41 Anh đi làm, anh sẽ về ăn cơm.
Ùh! Anh lái xe cẩn thận!
Vẫy tay chào Yunho cho đến khi hắn chỉ còn là một chấm nhỏ trên đường, một tháng trôi qua kể từ ngày hắn say khướt trong vũ trường khiến Jaejoong không thể tin nổi đây thật sự không phải là mơ.
42 Seoul Hospital
Chúc mừng hai vị, một cô công chúa thật đáng yêu!
Yunho nhìn lên màn hình siêu âm khi vị bác sĩ vừa chúc mừng cả hai sắp chào đón cô công chúa bé bỏng của họ, đôi mày hắn nhíu lại như dính sát vào nhau để cố nhìn xem cái “cục” đỏ hỏn đó dễ thương ở chỗ nào.
43 “CẠCH”
Y…. Yunho… Em… em có thể giải thích…
“BỐP”
Ngã uỵch xuống sàn cùng bên má bỏng rát in hằn năm ngón tay của một Yunho đang giận dữ nhưng Jaejoong không quan tâm, cái đau đó không thể sánh bằng nỗi sợ hãi trong lòng cậu, vội vã đứng lên trong cơn đau nơi bụng, tay cậu tìm đến tay hắn và cố nắm lấy nó thật chặt nhưng hắn đã hất ra, hắn giận dữ! Đang rất giận dữ… gương mặt hắn đỏ au như người say rượu trong khi đôi mắt hắn hằn lên những tia máu căm phẫn.
44 Lạnh…
Lặng lẽ…
Không gian tĩnh mịch phía sau tu viện như chiếc áo giáp mỏng manh bao bọc lấy kẻ đang chìm sâu dưới đáy vực của tuyệt vọng. Yunho ngồi thừ ra như người mất hồn, trước mặt hắn là những đứa trẻ mồ côi được tu viện nhận về nuôi.
45 “CẠCH”
Căn phòng trở nên vắng lặng một cách kỳ lạ khi Yunho bước ra từ phòng tắm, vài phút trước hãy còn tiếng nức nở đòi giải thích của Jaejoong, hãy còn đấm mạnh vào cửa đòi vào cho bằng được mà bây giờ lại biến mất tựa như chưa bao giờ tồn tại.
46 Con ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với con – Ông Jung nghiêm mặt nhìn con trai mình bước vào phòng – Hôm qua con về nhà lúc nào?
Con không nhớ! – Yunho xoa hai bên thái dương – Ba gọi con vào đây chỉ để hỏi bao nhiêu đó thôi àh?
Không chỉ “bao nhiêu đó”, con nên nhớ là Jaejoong nó đang có mang, dù gì nó cũng là con dâu của ba và cũng là vợ của con.
47 Nhật Bản
Mày xem! Mày xem này! Ha ha ha ha ha! Đây phải là chuyện nực cười nhất của tao không? Hai trăm tỉ? Ha ha ha! Hai trăm tỉ đấy mày ạ! Tao cũng không thể tin nổi bọn nhà báo có thể tin điều đó là sự thật đấy!
Min Ah cười lớn khi trước mặt cô là tin tức về cuộc phỏng vấn Yunho, chúng xuất hiện chỉ vài phút trước khi kết thúc buổi phỏng vấn nhanh với hắn.
48 Yunho àh! Có chuyện này em muốn nói với anh! – Jaejoong e dè, cậu thật sự không biết phải nói như thế nào.
Chuyện gì?
Hôm nay, trên đường đến tìm anh, em… em đã gặp Hyunbin! – Jaejoong chậm rãi quan sát sắc mặt của Yunho, hắn vẫn điềm tĩnh lái xe như không có chuyện gì xảy ra.
49 Thưa chủ tịch, tổng giám đốc, tiền mặt của chúng ta hiện giờ còn không quá một ngàn tỷ!
Cô cứ làm việc và giữ thái độ bình thường đi! Đừng để ai biết rằng chúng ta sắp hết tiền.
50 “SOẠT”
Mẹ? – Jaejoong ngạc nhiên nhìn bà Jung lặng lẽ quỳ dưới sàn ngay khi cả hai vừa bước vào nhà, cậu muốn đi lại đỡ bà vì hành động kỳ lạ này nhưng khoang bụng cậu đau quá, cái đau tưởng chừng đã trôi qua, tưởng chừng như quên đi lại trở lại khiến đôi chân cậu run rẩy.
