161
Hồng quang (ánh sáng đỏ) yêu dị kia ở trong gió tuyết đầy trời dị thường bắt mắt……. .
Một trận pháp la bàn màu đỏ bay nhanh xoay tròn từ trên bầu trời đáp xuống dưới, trực tiếp ép vào khe nứt, hồng quang bốn màu, trong gió tuyết lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ô quỷ.
162 Dưới ánh nến u ám, 2 thân ảnh trần trụi, dây dưa không rõ, hình ảnh *** mỹ yêu dị kia dưới ánh nến màu đỏ trong bóng tối có vẻ *** loạn, *** loạn vô cùng.
163 Xích Luyện mở chân nam nhân ra, ngón tay vói vào, thấy thân thể nam nhân bất an lộn xộn, miệng phát ra tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay là vui sướng, hình như nam nhân không thích ngón tay y, y rút ngón tay ra, động tác nam nhân tạm dừng, hình như đang chờ đợi cái gì nhưng cảm giác được Xích Luyện không có phản ứng.
164 Theo như lời Nham Vân thì nam nhân không có giá trị gì, Nham Vân cũng không muốn nhìn thấy hắn, ngược lại hắn để đệ tử dẫn hắn đi xem mấy vị cao nhân bị thương.
165 Phật Hàng không có trả lời vấn đề của nam nhân, chỉ là ánh mắt y lạnh lùng trong veo nhìn chăm chú vào nam nhân, tầm mắt ngạo nhân kia khiến nam nhân đứng ở trước mặt y giống như kẻ thấp kém nhất.
166
Sau khi tiếng trống ngừng lại ——
Nghe được có đệ tử dùng nội lực thông báo với mọi người trong Nham môn: “Tối nay đều phải đến tiền điện, bái tế môn chủ…….
167
Là ai?
Là Xích Luyện?
Hay là Phật Hoàng?
Xích Luyện căn bản sẽ không đối đãi thô bạo với hắn như vậy!
Hơn nữa……. . Phật Hàng còn ngủ ở trong phòng, căn bản sẽ không phải là Phật Hàng, giờ này khắc này người kéo hắn chính là ai…….
168
Xà yêu………
Cuối cùng Xích Luyện đã thừa nhận thân phận của mình……….
Tay nam nhân chạm đến da rắn dưới người Xích Luyện, xúc cảm mềm dẻo kia không có 1 chút cảm giác ghê tởm.
169 Lời nói của Xích Luyện khiến cả người nam nhân như nhũn ra, nhiệt khí ngưa ngứa kia kích thích màng tai hắn, cả thân thể hắn đều rất mẫn cảm mà nóng lên nóng lên, đuôi rắn Xích Luyện rất linh hoạt trơn bóng quấn quanh chân hắn, cuộn qua thắt lưng hắn, lướt qua đầu vai hắn, quấn chặt 2 người lại cùng 1 chỗ…….
170
Sắc mặt Nham Vân rất khó coi, rất khó coi, cười nhạo từ khóe miệng y cực kỳ chướng mắt, y không có rời đi mà ngược lại từng bước một chậm rãi hướng bọn họ đi tới………
Xích Luyện phát hiện Tích Duyên nhìn hướng sau lưng mình nên y chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nham Vân, sau khi y nhìn thấy người tới là Nham Vân thì vẫn không kinh ngạc, y có vẻ rất bình tĩnh.
171 “Thả ra………Ân………. ”. Tích Duyên bị đâm đến nói không nên lời, hô hấp của hắn dồn dập, Nham Vân mắt lạnh nhìn hắn chăm chú, giống như đang dùng ánh mắt lăng trì hắn.
172 Hào quang dần dần tán đi, thân thể Tích Duyên chầm chậm đáp xuống đỉnh tụ linh, lực lượng của nội đan đã bị hấp thu toàn bộ, hắn cũng cảm giác được trong cơ thể có nội lực cùng linh khí biến hóa rõ ràng…….
173 Hai người uống hết rượu trên bàn, nam nhân có chút chóng mặt, tửu lượng của hắn rất tốt nhưng mà rượu rất mạnh, có phần làm cho hắn có chút hoa mắt mà Xích Luyện lại cực kỳ tỉnh táo.
174 Sau khi Tích Duyên đứng lên hướng Xích Luyện nói lời từ biệt thì trấn định theo Nham Vân rời đi, hôm nay Nham Vân không đến tìm hắn thì hắn cũng sẽ tự mình đi tìm Nham Vân bởi vì hắn muốn chào từ biệt Nham Vân.
175
Cái này mà tốt cái nỗi gì?
Cổ hắc khí kia đánh úp lại hướng bọn họ, bao phủ ba người, tà khí cường đại kia khiến cho pháp lực của mấy người đều không thể thi triển, thánh quang của Thiên Phật lâu bị hắc khí cắn nuốt, bọn họ không thể ngăn cản cổ lực lượng này.
176
“Ân……. ”.
Tích Duyên chậm chạp nhíu mày gật đầu, vốn hắn cùng Liễu Phong trong sạch, cũng không để ý cư xử của Nham Vân ra sao, tới khi Nham Vân nói hắn đừng thân thiết cùng Xích Luyện ở trước mặt Nham Vân, thật ra hắn cũng không muốn cho Nham Vân nhìn thấy, mỗi lần Nham Vân sẽ dùng các loại ngôn ngữ thương tổn hắn………
Nam nhân có thể vô điều kiện đáp ứng Nham Vân, nếu như vậy có thể làm Nham Vân cho dễ chịu, hình như Nham Vân không có ý tứ buông tay, rất miễn cưỡng siết chặt thắt lưng hắn, hắn thậm chí nghĩ đến Nham Vân sắp ngã quỵ ở trên người mình, Nham Vân vẫn đang kiên trì nhìn hắn.
177
Tà đế đến đây…….
Gần như đồng thời khi Nham Vân nói chuyện thì đại môn của mật thất bị tà khí mở ra, phong ấn cũng bị phá tan hoàn toàn, vài đạo linh quang chợt bắn ra phá nát đại môn chắc chắn của mật thất.
178 Tích Duyên hôn mê bất tỉnh. Hắn không muốn ngất xỉu nhưng mà hắn là phàm thể (cơ thể con người), không thể thừa nhận được nhiều áp lực, như vậy đã tính không tệ, có thể chống đỡ tới khi hai người đó tới mới té xỉu, mà thời điểm khi hắn tỉnh lại thì đã ở trong trúc xá sơn thủy (phòng trúc có phong cảnh núi non, nước bao quanh) của Vạn Đà Phong cách Thanh Phong cốc vài trăm dặm.
179 Tích Duyên không ngờ sẽ gặp phải loại tình huống này, hắn không có chuẩn bị gì đã bị người ta nhìn đến loại bộ dáng chật vật này, vô luận là ánh mắt của Mạt Đồng hay là cái nhìn chăm chú của Nham Vân đều làm cho hắn rất xấu hổ.
180
Bất an, hỗn loạn, xao động đánh úp lên tâm tình của Tích Duyên……
Nhìn thấy Mạt Đồng leo lên giường thì tim Tích Duyên đập rất nhanh, hắn giống như đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, Mạt Đồng nhìn đến hình ảnh này thì quả thực muốn điên rồi, lúc này y không thích hợp chất vấn quan hệ của nam nhân cùng Cửu Hoàng, thời điểm ở âm phủ thì y đã sớm đoán được.