21 Chap 21 Bước ra khỏi văn phòng của anh mỗi bước đi thật nặng nề cô cố gắng để duy trì trạng thái lạnh lùng khi bên anh nhưng sự thực thì cô không thể.
22 Chap 22 Bầu trời bắt đầu hừng sáng Thiên Kỳ không biết bản thân mình đang chờ đợi điều gì , chỉ là khi đứng ở đây anh có thể cảm nhận được cô đang ở gần anh rất gần.
23 Chap 23 Mưa rơi không ngớt Thiên Kỳ lảo đảo đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng. Nước mưa thấm ướt quần áo anh , loạng choạng mở cửa xe vụng về tìm chìa khóa khởi động rồi lao vụt đi trong cơn mưa xối xả.
24 Chap 24 Ánh bình minh chiếu rọi vào phòng bệnh trắng toát chiếu soi tới chiếc giường nơi cô gái với gương mặt thanh tú có chút tái nhợt đang nằm , hàng mi dài rung động đôi mày thanh tú nhíu lại Ánh Minh từ từ mở mắt.
25 Chap 25 Ánh bình minh chiếu rọi vào phòng bệnh trắng toát chiếu soi tới chiếc giường nơi cô gái với gương mặt thanh tú có chút tái nhợt đang nằm , hàng mi dài rung động đôi mày thanh tú nhíu lại Ánh Minh từ từ mở mắt.
26 Chap 26 ( I ) Ánh ban mai chiếu rọi , tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới bắt đầu. " ring ring ring " Áng Minh mơ màng quơ tay với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường dụi dụi mắt bấm nút nghe máy , vừa nhấc máy đã bị một âm thanh cao vút hò hét làm cô tỉnh cả ngủ - Alo chị ơi em đây Ánh Minh nhíu mày trầm giọng - Xin lỗi cho hỏi em nào vậy ? Người bên kia nghe vậy thì thở dài giọng nói mất đi vài phần hào hứng - Mấy năm không gặp chưa gì đã quên em rồi à ? Ánh Minh nhíu mày ngao ngán - You name is ? ( tên bạn là ? ) Người bên kia có vẻ mất hứng - Em đây Thiên hoàng , em về rồi - À ừ Ánh Minh gật gù mấy cái sau đó hét toáng lên - Hả.
27 Chap 27 Trong quán rượu , ánh đèn mờ ảo tiếng nhạc rập rình inh tai. Thiên Hoàng đưa ly lên nhấp một ngụm rượu sau đó quay sang nhìn thằng bạn thân bên cạnh - Mày định thế nào ? Quốc Tuấn đưa tay gọi phục vụ lấy thêm một ly rượu rồi cũng quay sang nhìn Thiên Hoàng - Không thế nào cả.
28 Chap 28 ( I ) Áng bình minh xua tan đi màn đêm tăm tối lạnh lẽo Ánh Minh nhẹ nhàng mở mắt bước xuống giường , như một thói quen cô bước ra ban công đưa mắt nhìn nơi trước đây ngày nào cô cũng có thể thấy anh nhưng lần này thì không cô cười nhạt - Có lẽ anh đã bỏ cuộc.
29 Chap 29 ( I ) Ánh chiều tà xua tan đi cái nắng nóng của buổi trưa oi bức , Ánh Minh nhìn đồng hồ. - Đã muộn thế này rồi sao ? Cô tự hỏi sau đó thở dài đứng lên bước chầm chậm về nhà.
30 Chap 30 Trong quán cafe sang trọng âm nhạc nhẹ nhàng hai cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau , Ánh Minh uống một ngụm cafe rồi nhìn thẳng cô gái đối diện với thái độ lạnh nhạt - Cô nói có chuyện muốn nói với tôi mà ? Cô nói đi Hồng Anh nhìn Ánh Minh rồi nói - Tôi không tin cô không biết lí do tôi gặp cô hôm nay Ánh Minh cười nhạt xoay ly cafe trong tay - Đương nhiên tôi biết Dừng một chút cô nhìn thẳng cô gái đối diện rồi lại tiếp lời - Chỉ là tôi muốn nghe xem cô có chuyện gì để có thể đả kích được tôi khiến tôi chia tay Thiên Kỳ.
31 Chap 31 Bầu trời tối dần những cơn gió se lạnh thổi qua báo hiệu mùa thu đang đến xua tan đi cái nóng oi bức của mùa hè nóng nực , trên con đường vắng có những đôi tình nhân nắm tay nhau cười hạnh phúc.
