21
“Lạ thật đấy, sao không thấy bàn tán xì căng đan giữa anh với em nhỉ?”
Cố Thanh Đồng đáp: “Vì nhìn qua chúng ta không phải một dạng người. ”
Lâm Mặc Tuân cười khẽ: “Anh là đàn ông, em là phụ nữ.
22 Nguyên Đán, trời tờ mờ sáng Cố Thanh Đồng đã rời giường, giáo sư Cố và bà Cố vẫn chưa dậy, cô rón rén nấu đồ ăn sáng, lại xuống dưới nhà mua bánh bao và xíu mại.
23
Bạn trai! Ba chữ này vang vọng liên hồi trong đầu cô.
Cố Thanh Đồng im lặng, sau đó chậm chạp mở miệng: “Để em chuẩn bị trước cái đã. ”
Lâm Mặc Tuân giơ tay lên cù vào eo cô.
24 Giáo sư Cố nhìn xe và người trên xe, hoàn toàn rơi vào sợ hãi. Giáo sư Cố trước giờ luôn có tài ăn nói đang cùng con gái bảo bối nhà mình bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt quả thật là vô cùng luống cuống.
25
Trong nhà mở điều hòa nhưng không ai cảm thấy ấm áp.
Giáo sư Cố vừa sợ vừa ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Đồng, ông mở rồi lại đóng miệng, lúc lâu sau mới phát ra được âm thanh: “Nếu con đã biết sao không nói sớm cho ba mẹ biết?” Ông thở dài một cái, đứng dậy đi đến trước mặt Cố Thanh Đồng, “Không phải ba mẹ muốn lừa con, chỉ là hi vọng con có thể vui vẻ không gánh nặng cả đời.
26 Trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế. Mẹ ruột của cô là mợ của Lâm Mặc Tuân. Khi đó, biết mẹ mình có quan hệ với Lâm Mặc Tuân, cô liền chặt đứt hết mơ mộng.
27
Lâm Mặc Tuân lấy ly từ tay cô, mỉm cười với cô một cái. Các bàn xung quanh không có tiếng động.
Lâm Mặc Tuân tự nhiên uống một ngụm: “Tôi cạn trước để kính rượu.
28
Lục Bình An ngồi trên giường, hơi cúi đầu lật quyển báo trên tay. Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa, “Vào đi. ”
Cố Thanh Đồng đẩy cửa ra: “Anh…”
Lục Bình An ngẩng đầu nhìn cô.
29
Lâm Mặc Tuân xuống bếp. Giáo sư Cố đang nghiên cứu ván cờ thì Lục Bình An sâu xa nói: “Cố Thanh Đồng, em đúng là dẫm phải phân chó rồi. ”
Cố Thanh Đồng giận: “Vận khí của em không phải tốt bình thường, để đời này gặp phải mọi người.
30
Thời khắc đẹp nhất cõi đời này, chính là khi bạn biết người bạn yêu cũng yêu bạn.
Đúng như bài thơ này: Làm sao để em gặp anh ngay thời khắc đẹp nhất, vì điều này em đã cầu xin trước Đức Phật năm trăm năm.
31
Cảm giác danh chính ngôn thuận là như thế nào?
Đại khái là như thế này.
Hai mươi chín tháng giêng, Cố Thanh Đồng đến nhà trọ của Lâm Mặc Tuân.
32
“Mặc Tuân…” Cố Thanh Đồng gọi tên anh.
“Ừ?” Âm cuối của anh hơi cao.
“Xong rồi, nhất định anh ấy sẽ hiểu lầm. ” Thanh Đồng túm chăn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
33 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May là nói qua điện thoại, nếu mặt đối mặt nói những lời này thì lúng túng chết được.
34 Một ngày thấm thoát trôi qua, từ mùng một đến mùng năm chỉ thăm người thân. Năm nay hiếm khi Thanh Đồng không cần nghe họ hàng dạy bảo, hai năm vừa rồi Lục Bình An không về nhà, thế là năm nay các họ hàng lôi kéo anh, nói hết những lời tích góp trong bao năm nay.
35
Thanh Đồng không hỏi Mặc Tuân chuyện bức ảnh. Sau đó, mùng tám cô đến nhà họ Lâm.
Lâm Mặc Tuân nhìn mấy thứ cô xách theo, “Chuẩn bị từ bao giờ vậy?” Năm ngoái gần như bọn họ luôn ở bên nhau.
36
Tần Tử Chấp xảy ra tai nạn.
Cảm giác đầu tiên của Thanh Đồng là, có lẽ đây lại là một lời nói dối của Hứa Diệu Thanh.
“Hôm qua mình đi thăm anh ấy, đúng đêm hai mươi tám năm ngoái, anh ấy xảy ra tai nạn.
37
Thanh Đồng mấp máy môi, “Vậy mình về đây, lần sau sẽ quay lại thăm cậu. ” Mặc Tuân lên đây chắc sẽ lúng túng.
Tần Tử Chấp gật đầu. “Em đi đi. ”
Thanh Đồng liếc anh cái nữa, trái tim cô đau âm ỉ, song trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười như thường.
38
Lễ tình nhân, ngày lễ lãng mạn, tình thoại say lòng người.
Mười năm là bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây, lại bao nhiêu ngày… Càng là tĩnh nghĩa bao sâu.
39 Sau khi khai giảng, mọi chuyện hầu như không có gì thay đổi. Thanh Đồng và hai bà mẹ cùng bận rộn chuyện hôn lễ, thực ra cô chẳng có bao nhiêu chuyện để làm.
40
Sau khi khai giảng lại khôi phục cuộc sống hàng ngày, nhưng không giống lúc trước. Bởi hai người đã có gia đình của riêng mình.
Thanh Đồng bận rộn luận văn thạc sĩ, còn chuyện việc làm nữa.