21 Trên nền tuyết trắng, những bông hoa màu đỏ như máu. Bước chân trần chạm vào tuyết không hề có cảm nhận. Mọi cảm giác như không còn quan trọng nữa. Không hề thấy lạnh, cũng không hề thấy đau, cũng chẳng cảm thấy buồn.
22 Lần đầu tiên Haru gặp Kabo, người cô đầy máu. Anh mang cô đi dưới cơn bão tuyết. Với Haru đó là một người vô cùng ấm áp. Đối với Kabo, cô là thiên thần.
23 Luhan đưa cô về sống trong biệt thự của mình. Đến khi Haru tỉnh lại không thấy Kabo ở bên, cô bắt đầu tìm kiếm. Nhưng lại bị người của Luhan giữ lại. Người con trai đó suốt ngày vào phòng cô, nói chuyện với cô.
24 Kelly tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Căn phòng đơn giản với tông màu đen và trắng. Một chiếc bàn, một tủ quần áo và một chiếc giường. Bên ngoài hình như bão tuyết đã tan, trời cũng có vẻ hửng nắng.
25 Vào cái ngày bão tuyết, Andy trông thấy Haru rơi xuống biển. Không hề chần chừ, Andy cũng lao theo. Khó khăn lắm anh mới mang được Haru lên bờ. Haru chỉ mặc đồ ngủ, người cô run lên.
26 “Trọn đời. . . yêu em!”. Những lời nói cuối cùng của Sun vang lên, trái tim Haru chợt đau nhói. Ngẩng đầu nhìn trời cao, mây hờ hững trôi cùng gió.
- Tại sao anh ngốc như vậy? Tại sao chúng ta lại gặp nhau cơ chứ? Anh muốn em cả đời này mãi nhớ về anh sao? Tại.
27 Bởi vì không muốn trên mảnh đất của Sun có máu của người khác. Haru quyết định rời khỏi ngôi nhà. Khi trời còn chưa sáng, Haru khép cánh cổng màu xanh, kéo chiếc mũ che đầu quay lưng đi, bỏ lại phía sau tất cả những kỉ niệm anh và cô từng có.
28 Mùa hè. Ánh nắng nhạt chiếu qua những ô cửa kính. Những ô cửa kính trên sàn như lồng giam cuộc đời Haru. Lần đầu tiên Haru thoát khỏi bóng tối, nhưng lại bước vào một nhà tù khác.
29 “Ngày xửa ngày xưa, có một con búp bê chỉ cần được chủ nhân yêu thương thì sẽ có linh hồn. Nhưng bởi vì quá đặc biệt, mọi người xung quanh đều khiếp sợ nó, và nó trở nên rất cô đơn.
30 Haru quan sát hành động của Hattrick Moran. Người đàn ông đó có liên quan tới Luhan, người đàn ông đó mang theo dư vị của cái chết. Mọi người trong bữa tiệc đều vui vẻ thưởng thức những món ăn, cùng nhau trò chuyện.
31 Căn phòng tối không hề có một tiếng động nào, chỉ có mùi trầm hương lan tỏa trong không khí. Mùi trầm hương nhè nhẹ khiến cho bản thân cảm giác có chút thỏa mãn.
32 Bên ngoài căn phòng, Satome xoay chiếc vòng đá trên tay. Gió từ hành lang thổi qua. Mùi hăng hắc trong không khí khiến cho cô nhíu mày. Có tiếng bước chân từ trong đêm tối vang vọng.
33 Haru nghe thấy sự dao động, có mùi máu, mùi trầm hương, còn có cả hương hoa, hương trà. Tuy nhiên, Haru vẫn ngồi yên tại vị trí của mình. Có tiếng trở mình khe khẽ.
34 Haru nghe thấy sự dao động, có mùi máu, mùi trầm hương, còn có cả hương hoa, hương trà. Tuy nhiên, Haru vẫn ngồi yên tại vị trí của mình. Có tiếng trở mình khe khẽ.
35 Trời càng về đêm nhiệt độ càng hạ thấp.
Chiếc bàn gỗ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cọt kẹt của thời gian khiến cho Kelly không dám dựa vào nó. Chỉ sợ chạm nhẹ cũng khiến nó bị hỏng.
36 Tiếng chuông vang lên trong đêm yên tĩnh khiến cho Kelly để ý. Cô rời khỏi chiếc ghế, bước ra bên ngoài căn nhà. Gió dường như mang theo sự giận dữ khác biệt.
37 Mùi trầm hương ngày càng đậm. Trong căn phòng kín, Satome vẫn im lặng. Bất chợt, đèn chợt sáng lên. Satome không kịp thích ứng. Cô từ từ mở mắt ra và thấy Haru đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ điển được chạm trổ tinh xảo.
38 Killua khẽ nhíu mày, trong không khí phảng phất mùi thân thuộc.
- Kelly, dậy đi.
-. . .
Kelly thức dậy. Trước mắt chỉ có ánh sáng của chiếc đèn phép thuật, mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng tối.