32 Chap 32 Ánh bình minh chiếu vào căn phòng , Ánh Minh cồi co người trên chiếc giường rộng lớn hai tay ôm lấy đầu gối gương mặt thất thần , trắng bệch.
33 Chap 33 Sự âm u của bóng đêm tan dần để bắt đầu ột buổi sáng tràn đầy ánh nắng , tiếng chim líu lo ca hát từng tia nắng vui vẻ nhảy nhót. Trong sân bay không khí ngập tràn bao cảm xúc vui mừng , u buồn.
34 Chap 34 Ánh bình minh sáng rọi tiếng sóng biển dạt vào bờ cát , trên bãi biển mơ mộng một cô gái thanh tú mặc một chiếc váy màu trắng ngồi trên bờ cát ánh mắt buồn buồn hướng tới phía xa nơi những con tàu đang lênh đênh trên biển rộng lớn.
35 Chap 35 Trong bệnh viện bên ngoài phòng phẫu thuật vãn sáng đèn bóng một chàng trai ngồi sụp xuống đất dáng vẻ mệt mỏi trên áo còn dính máu đưa mắt nhìn vào phòng phẫu thuật ánh mắt bất lực Thiên Kỳ cảm thấy bản thân rất vô dụng vì đã không thể bảo vệ Ánh Minh chính mắt anh nhìn thấy cô bị đâm nhìn thấy cô chống chọi với cái chết nhưng anh lại bất lực nếu như lúc đó anh là người chạy tới bên cô thì bây giờ cô đã không phải nằm trong đó.
36 Chap 36 Lại một ngày mới bắt đầu Thiên Kỳ giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng , anh mơ thấy Ánh Minh đứng đó nhưng anh không thể nào tới gần được cô , cô dứng đó nhìn anh cười dịu dàng sau đó càng lúc càng xa anh rồi hoàn toàn biến mất.
37 Chap 37 Đi dạo bờ biển một lát vì sợ Ánh Minh mệt mỏi nên Thiên Kỳ đưa cô về nhà , Ánh Minh quả thực có chút mệt nhưng vừa về tới nhà liền nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng là chỗ ngủ của bọn họ à không của Thiên Kỳ phải làm thế nào đây ? Khi bố mẹ Ánh Minh xây ngôi nhà này vì chỉ có Ánh Minh ở nên xây có mỗi ba phòng là phòng khách , phòng học và một phòng ngủ.
38 Chap 38 Ánh chiều tà bao phủ khắp con đường ven hồ lộng gió Ánh Dương nắm tay Thiên Bảo nhìn anh chăm chú gần đây cô luôn có cảm giác anh rất xa cách với cô đầu tiên cô còn nghĩ là mình nghĩ quá nhiều nhưng hôm nay khi chứng kiến sự thờ ơ của Thiên Bảo khi cô hẹn anh tói nhà ăn tối Ánh Dương quyết định hỏi thẳng anh , tính cách của cô rất thoải mái có khi hơi trẻ con nhưng chứng kiến tất cả những gì chi gái cô Ánh Minh đã phải trả giá ra sao để có được tình yêu thì Ánh Dương cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
39 Chiếc xe sang trọng lướt chậm trên đường phố đông đúc Ánh Minh ngồi trên xe mắt nhìn ra cửa kính ngắm nhìn dòng người tấp nập , bất chợt Ánh Minh thở dài nhớ đến Ánh mắt ông Quang khiến cô lo lắng cô sợ tình cảm của mình và anh sẽ lần nữa gặp khó khăn , sóng gió.
40 Trời mưa không ngớt Ánh Minh , Ánh Nguyệt và Ánh Linh lo lắng nhìn Ánh Dương đang mê man trên giường. Ánh Minh có chút tức giận cau mày - Con bé Dương này sao lại thành ra như vậy ? Ánh Linh thở dài - Bây giờ đứng đây nhìn nó có ích gì chứ ? Sáng mai nó dậy hỏi thẳng nó là xong Ánh Nguyệt lắc đầu - Em muốn mặc kệ cho Dương tự giải quyết nhưng xem ra không được rồi Ánh Minh gật đầu nói với Ánh Nguyệt - Em định làm gì ? Ánh Nguyệt cười mỉm - Hỏi cung Ánh Minh không hiểu lắm nhưng cô tin Ánh Nguyệt là người thông minh nên cũng không hỏi thêm gì cả chỉ quay sang nói với Ánh Linh - Mai em đừng đi đâu cả ở nhà với chị Ánh Linh gật đầu - Vâng em biết rồi Ánh Minh nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ , cô bảo các em về phòng ngủ sau đó cũng về phòng của mình.