21
“Cậu đến tột cùng là đã nói cái gì?” Đinh Nghi bộc phát gầm lên giận dữ, cho dù giữ thái độ đúng mực đến giờ cũng phí công. Y quả thực không dám tưởng tượng…… Lăng Tiếu là bị sợ đến choáng váng hay là bị buộc đến điên rồi? Đó là trên truyền hình a, sẽ lan ra nha! Nhan Mộ Thương thấy được liệu sẽ nghĩ như thế nào? Y có thể tha thứ Lăng Tiếu nhút nhát, tha thứ cậu trốn tránh, tha thứ cậu không chịu thừa nhận, thậm chí có thể ở trước mặt Triển Minh Hào thay cậu đem chuyện này chống đỡ — nhưng y không thể tha thứ Lăng Tiếu vậy mà ở hội chiêu đãi ký giả bán đứng y!
“Tôi, tôi cũng chưa nói đó chính là anh.
22
Cậu cùng em ấy không phải giống nhau sao, dám làm không dám thừa nhận?
Những lời này tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào ngực Đinh Nghi.
23 Nhan Mộ Thương không hề phòng bị sau khi bị một cú kia của Đinh Nghi đánh ngã, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đinh Nghi như con thỏ nhảy dựng lên chạy đi mất.
24 Trong kí túc xá của Đinh Nghi có tám cái giường, bốn cái trống không. Một người buổi tối không ngủ qua đêm ở nơi này, một người đến phòng khác ngủ, còn lại hai bạn cùng phòng, sau giờ tự học buổi tối hi hi ha ha trở về.
25 Nhan Mộ Thương vừa vào đến cửa chính, nhìn thấy hai đôi giày đặt ở trước cửa, chỉ biết hai vị song thân bận tối mày tối mặt, suốt cả ngày khó có cơ hội nhìn thấy về nhà rồi.
26
Trong một khắc Nhan Mộ Thương đi lên máy bay kia, liền quyết tâm muốn đem hết thảy toàn bộ quá khứ chặt đứt.
Hắn đã tự tay làm rõ mọi chuyện. Người hắn duy nhất thấy có lỗi là Đường Hoan.
27 Sau khi Đinh Nghi từ taxi xuống, lấy lại bình tĩnh, vừa lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng ô tô dừng lại, dưới phản xạ có điều kiện lập tức lấy tay che mặt.
28 Buổi sáng Đinh Nghi ngủ dậy, rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo đi ra cửa phòng, Lăng Tiếu đã làm xong bữa sáng, ngồi ở bàn ăn chờ y. Đôi mắt cậu còn có chút sưng, vẻ mặt cũng đã bình tĩnh rất nhiều, thấy Đinh Nghi đi ra, hướng y cười cười: “Sớm.
29 Trên suốt đường đi Đinh Nghi trong lòng run sợ, nghĩ buổi sáng Lăng Tiếu vẻ mặt còn trấn tĩnh như vậy, cậu đi tìm Nhan Mộ Thương giải thích, chẳng lẽ Nhan Mộ Thương không chịu tha thứ cho cậu, làm kích động đến cậu? Lăng Tiếu trước đây đã tự khép kín bản thân, tâm lý khả năng chịu đựng cực kỳ yếu ớt, Đinh Nghi thật sự là sợ cậu chịu không nổi đả kích, làm ra cái chuyện gì ngu xuẩn.
30
Sau khi Đinh Nghi rời đi, Nhan Mộ Thương một mình đứng ở trong phòng.
Hắn nghe thấy tiếng đóng cửa chính, hắn biết Đinh Nghi đã rời đi rồi, bọn họ……đã không còn liên quan gì.
31
Trước khi ngã xuống mất đi ý thức, mơ hồ nghe được vài tiếng kinh hô, Lăng Tiếu nghĩ, không cần tỉnh lại thì tốt rồi.
