21 Trong một căn phòng nhỏ tại Di Uyển, Tú Nhi nằm bất tỉnh trên giường, Tiểu Mai Tử ngồi canh một bên, mấy người khác cũng đương chen chúc đầy phòng. "Tránh đường, cách cách đến rồi!" Tiểu Trúc Tử tinh mắt, thấy Tâm Di chạy về phía này bèn nhắc, vừa hay Tâm Di vội vôi vàng vàng rảo bước vào trong phòng.
22 Hôm nay thấy trời nắng đẹp, Tâm Di chán ở trong cung bèn dẫn sáu cái đuôi ra ngoài chơi. "Cheng cheng cheng. . . " Một chuỗi tiếng cồng chiêng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
23 Đám đông hiếu kỳ thấy chẳng còn gì để "hóng" nữa dần dần tản đi hết, chỉ trơ lại mình bọn Tâm Di. Na Lan Đức Duật quay sang nhắc Tâm Di: "Chúng ta cũng đi thôi!"Tâm Di đi được vài bước không hiểu sao lại quay lại, bước vào trong phòng.
24 "Trên đời này có rất nhiều chuyện ông không thể ngờ tới. " Tâm Di chẳng muốn phí thời gian tranh luận với Hà Thụ Bình về chuyện thê thiếp ông ta có biết võ công hay không, giờ cô chỉ muốn vạch trần thủ pháp gây án của Lý Ngọc Thuyền, bèn chĩa mũi dùi vào đối tượng: "Thủ pháp của cô rất cao siêu, quả thực là không chê vào đâu được.
25 ý Ngọc Thuyền nhớ lại ngày hôm ấy. Đó là một đêm mưa, tuy không lớn nhưng dày đặc, hạt nọ tiếp nối hạt kia, lất phất bay, một mình bước trên con đường vắng, không biết đi đâu về đâu.
26 Trời vừa tảng sáng Tâm Di đã trở dậy, không kinh động đến ai, một mình đi loanh quanh trong cung, coi như tập thể dục buổi sáng luôn! Đương đi thì gặp mấy thị vệ hấp tấp chạy ngang qua, Tâm Di thuận miệng gọi bọn họ lại.
27 Người tốt thì suy nghĩ cũng giản đơn, Uyển Nhi nào hay tâm tư của Tiểu Thảo, đồng ý ngay chẳng nghĩ ngợi gì: "Được, ngươi đi đi!""Mai tỷ tỷ, muội qua giúp tỷ một tay.
28 Na Lan Đức Duật không khỏi thẫn thờ, trước nay chỉ có con gái phải lòng anh, đến Uyển cách cách xinh đẹp kiều diễm cũng không ngoại lệ, chỉ cần anh nói một tiếng là có bao nhiêu thiếu nữ kinh thành xếp hàng tranh nhau gả cho anh! Bị con gái từ chối, đây đúng thực là lần đầu tiên.
29 Na Lan Đức Duật về đến phòng lại tiếp tục "tương tư", anh chàng tự cốc đầu mình: "Ai! Từ lúc nào mình trở nên ngốc thế này nhỉ! Tại sao mình lại nóng lòng muốn biết cô ấy là ai đến thế? Là vì hoàng thượng hay vì mình? Chết tiệt! Trong đầu toàn hình bóng cô ấy! Chi bằng đến Ung vương phủ xem xem!" Ý nghĩ táo bạo này đột nhiên nảy ra trong óc Na Lan, "Không ổn, nếu như bị Ung vương gia phát giác thì mình biết giải thích thế nào? Sợ gì chứ, với võ công của mình lại để người khác phát giác hay sao?" Ý nghĩ này càng lúc càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
30 Na Lan Đức Duật chong mắt nhìn trần, chẳng hề buồn ngủ: "Giai nhân kề bên mà không được chạm, thật. . . giết người không dao, không động chạm được thì ngắm thôi vậy!" Anh nằm nghiêng người nhìn Tâm Di, chỉ thấy mái tóc đen nhánh mượt mà của cô trải nhẹ trên gối, không kìm nổi cầm lên một lọn tóc đen, trìu mến ngắm nhìn, khẽ vuốt, chẳng muốn rời tay.
