41 Đã 5 ngày kể từ khi cô vợ lắm chuyện của cậu bạn bị đuổi đi, Chấn Vũ ngây thơ nhầm tưởng cuộc sống sau này sẽ thanh bình, ít tai họa vì bớt đi được 1 cái nợ phải lo nhưng ko ngờ, chuyện này đi, chuyện kia lại đến.
42 -Khách ko mời? Cậu nói thế có quá đáng ko vậy, dù dì nó cũng là thằng em vô dụng được pháp luật công nhận của cậu, là Hàn Nhị thiếu gia đấy!_Nhếch khoé môi lên 1 nụ cười giễu cợt, Chấn Vũ gác tay lên vai Gia Phong, đôi mắt sắc soi lên từng biểu hiện của bạn như dò xét.
43 Nỗi nhớ nhung luôn chôn giấu trong con tim, lòng hối hận về những hành động tàn nhẫn. . . Và cả sự kinh ngạc mới lạ. . . Tất cả đều dâng trào, ùa vấy lên trong cơ thể Gia Phong, khiến anh như ko thể chế ngự nổi cảm xúc của bản thân khi nhìn thấy vợ mình được nữa.
44 -Búp bê mắt ướt DOD (Dream of doll)?_Mắt tròn mắt dẹt nhìn chăm chăm vào hàng người dài chỉnh tề trong bộ le đen ngợp sặc mùi x-men, tay nâng niu hộp búp bê trên tay 1lượt từ trái sang phải, từ phải sang trái, Avril quay sang "ngây thơ" chiếu tướng lên khuôn mặt đắc ý của Gia Phong, lòng cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
45 Ring!Vừa nhìn thấy cậu chủ mình và những vị thực khách đang rảo nhịp bước vào, tay người hầu rung nhẹ chiếc chuông nhỏ được thắt nơ đỏ ở tay cầm rồi kính cẩn cúi chào, như hiệu lệnh ngầm thúc giục đám gia nhân đang sửa soạn trong phòng ăn cúi chào theo.
46 Giữa màn đên đen kịt lạnh lẽo, ko có ánh sáng lắt léo của một ngôi sao, ko có ánh trăng dịu êm vằng vặc cũng chẳng có lấy ánh đèn điện neon nào, chỉ có vòng tay ôm chặt, chỉ có hơi ấm cơ thể từ một ai đó bao trùm lấy người kia và chỉ có người kia nép nhẹ vào lòng ngực ai đó.
47 Làn hơi ấm yếu ớt và mùi hương trẻ con nhè nhẹ anh luôn cố bắt lấy. Cái siết chặt nhiệt tình bằng cánh tay anh luôn muốn nắm chặt. Chúng, theo người con gái anh ko thể ko dõi mắt theo, như 1 làn gió ùa vào cơ thể anh, quyện lấy.
48 -Sao. . . sao cô có sợi dây chuyền đó?-Thì tôi đã bảo chúng ta cùng vào trong nói chuyện rồi mà_Buông lơi những ngón tay thon dài ra khỏi mớ tóc úa vàng đầy chất hóa học của kẻ mình vừa tóm được, cô gái mặc áo khoác đen chăm chú lấy khăn tay trong túi áo lau đều lòng bàn tay, ánh mắt đen láy thăm thẳm của cô xoáy sâu lên khuôn mặt thần sắt biến đổi của người đối diện.
49 -Chuyến bay E501 từ Việt Nam đến Nhật Bản sắp hạ cánh!_Tiếng của phát thanh viên lặp đi lặp lại điệp khúc làm chấn động màng nhĩ của những con người đang gật gà gật gù chìm sâu trong giấc ngủ trên máy bay, làm họ ko hẹn đều đồng loạt mở mắt nhìn ánh mặt trời nhàn nhạt váng màu cam dịu nhẹ cả một vùng trời phía xa đang dần hiện.