Cậu lần đầu tiên té xỉu, là năm đó khi mẹ ở trước mắt cậu từ trên cửa sổ nhảy xuống.
32
Tiếng cười của Đường Hoan đột nhiên ngừng lại, Đinh Nghi nghĩ mình có phải nhìn lầm rồi hay không? Y cư nhiên nhìn thấy ở trên mặt Đường Hoan vẻ giống như xấu hổ, phẫn nộ hoặc là nói…… vẻ mặt lung túng?
Người đàn ông này không phải hiện tại điên khùng đến ai cũng không để vào mắt sao?
“Một kẻ điên!” Đường Hoan hung tợn nói, “Không hiểu vì sao bị bệnh thần kinh!”
Đinh Nghi nhìn anh ta một cái, đúng là đủ chật vật, một bộ dạng như vừa mới bị người nào cướp.
33 Nhan Mộ Thương trầm mặc, Đinh Nghi nói rất đúng, trong mấy năm nay bọn họ làm bạn bè không đi đến đâu, bất luận những chủ đề không quan trọng gì đều có thể nói, chính là ba chữ này cho tới bây giờ vẫn không biết nói thế nào.
34
Đường Hoan mới sáng sớm đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, xoa xoa mắt xem đồng hồ, kháo, còn chưa đến bảy giờ, tên ôn thần nào lại đến đây thế?
Ngáp dài một cái không hề có hình tượng thong dong đi mở cửa, Lăng Tiếu kéo một túi hành lý đứng ở trước mặt anh ta: “Tôi muốn dọn ra ngoài ở, vẫn chưa tìm được phòng, trước có thể ở nhờ nơi này của anh không?”
Đường Hoan miệng há hốc, ngơ ngác nhìn cậu: “Cậu, cậu muốn dọn ra ngoài ở?”
Lăng Tiếu cúi đầu, bất an nắm chặt góc áo: “Tôi, tôi không biết đối mặt với Đinh Nghi như thế nào.
35 Trong bóng đêm dường như có vật gì đó không ngừng đập vào đầu mình, từng đập từng đập đau đớn. Thần trí rõ ràng đã muốn thanh tỉnh, lại không mở mắt ra được — không, chuẩn xác mà nói, là đã mở mắt ra rồi, nhưng vẫn bị hãm ở trong bóng tối không giới hạn.
36 Ba mẹ Nhan Mộ Thương đầu tiên là sửng sốt, mẹ hắn lập tức liền phản ứng lại: “Cái gì? Người kia là bạn gái của con?” Ba hắn cũng tươi cười: “Hóa ra con cùng bạn gái đã có tình cảm tốt đến mức muốn bàn về việc cưới gả rồi sao? Thật là, con ly hôn cũng lâu như vậy rồi, nên lại tìm một người khác rồi.
37 Đinh Nghi bị cầm tay lập tức run lên một chút, phản xạ có điều kiện muốn rút ra, lại bị gắt gao bao lấy. Bàn tay kia, khớp xương rõ ràng, vừa không nhẵn nhụi cũng không trơn mịn, như thế nào lại cho rằng là Đinh Hoằng.
38 Ngày đó sau khi Nhan Mộ Thương trầm mặc rời đi, Đinh Nghi lại trở lại một mình trong bóng đêm. Khi một người bị vây trong bóng tối một thời gian dài, kỳ thật tỉnh táo cùng mê man cũng không có bao nhiêu khác nhau.
39 Đinh Nghi đờ ra ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần. Lăng Tiếu rót hai chén trà nóng cho ba mẹ Nhan, nhẹ giọng an ủi nói: “Các bác đừng vội, chậm rãi nói.
40 Sau khi Đinh Nghi từ bệnh viện về nhà, nghỉ ngơi hai ngày, cảm thấy lời bác sĩ nói muốn y ở nhà tĩnh dưỡng một tháng sau mới lại đi làm tất cả đều là nói điêu.