51 Tôi tin các anh không vì thế mà ảnh hưởng mà! Chúng tôi luôn tin tưởng các anh!
Yunho không trả lời, hắn quá quen thuộc rồi câu nói sáo rỗng từ những kẻ tự xưng là đối tác trung thành.
52 “Tit tit tit”
“Chảy máu nhiều quá! Mau tiếp máu, nhanh lên!”
“Bác sĩ Lee, nhịp tim thai phụ đang giảm!”
Jaejoong mờ mịt nghe những câu đối thoại vội vã của các bác sĩ đang vây quanh mình, nước mắt bất giác chảy dài, rốt cuộc cậu hy vọng vào cái gì đây? Yunho thừa nhận hắn không hoan nghênh sự có mặt của đứa nhỏ này, hắn càng không tin đó là con của hắn.
53 Không có nhân viên tiên đó à?
“…”
Được rồi, cám ơn!
Đặt điện thoại xuống bàn, Yunho xoa xoa hai bên thái dương để giảm bớt căng thẳng. Đúng như dự đoán, tất cả đều là cái bẫy đã được xếp đặt sẵn và hắn hoàn toàn có thể biết chủ nhân của cái bẫy đó là ai.
54 “PHỤT”
Ngọn đèn cuối cùng trong phòng xác cũng đã tắt, Jaejoong thẫn thờ nhìn không gian đen kịt xung quanh mình. Không khí lạnh lẽo chết choc xộc thẳng vào mũi khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
55 Anh Jung! Chúng tôi có việc muốn anh chuẩn bị tinh thần trước!
Yunho im lặng nhìn vị trưởng khoa trước mặt mình, hắn gật đầu để thay câu đồng ý.
Vợ con anh bị nhốt trong phòng xác mười hai tiếng đồng hồ, điều này khiến cả hai bị nhiễm lạnh nghiêm trọng… – bà ngừng câu nói nhìn cái nhíu mày bất mãn của Yunho – may mắn cả hai đều có sức khỏe khá tốt nên không ảnh hưởng đến tính mạng.
56 Jaejoong! Con nói cái gì vậy? Con đã suy nghĩ kỹ chưa?
Jaejoong nghiêng người nhìn Jaeyoon đang chơi đùa những ngón tay của mình khi bé được Ok Bin bế lên giường, cậu không giải thích nữa, càng giải thích, mọi người càng thêm phản đối việc cậu làm, họ nói họ hiểu nhưng họ làm sao hiểu được những thứ mà cậu đã phải chịu đựng, chỉ có cách chấm dứt cuộc hôn nhân mệt mỏi này, Jaejoong mới có thể tìm thấy cuộc sống bình yên như ngày xưa.
57 “SOẠT”
Min Ah phả vào khoảng không trước mặt làn khói trắng đục của thuốc lá, tờ báo với tin tức “Tổng giám đốc Jung Yunho cùng con trai chủ tịch tập đoàn Kim đường ai nấy đi”, gương mặt hốc hác cùng thất thần của Yunho khiến cô cảm thấy mình thất bại hơn bao giờ hết.
58 Con về quê àh?
Jaejoong quay đầu nhìn vị sơ già đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt bà hiền từ nhìn cậu, đôi mắt ấm áp ấy khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.
59 Vẫn chưa có tin tức àh? Được rồi, cám ơn!
Yunho buông điện thoại, hắn bóp chặt trán mình nhìn vào những văn kiện trên bàn làm việc. Bốn tháng trôi qua rồi, đã bốn tháng Jaejoong không có trong tầm mắt hắn, bốn tháng… 120 ngày không thể nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, không nghe được giọng nói êm êm của cậu cũng không thể nhìn Jaeyoon đang ngủ say trong nôi.
60 Jaeyoon ah! Con càng lúc càng xấu tính, thật háu ăn!
Jaejoong gõ nhẹ lên cái miệng chúm chím của Jaeyoon khi bé con cố sực nút núm vú bình sữa, Jaeyoon đã năm tháng tuổi rồi, bé con sổ sữa nên mập tròn trắng trẻo trông đáng yêu tệ, Jaejoong càng nhìn càng thấy yêu thương và cũng đồng nghĩa với việc đau xót nhìn con mình từ ngày lớn lên trong im lặng.