21 Tác Giả: Trí Bạch Đại hội thể dục thể thao đúng ngày khai mạc, ngày đó người nhiều như lá vàng thu mà mọi người đều sôi trào, cờ đỏ phấp phới cờ nhiều màu tung bay.
22 Đại hội thể dục thể thao ngày đầu tiên không có hạng mục thi đấu của Cường Tử, Cường Tử cũng vui vẻ làm người xem thi đấu. Hắn chạy tới xem trận đấu của Bùi Nhược, giả bộ thành thật ngồi trên khán đài tập trung tinh thần xem, biểu lộ một chút biểu tình của người yêu thích môn bóng bàn! Thật ra không một ai biết được, con mắt của con bê vẫn luôn ngắm nhìn bộ ngực của Bùi Nhược.
23 Cường Tử cao một mét bảy hai, nặng không tới sáu mươi kí, nói gầy gò thì hơi quá, nói cường tráng thì vô lý. Tên tóc vàng một mét bảy sáu, nặng bảy mươi ba kí, nói cường tráng thì hơi quá, nói gầy gò thì vô lý, cho nên, nhìn tên tóc vàng có vẻ ghê gớm bị đánh về sau ba mét, ngoại trừ Chu Bách Tước, những người khác đều nhìn với ánh mắt vừa choáng váng vừa nghi ngờ.
24 Cường Tử quan sát tình thế, ba mươi mấy người đánh hai người, phần thắng không phải là không có, không lẻ mấy phần trăm mà thôi, hắn chọt Chu Bách Tước hỏi:- Chú Chu, tình hình hiện tại coi như tử cục rồi, con có thể hỏi chú một chuyện không?Chu Bách Tước nhẹ giọng gật đầu, Cường Tử nhẹ giọng hỏi:- Chúng ta có phải là bị người khác tính kế hay không?Chu Bách Tước nhíu mày, do dự trong chốc lát vẫn phải gật đầu.
25 Nằm trên giường, Cường Tử cười hì hì với Chu Bách Tước nằm ở giường bên cạnh. - Chú Chu, chú thật mạnh! Một mình đánh hai mươi người, nếu đổi là con sớm bị phân thây rồi.
26 Cường Tử kinh ngạc hỏi:- Vậy còn chú? Chú Chu, chú có thể tiến vào bảng nào?Thực ra hắn biết những lời nói này của mình căn bản là dư thừa, đến sư phụ của Chu Bách Tước cũng chỉ đứng thứ mười trong Nhân Bảng, Chu Bách Tước làm sao có thể đứng trên bảng được? Nhưng hắn không từ bỏ hy vọng.
27 Cường Tử không ăn cơm tối, ngủ một giấc ngon lành. Sau khi Tiêu Lôi về nhà nhìn thấy hắn vẫn ngủ cũng không quấy rầy. Vốn Chu Bách Tước muốn gọi hắn dậy nhưng Tiêu Lôi đã khoát tay hai người liền đi ra khỏi phòng.
28 Cường Tử ngồi trên giường, lúc nhìn ra bên ngoài lần nữa, Ngô lão gia tử đã chắp tay sau lưng đi ra cổng chính của biệt thự, chỉ gọi con Caucasus ve vẩy cái đuôi vừa đi vừa quét trên mặt đất đi theo phía sau.
29 Cường Tử trong ánh mắt của Chu Lâm Nhã và Bùi Nhược, đầu tiên hắn mỉm cưởi một chút,sau đó chầm chậm ngã ngửa về phía sau, trong tay hắn còn nắm chặt tấm huy chương chưa kịp đưa cho Chu Lâm Nhã.
30 Buổi tối, Ngô lão gia tử mang theo cốc nước của mình vào phòng Cường Tử. Cường Tử vẫn nằm trên giường, vẫn còn đang nhớ đến cảnh hai mỹ nữ một lớn, một nhỏ ngồi ở mép giường thì đã bị tiếng ho khan của lão gia tử làm tỉnh lại.
31 Cường Tử so sánh kỹ càng tâm pháp Cách đấu kỹ và khẩu quyết Ngô lão phu tử dạy trong đầu của mình, nhận thấy không hề có một chỗ nào liên quan với nhau.
32 Sau khi đến trường, Cường Tử đầu tiên là đi đến phòng học một chuyến, hắn muốn hỏi xem trận đấu hôm nay của Bùi Nhược diễn ra vào lúc nào. Nếu không trùng với thời gian trận đấu của mình, hắn quyết định đi xem trận đấu của Bùi Nhược, cô gái nhỏ phát cầu rất có phong cách.
33 Chu Lâm Nhã ngồi xuống bên cạnh Cường Tử, mặc cho mặt đất nhiều bụi bẩn. Nàng giống như một đóa hoa sen nở rộ, chỉ làm đẹp cho chính mình xem, bây giờ dường như có nhiều thêm một người khen ngợi.
34 Lý Nham đi đến nói một tiếng chúc mừng với Cường Tử. Cường Tử mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nói rất có phong độ:- Thật xin lỗi, mình còn có việc, phải đi trước rồi.
35 Việc đầu tiên Cường Tử làm là bảo vệ Bùi Nhược đằng sau, hiện tại hắn có một loại phản ứng gần như thuộc về bản năng đối với nguy hiểm. Tâm pháp Cách đấu thuật rất có hiệu quả cho việc rèn luyện tinh thần, khiến cảm nhận hiện giờ của Cường Tử đối với hoàn cảnh xung quanh rất đáng kinh ngạc.
36 Sau khi Cường Tử tránh được cú đá hiểm hóc của Phong Đao, thân hình lăn ngược về phía sau giữ một khoảng cách với Phong Đao. Sau đó hắn quỳ nửa người xuống theo dõi Phong Đao, dự đoán hành động tiếp theo của đối phương.
37 Đại thúc lôi thôi thu lại Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, sau đó lại chầm chậm xoay người mà đi, bóng lưng nhìn tiêu điều, lạnh lẽo nói không nên lời.
38 Bùi Nhược khóc lóc thảm thiết như mưa rơi, ôm Cường Tử đã hôn mê lay qua lay lại, máu từ khóe miệng Cường Tử không ngừng chảy ra, còn có… bong bóng nổi lên.
39 Ngô lão gia tử cả đêm không ngủ, ông kê một đơn thuốc bắc rồi sai Chu Bách Tước đi lấy, sau đó đích thân nấu thuốc. Trong phòng khách của biệt thử mùi thuốc nồng nặc, Ngô lão gia tử dù đã gần chín mươi tuổi, bình thường trông có vẻ rất suy yếu, một trận gió cũng có thể thổi bay được.
40 Núi Nhạn Đãng, đỉnh cao chót vót, quái thạch lởm chởm, động sâu vách dựng đứng, thác suối hùng vĩ, núi non đồ sộ, cổ thụ che trời, từ xưa có câu ca ngợi rằng: Hoàn trung tuyệt thắng.