31 Tuyết rơi, hoa tuyết lất phất bay. Uyển Nhi đứng bên cửa sổ, ngây người nhìn tuyết rơi ngoài sân, chợt nghe có tiếng người ngâm thơ:"Liên không xuân tuyết minh như tiển, hốt ức giang thanh thủy kiến sa.
32 Trong sơn động, Tâm Di nhẹ nhàng hỏi: "Đây là lần thứ mấy anh cứu tôi rồi?""Không nhớ nữa. ""Vì sao lần nào anh cũng xuất hiện đúng lúc thế?" Tâm Di lại hỏi.
33 Lại nói Lý Đức Toàn bị mấy người kia quấn riết lấy, hết cách đành đồng ý che giấu giúp họ, thế là ông này rón ra rón rén về đến tẩm cung của Khang Hy.
34 Ở Di Uyển quả thực đang rất lo lắng. Sau khi trời sáng, Dận Chân lại giục Lý Đức Toàn đến Di Uyển, Lý Đức Toàn đã đến Di Uyển một lần rồi, Tiểu Mai Tử đã nói với ông, bọn Đại Hổ đi tìm rồi, cầu xin Lý Đức Toàn nghĩ cách kéo dài.
35 Khi trời tối, Da Hu, Er Hu và Xiao Tru Zi, Xiao Lan Zi quay về Di Uyển với dáng vẻ ũ rũ. Xiao Mei Zi vừa thấy bọn họ, thì hỏi ngay : "Tìm được Cách Cách chưa?"Bọn họ đều im lặng không nói, chỉ lắc lắc đầu.
36 Yin Zhen sớm đã biết mọi hành động của Xin Yi, chờ sau khi Xin Yi mang Hong Yao đi khỏi, ông ta mới cho người đi theo cùng. Không khó để chờ đến đúng giờ Hợi, Na Lan De Yu, Chu Qin, Qiu Yan đến địa điểm đã chỉ định.
37 Rất nhanh, tết đến rồi. Cung Đại Thanh thường lấy : "Nhất nguyên phục thủy vạn tương canh tàn, thánh triều thiên tử dữ dân đông nhạc" (1) làm quan điểm chính.
38 Ở Bắc Kinh có người nói rằng, "Đông phú Tây quý, Nam bần Bắc tiện", "Đông phú Tây quý" có thể giải thích thế này, lấy Tử Cấm Thành làm ranh giới, phía Tây gọi là "Tây thành", trong đó nhiều nha môn, nhiều quan cai quản, đương nhiên trong đó cũng có nhiều quan, nên gọi là "Quý".
39 Từ Bạch Vân Quán bước ra, vừa quẹo qua một khúc cua, thì gặp người thư sinh trong lúc đứng ở góc độ này, thấy Tâm Di, liền đến trước cô, xuống phủ quy phục, khấu đầu Lạy: "Tiểu thư, đa tạ Lúc này tiểu thư đã thủ hạ lưu tình, tiểu sinh Giang Tây Dương (Tưởng Tích Dương) kiếp này sẽ không quên ân tình của tiểu thư.
40 Điều kì diệu trên thế gian chính là như vậy, hai người đối đầu sống chết với nhau, như là cố tình sắp đặt vậy tán thưởng tài năng của dối phương. Na Lan Đức Duật ở trong kinh thành có thể xưng hùng xưng bá, không có đối thủ mà Vu Tiếu Tuyền ở trong giang hồ cũng là lừng lẫy có tiếng, được gọi là "Phách sơn thân chưởng" (1), cả hai đều chỉ nghe danh đối phương thôi, chứ từ trước giờ chưa gặp mặt.