang thai, từ trước khi mất tích, nhưng không biết là của ai. Sau đó, còn nói là của anh trai tôi, tôi không biết. "
Thái Đường Yến trả lời không mạch lạc lắm, nhưng rõ ràng cảnh sát có chuẩn bị đầy đủ, nhìn vào sổ nói tiếp: "Vào thời điểm Tiền Đông Vi mất tích, đồng nghiệp của chúng tôi đã từng yêu cầu cô phối hợp hỏi đáp, nhưng vì sao lúc đó cô không nhắc đến chuyện này?"
Thái Đường Yến nhận ra mình đã lỡ lời, như lúc leo lên cây núp thì bị chụp lấy mắt cá chân, chỉ cần đối phương dùng sức kéo cô xuống là những thứ cỏn con cô giấu trong túi sẽ rơi ra ngay.
48 Còn hai tuần nữa là đến khai giảng, Thái Đường Yến mới vào làm không lâu thì đã xin nghỉ nửa tháng, công ty không đuổi cô là đã nhân từ lắm rồi, cô lại còn là người sắp sửa phải rời đi, cũng không thể biết xấu hổ mà lấy nửa tháng lương đó được, tính toán số tiền gửi ngân hàng, tiền tiết kiệm đã đủ để đóng học phí và sinh hoạt hơn hai tháng, vậy là cô dứt khoát cho mình nghỉ hè nửa tháng luôn.
49 Ngôn ngữ mất đi sức mạnh, Thường Minh chỉ biết kéo lấy cô ôm siết vào lòng, trong khoảnh khắc đó anh chỉ muốn lật đổ hết tất cả kế hoạch đang vạch ra, nói với cô rằng đừng đi.
50 Thái Đường Yến sẽ không tắt máy vô duyên vô cớ, có lẽ là hết pin, Thường Minh lại đợi thêm năm phút nữa, nhưng vẫn biệt tăm biệt tích như thế. Lòng anh phát giác có điều không ổn, ra khỏi trung tâm mua sắm, anh nhắm đường tắt đi đến lớp học của Thái Đường Yến, dọc đường đi không ngừng nhìn trái nhìn phải, đêm hè nên người đi đường rất nhiều, lui tới toàn là những gương mặt xa lạ, không có lấy nửa bóng dáng quen thuộc.