41 Tiếng chuông điện thoại, đột ngột vang lên, cô vẫn đang thất thần, hoàn toàn không nghe được gì. “Điện thoại của cô kìa…. ” Một đôi trai gái nọ đi qua tốt bụng nhắc nhở cô.
42 “Là chính mày biến ông ấy thành bộ dáng khổ sở như bây giờ, tao muốn mày phải đền mạng”, người phụ nữ dường như đã mất kiểm soát, đứng dưới lầu điên cuồng hét to, may thay lúc này đã là đêm khuya, mọi người cũng không còn qua lại nhiều, Dung Ân ngẩng đầu, thấy đèn trong nhà vẫn bật sáng, cô trong lòng trào dâng nỗi lo sợ, khẩn trương lui lại phía sau vài bước, “Dù rằng ông ấy không đúng, các người cũng không nên làm như vậy chứ, ông ấy là chồng tôi….
43 “Không cần” Dung Ân không chút suy nghĩ, ngay lập tức từ chối. “Cô thật háo sắc” , người đàn ông giọng nói dễ nghe mang theo sự cười nhạo, chân bước lên cầu thang, “Ở đó không chỉ có một phòng tắm, lên đây đi, bộ dáng cô như vậy làm sao gặp được ai”.
44 “Đẹp trai quá——–” “Đây chẳng phải Tư Mạn sao, trước nay luôn không thấy có tai tiếng gì, hóa ra là vì Diêm Việt”. Bên trong văn phòng, vĩnh viễn không thiếu những giây phút nhiều chuyện, Lý Hủy cầm lấy tờ báo đưa đến bên cạnh Dung Ân, “Thật không hiểu nổi mấy người này, cô ta không phải cùng tổng giám đốc….
45 Dung Ân kinh ngạc trừng lớn hai mắt, tâm tình mang theo biết bao sửng sốt, Diêm Việt cầm lấy tay cô đang đặt trên bàn ăn rồi siết chặt, “Chúng con đã để lỡ một năm, con không muốn buông tay nữa”.
46 Diêm Việt nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi bước ra ngoài sảnh, khi đi đến cửa, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông quay lại, ánh mắt hai người gặp nhau, tràn ngập là nỗi niềm hạnh phúc vô bờ bến, loại tâm trạng này, chỉ có hai người mới hiểu.
47 Tiền của Diêm Việt, cô sẽ không nhận dù chỉ một xu, loại bố thí như vậy, cô không cần!Dung Ân hai mắt đẫm lệ, vạn vật trước mặt nhạt nhòa, cõi lòng bế tắc, thê lương, tràn ngập cay đắng tủi hờn.
48 Bước chân chững lại do dự, cuối cùng vẫn phải bước vào vũng lầy tội lỗi. Phụ tá đẩy xe cứu thương đưa mẹ Dung đi trước. Dung Ân xuống xe vẫn đứng nguyên tại chỗ.
49 “Ân Ân, một đêm của em đang giá như vậy sao? Giao dịch lần này, chẳng phải tôi đã chịu thiệt sao”. Lên lầu hai, Dung Ân đi vào phòng ngủ, Nam Dạ Tước xoay người, áo choàng tắm rộng rãi để lộ thân thể tráng kiện.
50 Lúc sủng nịnh, xem trọng như châu báu, chơi đùa đã chán, ruồng rẫy tệ hại. “Chuyện này em không cần lo lắng”, Nam Dạ Tước khom người, lời nói buông hạ khe khẽ bên tai Dung Ân, “Chơi đùa đã chán, tôi còn giữ em làm gì?”Bàn tay quyến luyến để lại chỗ cũ, Dung Ân kéo ra, liền bị anh đẩy lại, “Chỗ này cũng không phải tôi chưa từng động qua? Lúc này mới phản kháng, có phải quá muộn rồi không?”Dung Ân cánh tay vô lực buông hạ, quả thật, đã muộn.
