41 Mọi người đang chờ đợi câu tiếp theo của Mộ Dung Như Tuyết ,họ rất nóng lòng xem Mộ Dung Như Tuyết sẽ làm gì với Mộc TRấn Dương dù sao cũng có câu có chơi có phạt mà.
42 Sau khi Mộ Dung Như Tuyết rời khỏi Đại la thành thì nhanh chóng chuồn đến nơi xa nhất vì nàng biết nơi này mấy ngày nữa sẽ rất náo nhiệt. Hơn nữa quan trong nhất bây giờ là nàng cần dưỡng thương qua cuộc đó sức vừa rồi nàng đã quá tiêu hao thể lực
Đi một đoạn đường khá dai Mộ Dung Như Tuyết tìm một nơi vắng vẻ nhất thay bộ quần áo màu tím này ra ,khoác trên mình bộ quần áo và mũ đội đầu màu xanh nước biển.
43 " Các ngươi tìm thứ gì sao " Mộ Dung Như Tuyết nghi vấn hỏi
" Đúng vậy chúng ta đang đi tìm linh chi ngàn năm nghe nói là sâu trong khu rừng này có " Phong Diệc Phi trả lời thành thật không có gì dấu diếm
" Ồ hóa ra là vậy , không có hứng thú " Mộ Dung Như Tuyết nhanh chóng trả lời dù sao nàng không phải là một luyện dược sư lên vấn đề này nàng cũng không qua tâm nắm
" Các người tìm linh chi ngàn năm làm cái gì vậy " Mộ Dung Như tuyết thắc mắc hỏi theo như nàng biết bọn họ không có ai là dược sư a
" Chúng ta phải hòan thành nhiệm vụ cấp A này.
44 " Không bây giờ chúng ta rất cần cây nấm ninh chi này " Phong Diệc Phi thành thật nói
" Thì sao chứ liên quan tới ta sao " Hồ Ly trắng lạnh lùng nói
" Nếu muốn lấy đồ của ta thì trước hết phải thắng ta đã.
45 Mộ Dung Như Tuyết cũng sợ Phong Diệc Phi ngại nên sảng khoái đồng ý
" Được rồi cảm ơn huynh " Mộ Dung Như Tuyết chân thành cảm ơn từ đáy lòng
" không có gì dù sao ngươi cũng giúp ta lấy được cây nấm này " Phong Diệc Phihawns là người có ân báo ân có oán báo oán.
46 Phải mất khoảng một ngày cơn đau mới dừng lại kinh mạch trong cơ thể của Mộ Dung Như Tuyết cũng đã nối lại hoàn toàn dày và vững chắc hơn xưa có thể chứa được áp lực rất lớn.
47 ( Xin lỗi nha chương này là chương lỗi vốn còn ba chương nữa mới đến chương này. Tác giả thành thành thật lỗi vì ấn nhầm nút. Nếu có bạn nào hứng thú đọc thì đọc không thì thôi tác giả cũng không ép các bạn dù sao thì cách ba chương đọc không hiểu thì cũng là chuyện bình thường )
Mọi người xung quanh vừa nghe câu nói của Mộ Dung Như Tuyết thì cười ầm cả lên.
48 Mọi người xung quanh vừa nghe câu nói của Mộ Dung Như Tuyết thì cười ầm cả lên. Một đứa bé khoảng 8 9 tuổi đòi đi làm dong binh chuyện này có buồn cười không chứ
" Tiểu tử đây không phải chỗ ngươi có thể chơi đâu tốt nhất đi chỗ khác đi còn nữa dẫn luôn cả hai con ma sủng kia đi luôn nữa "
" Ta sống gần một nửa đời người rồi mà cũng chưa từng thấy ai ngông cuồng như tiểu tử này chắc là con cháu của những đại gia tộc lớn rồi "
Nghe nhắc đến bọn họ Liệt Hỏa kích động muốn lên hung hăng xé sác bọn chúng nhưng may mà Mộ Dung nHư Tuyết đã cản lại rồi
Mọi người xung quanh đều ầm ĩ bàn tán mà người ghi danh kia vẫn ngây ngô ,trời ơi hắn chưa từng gặp người nào ngông cuồng như tiểu tử này.
49 Sau khi tiến vào rừng rậm Tây thành,tốc độ rất nhanh bị chậm lại. Sau lại tiến vào, đường nhỏ, đành phải xuống xe đi bộ. Xuống xe ngựa, Mộ Dung Như Tuyết mới có thể đánh giá thật tốt khu rừng rậm này này.
50 Ngày hôm sau, tất cả mọi người thu thập này nọ tiếp tục hành trình.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, mọi người không dám khinh thường Mộ Dung Như Tuyết.