41 Đệch, khùng lắm rồi nhen! Mình thề nổi điên lên rồi, không lẽ văng tục với ẻm, đành cố nén đạp cửa đi vô. - Nói thật nè, nghe không? - Ẻm lại gọi. - Uyên thử đùa một lần nữa xem, đừng trách sao T không nhìn mặt! - Mình gầm gừ.
42 Chiều chủ nhật, như thường lệ mình rước chị về rồi chuẩn bị đi lễ. Hai cô nàng gặp nhau là hót ríu rít, tíu tít sắm tuồng, lâu kinh khủng. Mình sợ trễ lễ, cứ lâu lâu lại đứng dưới nhà réo lên nhắc chừng om sòm.
43 Sau khi yên vị đâu đó, bắt em Uyên ôm chặt mình cho khỏi ngã, chị mới chạy đi. Mình lo cho chị nên để chị chạy trước, mình theo sau. Trời vẫn còn mưa lâm râm, đêm khuya lạnh thấu xương, nhất là những đoạn ngang ruộng, vừa tối vừa bị gió lùa vào người rét run.
44 Mình ở lì trong phòng đến tận chiều mới dám lén mò ra đi rước chị. Khổ thật! - Nhớ T quá chừng luôn!!! - Thấy mình, chị ôm giỏ chạy ra ngay, cười toe.
45 - Hôm qua, Uyên có nói gì với chị Diễm không? - Tay mình lấy thuốc, hỏi bâng quơ. - Không. Sao vậy? - Hình như chị Diễm biết được chuyện gì rồi, T tưởng Uyên nói chứ.
46 - Sao hai bữa nay, em thấy chị lạ vậy? Có gì nói em nghe đi! - Mình nói vào tai chị. - Đâu có gì đâu, chị giỡn mà! - Chị cười. - Giỡn gì? Em thấy chị nói thật thì có.
47 Mình nằm đưa võng toòng teng, chị thì ngồi. Tay mình hơi quàng qua vai ôm chị nhưng không dám ôm chặt lắm, sợ người khác thấy thì chết. Chị hơi ngại với em Uyên, cứ đẩy nhẹ tay mình ra.
48 Mình cúi mặt nhìn vết thương nơi gối ẻm, khá sâu và to, làm thành một lỗ như miệng ly uống rượu, máu vẫn chảy ra mặc ưa rửa sạch đi nhưng cứ ri rỉ liên tục.
49 - Nhìn nãy giờ đủ chưa? - Tiếng em Uyên vang lên làm mình giật thót, cứ tưởng ẻm nói mình. Nhìn sang thì thấy Thanh sida đang cười gượng, ra em Uyên nói nó.
50 Sao? Thích không? – Mình nháy mắt hỏi chị. - Không thích! Sợ muốn chết, tới giờ tim chị còn đập binh binh luôn nè! – Chị rùng mình, lắc đầu lia lịa. - Đâu, e sờ nghe thử coi.
51 - T không đi, chị cũng không đi… - Chị bặm môi. - Uyên cũng vậy! – Em Uyên kéo Thanh sida lại gần chỗ mình, nó bất tỉnh rồi, nằm ngay đơ. - Ừm… cùng lắm thì chết chung vậy! Chị lấy điện thoại gọi ẹ em, nói mẹ kêu chú Quyết cho lính xuống đây liền đi.
52 - Hix. . . khó tính quá à! Vậy thôi, để chị ngủ. . . - Chị phụng phịu. - Vậy phải ngoan không! Lên đây nằm với em đi! - Mình dụ khị. - Trời, dì dượng vô thấy chết luôn, T toàn xúi bậy! - Chị lắc đầu lia lịa.
53 Yêu thầm chị họ. . . !! Chap 53 (phần 1) Trước ánh nhìn chăm chú dò xét của mình, em Uyên không nói gì, quay mặt đi nơi khác, hàng răng trắng cắn nhẹ lên vành môi phớt hồng.
54 Yêu thầm chị họ. . . !! Chap 54 Trong cuộc sống, điều gì khiến bạn hạnh phúc nhất? Người khác không biết thế nào, riêng với mình chỉ cần được ở cạnh người mình yêu, được người ấy chăm sóc quan tâm chân thành, thế đã quá đủ.
55 Yêu thầm chị họ. . . !! Chap 55 - Reng. . . reng. . . Chuông điện thoại reo ầm ĩ, mình vừa vào toilet chưa kịp rửa mặt đã phải vội vã chui ra. Tưởng ai gọi, hóa ra thằng bạn chí cốt Thanh sida.
56 Yêu thầm chị họ. . . !! Chap 56 - Con mời ngoại ăn cơm! - Mình cầm chén bằng hai tay đưa cho bà ngoại. - Mẹ cha bây! Giờ mới thấy ló mặt xuống, làm gì trên đó suốt vậy hả? - Ngoại cười móm mém.
57 Chap 57 Mình chờ khá lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, nôn nóng gõ cửa dồn dập, chân đá ầm ầm. "Rầm. . . rầm. . . " Tuyệt nhiên, mình không dám lên tiếng, sợ nghe ra giọng mình em Uyên sẽ không mở cửa.
58 Yêu thầm chị họ. . . !! Chap 58 - T. . . dậy đi, đến nhà rồi. . . Tiếng chị gọi khiến mình choàng tỉnh. Vừa nhổm dậy, cơn đau tê tái ập tới làm mình nhăn nhó.
59 Yêu thầm chị họ. . . !! Chap 59 Một đêm dài tưởng chừng như vô tận. . Tiếng khóc rấm rứt của em Uyên chỉ ngưng lại khi chị về đến. Tắt hẳn rồi, nhưng không hiểu sao âm thanh đó cứ vang vọng, ám ảnh mãi trong tâm trí mình.
60 Yêu thầm chị họ. . . !! Chap 60 (Phần 1) Mình và em Uyên ngồi rầu rĩ. Thật lâu không ai nói lời nào. Tâm trạng mình rối bời, bụng lại đói cồn cào, lo lắng kinh khủng nhưng chỉ biết âm thầm chịu đựng.