51 Đôi mắt màu nâu phảng phất sự cô đơn không nói thành lời, anh nhìn Dung Ân, rất lặng lẽ, rất trầm ổn. ———- Thân thể, không khỏi run rẩy, Nam Dạ Tước cảm nhận được sự khác thường của cô, cánh tay vòng qua thắt lưng cô khẽ vỗ nhẹ, động tác thân mật quá độ, nhưng kì thật, ý tứ mười phần là cảnh cáo.
52 Rõ ràng, nhường lại lựa chọn cho cô, nhưng quyền lựa chọn, chưa bao giờ nằm trong tay cô. ——— Chất lỏng lạnh ngắt trút xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, thẩm thấu đến tận xương tủy.
53 Chịu đựng nhiều như vậy, chẳng lẽ không mệt sao? ——— Dung Ân buông tay, Diêm Việt nhận thấy cô có ý lùi lại, khuôn mặt anh tỏ vẻ khó tin vô cùng , anh quay người, tay Dung Ân cũng đã rút ra từ khi nào, khuôn mặt đang sưng phù phản chiếu dưới ánh đèn hành lang khô khốc, cô dường như rất ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía Nam Dạ Tước, tay người đàn ông hài lòng vòng qua ôm lấy thắt lưng cô, quai hàm hoàn mĩ chuyển hướng liền ngay lập tức biến đổi, “Bác Khang, coi như cháu hôm nay đã giữ cho bác thể diện”.
54 “Tôi đang đem điểm yếu nhất của chính mình đặt vào tay em” ——– Khóa trái cửa phòng tắm, nằm trong bồn rộng lớn, toàn thân mệt mỏi rã rời cũng dần thả lỏng, Dung Ân tắm chừng một tiếng, mặc dù đã thay xong quần áo, cô vẫn rón rén đi tới cánh cửa, áp sát tai trông chừng tình hình bên ngoài, một hồi lâu mới do dự mở cửa.
55 “Tôi muốn tốt với cô, cô không muốn, là cô thích bị giày vò, phải không?” ——— Dung Ân toàn thân lạnh buốt, nhưng hơi thở người bên cạnh vẫn bình ổn, vững chãi, không hề giống như đang tức giận, “Tôi, tôi khát nước nên thức dậy uống”.
56 “Cô là phụ nữ sao?” ——– Hai chân Dung Ân không ngừng run rẩy, tuyết rơi hãy còn đọng lại trên người, đã tan chảy hết nhờ hệ thống sưởi ấm trong phòng, nhưng rốt cuộc cái băng lạnh của tiết trời lại khiến cô khoan khoái một cách khác thường hơn.
57 “Đã quá muộn rồi, tất cả đã không còn kịp nữa” ——— Cầm lọ thuốc tráo lại vị trí cũ, Hạ Phi Vũ rời khỏi phòng ngủ, cũng đóng cửa lại cẩn thận như nguyên trạng.
58 “Tôi và cô không giống nhau, cô và tôi, lại càng không giống nhau”. — Tiếng động sột soạt truyền đến tai, Diêm Việt trở mình, miệng mấp máy nói những âm không rõ ràng, dường như anh đã tỉnh.
59 Lúc này, cô muốn nghe thấy giọng nói của Nam Dạ Tước hơn bất cứ điều gì, dù chỉ là một chữ. ——— Từ Khiêm ánh mắt khả nghi nhìn hai người, rồi đưa thuốc cho Nam Dạ Tước, “Đừng để lại bị đánh”.
60 “Thế, Diêm Việt đâu?” ——— “A…. . ” “Nam Dạ Tước!” sự sợ hãi của Dung Ân cuối cùng được trấn an bội phần, cô vươn tay, vừa vặn đỡ được người đàn ông nửa người trên chưa chìm hẳn, cô chậm chạp tiến lại gần, một cánh tay người đàn ông đã khóa trụ cô, áp sát khuôn mặt lạnh cóng của Dung Ân vào vòm ngực của mình.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 40