50 -Mình vừa cái gì thế này?_Như một tên con trai 18 sức xuân tràn trề nhận ra mình vừa đái dầm Hàn thiếu gia đưa đôi mắt bần thần ngây ngây dại chiếu tướng lên lòng bàn tay to khoẻ chỉ có da bọc thịt, thịt bọc xương của mình, khoé môi giật giật lẩm bẩm tự vấn, khuôn mặt phản ánh sự khó tin cùng nỗi căm phẫn đến nghẹn cổ.
51 Ở đời, chuyện lạ lùng đáng bàn xem ra nhiều vô kể, dần dần trở thành thói quen thông thường của xã hội. Mà đã bảo là thói quen thì dù găngxtơ có hút xì gà rừng rực kề súng dí vào cổ anh giai nào đó thì cũng chẳng ép hắn sáng dậy ko đánh răng được.
52 -Anh. . . _Nuốt ực một đống nước bọt xuống cổ họng, Shiori đưa đôi mắt có chút kinh hãi nhìn chồng trong bộ áo khoác tắm trắng dài. Mái tóc anh ướt sũng nước, nước lăn dài trên cánh mũi thẳng tắp, như khoác lên cho anh một vẻ bất cần cuồng ngạo của một con ngựa thuần hoang dã vùng vẫy trong mưa.
53 Tháng 1, trời Nhật Bản tựa như một phòng lạnh, ko chút lưu tình tàn nhẫn ướp băng mọi thứ nằm trong tầm ảnh hưởng của nó, đem đến cho đất nước xứ hoa anh đào một vẻ đẹp tinh khôi, thanh khiết đến vô cảm.
54 Trời phật suốt ngày mở miệng giáo huấn con em chúng ta"Lão thiên ta ko bao giờ cho ai được hoàn hảo cả", có lúc lại ko biết xấu che đẹp khoe, luôn bu lu ba la tự hào kể lể về bản tính keo kiệt, bủn xỉn có một ko hai của mình rằng "Ta ko cho ai thứ gì mà ko lấy lại một thứ gì khác", thế đấy, miệng mồm rành rành ra đó, nhưng Shiori vẫn thật sự hoài nghi về tính chân thực trong những câu nói đấy.
55 Khác hẳn với màu sắc trắng loà tinh khiết đến xa là của xứ hoa anh đào, đất nước nhiệt đới Việt Nam vào những ngày đầu năm mang tiết trời đầy sức sống trong sự chuyển mình chậm rãi với bầu ko khí khô lạnh.
56 "Con sắp được giải thoát rồi, Hàn Gia Phong"Những câu từ ấy, như mang theo lớp keo túa dính trên mình, ra sức bám víu vào từng phân tử khí lạnh lẽo, vang lên dồn dập, dồn dập, ko dứt trong đầu kẻ được nghe và kẻ vô tình nghe được.
57 -Tối nay cha muốn ngủ lại đây?_Lạnh nhạt cắt ngang luồng suy nghĩ nồng nặc mùi hứng thú của cha mình, Gia Phong nheo mắt hỏi với ý châm chọc. Tuy rằng, anh ko biết tại sao cha mình lại thay đổi thái độ nhanh như vậy với vợ anh, nhưng, mỗi khi thấy ông đặt đôi mắt hào hứng lên người vợ, anh thực sự cảm thấy khó chịu và căm ghét.
58 Sững người lần nữa, 2 con ngươi đen nhánh của Gia Phong ko ngừng xoáy sâu vào nụ cười mỉa mai tuyệt đẹp của cô vợ nhỏ, lòng khẽ gợn một cảm xúc mơ hồ ko thể tả thành lời.
59 Sắc trời đen như mực nhuốm lên mọi cảnh vật. Mùi hương thảo thoang thoảng nhè nhẹ quyện vào bầu ko gian tĩnh lặng chỉ có tiếng lật giấy loạt soạt trong thư phòng Hàn Gia, khiến lòng người phần nào được thư thái, đầu óc minh mẫn thêm chút ít.