1 Ninh Cung, khói tím lượn lờ, một thiếu niên mặc huyền bào ngồi bên án, ánh nến chập chờn, không thấy rõ mặt, một tiểu thị áo xanh rũ mắt đứng bên cạnh.
2 "Thùng thùng, thùng thùng. . . ". Tiêu Hiểu nhíu mày lại, cảm thấy phảng phất tựa như từ giấc ngủ mê ngàn năm mà tỉnh lại, mà cũng tựa như, cô mới chỉ bắt đầu tồn tại, theo tiếng tim đập ổn định kia mà lớn lên.
3 Hôm nay khi vừa vận khí xong, Tiêu Hiểu liền cảm giác bốn phía đang không ngừng đè ép nàng xuống dưới, tựa hồ còn nghe được bên ngoài có người không ngừng la hét.
4 "Tiểu Hòa, mau đến xem, hoàng nhi rất thích bộ lễ phục này. " Vũ Văn Tư Nguyên nằm trên giường, trên người là bộ lễ phục áo đen quần vàng trang trọng, bên trong là trung y bằng lụa trắng, tay cầm ngọc bội bằng ngọc thạch chơi đùa.
5 Giữa tháng tư, hoa thơm đã tàn, những rừng cây trùng điệp vẫn xanh biếc. Nhành liễu điệu đàng soi bóng xuống mặt hồ Ảnh Thúy – chốn tao nhã chúng tài tử giai nhân kinh thành du ngoạn.
6 Thấm thoát, khí trời oi nóng mùa hè đã tản hết, những cơn gió thu vi vu mát lành. Bầu trời đêm như được gột rửa, vầng trăng sáng đã lên tới lưng chừng trời, ngàn ngôi sao như phải thu lại ánh sáng nhỏ nhoi của mình.
7 Vũ Văn Tư Nguyên còn nhớ hôm đó, tiếng chuông thê lương vừa dứt chưa được bao lâu, phụ quân đỏ mắt vội vàng chạy tới đem nàng giấu vào mật đạo, để lại chút bánh ngọt trái cây, dặn nàng không được lên tiếng, rồi khép lại mật đạo vội vã rời đi.
8 Sùng Đức hoàng đế, Lẫm Uyên tử, họ Vũ Văn, tên chữ Tư Nguyên. Uống nước Lẫm Uyên, tư kỳ nguyên ý[1]. Thần linh đế sinh, yếu mà lập ngôn, ấu mà tuẫn tề, trường mà đôn mẫn, thành mà thông minh[2].