41 P/s: Thank pạn JK giúp mình!- “Không gian thật ngột ngạt… không ánh sáng mặt trời… không thức ăn… một tình cảnh vô vọng… trong một hang động… hai người… nụ hôn đầu bao giờ cũng thật ngọt ngào… dù trong bất cứ lúc nào?.
42 P/s: Thank JK giúp mình!- … Chỉ cần cậu nhớ mình là ai… cho dù bất cứ chuyện gì… mình cũng làm… Yết à…Không khí căn phòng lại chìm trong tĩnh lặng… đối mắt long lanh của cô nhìn chăm chú và say sưa vào khuôn mặt với vẻ lạnh lùng đã làm tan chảy trái tim của biết bao cô gái xinh đẹp… trong đó… có cả cô… Bất ngờ, hang long mày rậm của anh nheo lại cùng lúc bàn tay cứng rắn đó siết chặt lấy tay làm cô giật mình… Cô cảm nhận được một hơi ấm tỏa ra từ tay anh… Và cứ thế, tay cô run lên một cách khó hiểu… Đôi mắt xám lạnh lùng mở toang ra… Ngay sau đó là một giọng nói thân thuộc:- Cô làm gì ở đây?- Mình…Câu nói của Thiên Yết như làm trái tim Cự Giải nhói lên một hồi.
43 P/s: Thank JK giúp mình!Hai bàn tay nắm thật chặt… với hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau… Có lẽ… không cần cô phải nói ra… trái tim cô cũng nên biết phải hướng về ai… chỉ có người đó mà thôi… mãi mãi là như vậy… nhưng…- Sư Tử… mình… mình… mình mệt mỏi lắm rồi… Có nhất thiết lúc nào mình cũng phải là của riêng cậu không chứ?.
44 P/s: Thank JK giúp mình!Giữa một khung cảnh thật thơ mộng và nên thơ, nhưng đóa hồng mỉm cười đón nhận cái ánh nắng ban mai dìu dịu, những cơn gió thoảng qua làm tung bay mái tóc bạch kim óng ánh còn tỏa sáng còn hơn cả ánh mặt trời… Tâm hồn hai người… còn vui tươi hơn cả như thế… tay trong tay… môi mỉm cười… với một tình yêu dích thực đúng nghĩa của nó mà biết bao người mơ ước sở hữu… một chuyện tình đep như trên màn ảnh… Một đôi trai tài gái sắc… chỉ cần được bên nhau là đủ…Từ từ, cô gái xinh đẹp đó khẽ ngả đầu vào bờ vai manh mẽ của anh.
45 P/s: Thank JK giúp mình!Sau một ngày dài thật dài đối với Cự Giải với biết bao nhiêu công việc bị hắn sai vặt, cuối cùng thì cô cũng được đặt lưng xuống chiếc ghế tựa.
46 P/s: Thank Jun Kon đã giúp mình!Ngoài đường, dưới làn mưa bụi lất phất rơi làm cho không khí trở nên vắng lặng. Một vài người vội vã đi thật nhanh về nhà nhưng bên cạnh đó cũng có những đôi nam nữ bước đi chậm rãi và thì thầm vào tai nhau những lời yêu thương… Bất giác, trái tim của một cô gái trẻ nhói lên theo từng tiếng nấc nhẹ… Ước gì thời gian có thể quay trở lại… để cô cùng người ấy vẫn có thể nắm tay nhau đi dưới mưa… để cô có thể nhìn thấy ánh mắt yêu thương và nụ cười ấm áp đó… Nhưng đó chỉ là điều không tưởng…- “Lạnh… lạnh quá… Trái tim mình sắp đóng băng mất rồi, Yết ơi…”Cô khẽ co rúm người lại vì lạnh.
47 P/s: Thank JK giúp mình!Trong không khí u ám của lớp học sau khi học sinh đã về hết, hai cô gái- mặt đối mặt, ánh mắt cực kì nghiêm trọng như thể sắp có một cuộc chiến tranh nổ ra… Một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên đôi môi của một trong hai cô gái đó…- Sao? Cự Giải, cậu muốn nói mình với mình?Giọng nói nghe thật dịu dìu vang vọng khắp căn phòng như làm ọi vật chìm vào băng giá… Ánh mắt sát khí của cô ấy nhìn thẳng vào người đối diện như muốn cảnh báo trước… Ngược lại, cô gái xinh đẹp ủy mị kia thì có vẻ bình thản hơn rất nhiều… Cô khẽ đáp lại:- Yumi, cậu có biết gì về mối quan hệ giữa Ma Kết và Song Ngư trước khi cậu vào học không?- Ngư và Kết sao?Một giọng nói chứa đầy hàm ý và mỉa mai…- Một chàng hoàng tử đẹp như mơ lúc nào cũng chỉ biết chúi đầu vào sách vở.
