21 Chiếc xe lướt đi giữa nắng gió. Ngày hôm nay trời đầy nắng và gió. Rực rỡ và lồng lộng. Lá vàng nhiều một cách kỳ lạ. Chúng rơi như những bụi sao lạc lối trong vũ trụ, rắc vàng con đường hai người đang đi.
22 Quán rất nhỏ, bán đủ thứ tạp hóa linh tinh, có cả bia tươi, đồ nhậu, kiêm thêm cả sửa xe. Chủ quán là một cô trung niên chất phác, cẩn thận đánh giá hai vị khách lữ hành mặt đỏ au, quần áo lấm lem bụi đường:- Cô cậu cần gì?Như một phản xạ không điều kiện, cả hai tranh nhau nói:- Nước, cơm!- Sửa xe.
23 Cửa tiệm áo cưới sang trọng, được trang trí tuyền một tông màu trắng. Trắng đến độ muốn nhức mắt. Những tấm kính hào nhoáng không vương một hạt bụi phản chiếu từng bộ váy cưới lộng lẫy.
24 Quán ăn sân vườn với những món nướng khoái khẩu, rất thích hợp để nhậu cùng món bia đen trứ danh của quán. Hôm nay trong quán người ta còn dựng một sân khấu nhỏ biểu diễn xiếc phục vụ thực khách, nên không khí ồn ào nhộn nhịp hơn thường ngày.
25 Nụ hôn nhanh và sâu, tác động đến Vân như thủy triều dâng lên trong một đêm trăng rằm. Giống như bờ cát khô cạn bao quanh hoang đảo, bao năm không biết đến một ngọn sóng, bất ngờ bị nhấn chìm trong vị mặn mòi lạ lẫm.
26 Sau buổi tối và nỗ lực đối thoại bất thành, Vân áp dụng đủ các chính sách bỏ của chạy lấy người, vườn không nhà trống, địch tiến ta lùi, mèo tấn công, chuột… lủi đi mất.
27 Những cái ôm có lẽ giống như một liều thuốc giảm đau, làm dịu những vết thương và an ủi trái tim mọi người. Vân nhớ mẹ cô vẫn thường hay ôm cô. Vừa ôm, bà vừa vuốt tóc, và rủ rỉ kể những chuyện ngày xửa ngày xưa xa lắc.
28 Chỗ ấy mà Vân nhắc tới chính là căn phòng đằng sau quán cà phê của Lâm. Nhưng vốn đang quyết tâm là thế mà sau khi đứng bên đường đợi taxi, cô lại do dự.
29 Vân không hiểu sao mình lại có hành động kỳ quặc như vậy. Nhìn thấy Hải, ngực thót lên một cái, sau đó như có quán tính, cô chui tọt vào trong nhà, ôm lấy một cái gối bông to sụ cố thủ trước ngực.
30 Tiếng chuông điện thoại đánh thức giấc ngủ mơ màng ban sáng của Hoàng Thiên Vân. Cô đã trải qua một đêm ngon giấc, ngủ với một sự yên tâm kỳ lạ, giống như người canh ruộng dưa hấu suốt cả một mùa dài, bỗng một hôm thu hoạch xong, có thể thanh thản ngủ một giấc và không bao giờ phải lo dưa hấu bị ăn trộm nữa.
31 Nằm thêm được một lát, Vân trở dậy bắt đầu làm việc. Cô vùi mình trong vị trí quen thuộc cạnh ô cửa sổ, laptop để trước mặt, dịch mê mải từng trang sách từ tiếng Anh sang tiếng Việt.
32 Bữa “cơm vạ” từ trên trời rơi xuống này dù toàn cao lương mỹ vị thì đối với Thiên Vân, nó khó nuốt còn hơn cả món canh bí đỏ của thời sinh viên. Vân ghét cay ghét đắng cái món bí đỏ ngọt không ra ngọt, mặn không ra mặn ấy nhưng vì nhà của cô bạn cùng phòng chuyên trồng bí, thế nên cứ tới mùa bí là Vân gầy đi một chút.
33 Cuối cùng cũng tới ngày Thiên Vân xách hành lí lên đường đi công tác. Hải chở cô ra sân bay, còn cẩn thận cầm giúp chiếc túi du lịch nhỏ mà nặng trĩu cho tới tận khi cô qua cửa hải quan tuy rằng anh vẫn giữ thái độ khẩn trương thần bí và có chút xa cách, dường như bận rộn giấu cô lén lút làm chuyện gì đó suốt hai ngày qua, một mực không hé lộ cho cô biết.
34 Cuộc điện thoại đầu tiên Thiên Vân nhận được ngay sau khi rời khỏi sân bay là của chị Phương. “Bà mối hờ” không kìm được sự nhiệt tình, sốt ruột gọi cho cô muốn nghe kết quả của “chuyến công tác”.
35 - Thiên Vân?- Tôi đây! – Giọng Vân đầy chất hình sự. - Hoa… đẹp chứ?- Đẹp. Nhưng tôi không thích. Tôi đã quá tuổi cho những thứ trẻ con như thế. Đúng đấy.
36 Ngày Vân và Hải thu xếp để xuất viện trở về nhà, anh chàng bệnh nhân cùng phòng lưu luyến không nỡ rời xa. Trước khi tạm biệt, cậu ta ghé vào tai Hải thì thầm:- Anh cũng có tố chất chơi cờ vua đấy.
37 Resort có cái tên khá lãng mạn: Ocean Star. Không gian phòng tiếp tân thoáng rộng, tràn ngập ánh đèn vàng dịu và mùi hương ngọt ngào khi ẩn khi hiện của những giỏ lan hồ điệp được bố trí một cách khéo léo ở khắp nơi.
38 Cuộc đi chơi lễ giáng sinh, đối với Thiên Vân mà nói, đã mất hết ý nghĩa hai từ “vui chơi” của nó. Tâm trạng của cô trĩu nặng, lại không biết che giấu như thế nào, nên dù đã cố hết sức giả vờ cười như là đang không có chuyện gì xảy ra, cô cũng cảm thấy da mặt mình nặng trịch.
39 - Lấy danh nghĩa bạn bè, em vô cùng sáng suốt báo cho anh biết cô ta không hợp với anh chút nào!- Anh không muốn nghe bất kỳ điều gì về chuyện này nữa.
40 Hải gặp cô tổ trưởng của chung cư trong lúc anh đang nặng nề kéo chiếc túi du lịch đi tới trước cửa thang máy. - Này, cậu kia. Cậu gì em họ cô Vân ơi!Hải ngạc nhiên quay lại:- Cô gọi cháu?- Ừ, đúng rồi.