48 P/s: Thank JK giúp mình!- Thấy chưa! Mình đã nói rồi mà! Bảo Bình giận tụi mình đến nỗi không thèm nhớ chúng ta là ai luôn kìa! HuhuhuSong Ngư bất ngờ khóc òa lên còn các sao thì cứ đứng đớ người ra trước câu trả lời của Bảo Bình.
49 P/s: Thank JK giúp mình!- Cậu có điều gì nghi ngờ không, Xử Nữ?- Mình chẳng biết nữa vì ngoài Song Tử ra không ai có thể đoán được Bảo Bình đang nghĩ cái gì… Mình thấy chuyện này không ổn tí nào đâu Kết à…- Thiên Yết… tụi mình có thể thấy quá dễ dàng qua cái ánh mắt mà cậu ấy nhìn Song Tử… còn Bảo Bình thì dựa vào cái gì đây… Cậu ấy là chuyên gia đóng kịch mà… Biết đâu được… Có khi…- Không… Mình thì lại nghĩ khác… Có thể Bảo Bình bị mất trí thật đó…- Muốn biết… chúng ta phải tìm bằng chứng…- Bằng chứng?.
50 P/s: Thank JK giúp mình!- Chết thật! Bảo Bình và Song Ngư chạy đi đâu mất rồi!Giữa trưa nắng chang chang, Song Tử đứng ngó ngược ngó xuôi với vẻ mệt mỏi như thể anh không thể bước tiếp thêm một chút nào nữa.
51 P/s: CHAP này hơi ngắn nên mong các bn thông cảm! Thank JK giúp mình!- Xử à? Ma Kết bị làm sao vậy?Đi được một đoạn khá xa chỗ Bảo Bình thì Xử bất ngờ dừng lại khiến Song Ngư ngạc nhiên.
52 P/s: Xin lỗi đã để các bạn chờ lâu. Thank JK giúp mình!Qua làn nước trong suốt như làm mờ đi cảnh vật… Qua từng tiếng lòng đang hấp hối gọi về… Qua từng nhịp đập đau khổ của con tim… Hình ảnh đó… đã trở về… như một giấc mơ… thật đẹp… Song Tử… Cuối cùng… mình cũng nhớ ra…- Bảo Bình…Một giọng nói thật trìu mến vang lên… đầu óc cô cứ nửa thật nữa mơ… Chỉ có cảm giác một hơi ấm nào đó đang bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cô… có ai đó… đã đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ nhàng…- Thiên thần bé nhỏ của mình… mau mở mắt ra đi!Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên như lôi cô ra khỏi thế giới ngọt ngào đó.
53 P/s: Thank JK giúp mình!- “Còn gì hạnh phúc hơn. . . là được ở trong vòng tay của người mình yêu thương. . . ”- Cậu. . . hành động như thế. . . là ý gì.
54 P/s: Thank JK giúp mình!- “Dù một mũi tên có bay lệch hướng thì. . . ban đầu. . . nó đã có ý định chỉ nhắm đến một mục tiêu. . . Vô tình. . . hay cố tình.
55 P/s: *cười gian*Một thoáng suy nghĩ điên rồ chạy vụt qua trong tâm trí cô. . . Chỉ là một chút thôi. . . nhưng cũng đủ để điều khiển hệ thần kinh. . .
56 P/s: T/g chuẩn bị hứng đá từ các bn ùi. Cứ thoải mái! ^^*cười lớn*- “Hạ màn là sao. . . mọi người. . . đang làm gì vậy. . . Sao mình chẳng hiểu gì cả.
57 P/s: To JK: T đang bí ý tưởng trầm trọng đây. Có zì CN gặp m góp ý cho t nha!- “Tại sao. . . hạnh phúc thì có cánh. . . nhưng nỗi buồn lại không có chân.
58 - Mưa. . . rồi sao?Bảo Bình nhìn ra ngoài với ánh mắt buồn bã. . . Bàn tay xinh xắn đưa lên hứng những giọt nước long lanh rớt xuống thật mạnh. . . Bất chợt, những cơn sóng dữ dội đánh dồn dập vào con tàu.
59 Cậu chuyện 12 sao của chúng ta vẫn còn tiếp diễn. . . Nước mắt. . . rồi sẽ qua đi. . . đau đớn. . . cũng dần tan biến. . . Nhưng liệu. . . ai cũng như vậy.