Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Y nhân hạo nguyệt Chương 30 - 31

Chương trước: Chương 28 - 29



Chương 30: Mặc Thất Tần VS Một nhành độc tiếu

Lại hai ngày nữa chính là vòng thứ hai cuộc thi PK, hai mươi nam nữ không thể nghi ngờ, đều là cao thủ trong cao thủ. Mạch Dao mặc dù có long tin nhưng cũng tránh không đuợc có chút khẩn trương. Đang thu thập bao thì bóng trắng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.

Trường Phong Hạo Nguyệt]: Thất Tần, em đem đồ trang sức trên người lấy xuống đưa cho anh

Mạch Dao có chút không rõ chuyện gì, nho nhỏ nói chơi

[Mặc Thất tần]: Cướp bó hả?

[Trường Phong Hạo Nguyệt]: Ách… anh chỉ là gắn thêm vài cái bảo thạch th

[Mặc Thất tần]: A,a đưa cái nào?

[Trường Phong HẠo Nguyệt]: Đưa hết đây.

Mạch Dao tháo bốn kiện trang sức giao dịch cho Trường Phong Hạo Nguyệt

Ước chưng nửa giờ sai, Mạch Dao từ trong tay Trường Phong Hạo Nguyệt thu hồi trang bị một lần nữa đeo lên, tiện tay mở ra thuộc tính nhân vật, sau đó nnàg trợn tròn mắt. Mạch Dao nằm mơ cũng kh6ong nghĩ tới, một câu hời hợt “Anh gắn cho em vài cái bảo thạch” lại là đem nàng vốn hung mãnh giá đánh giá trị 53% thoáng cái tang lên 100%! Nói giỡn… 100% mãnh đánh giá trị ý nghĩa tất cả kỵ năng: kể cả công kích, trạng thái, trị trhương…. cường độ tòan bộ tăng lên gấp hai! Mạch Dao mở rat rang bị phát hiện bốn kiện đồ trang sức đeo tay mới nhận lại vừa rồ mỗi một kiện đều chỉnh nạm ba viên bảo thạch cao cấp nhất!

Trong Cửu Châi thuộc tính bảo thạch chia làm 4 cấp bậc: bậc 1 đá hung mãnh đánh gia tăng 1% hung mãnh đánh. từ 4 là 4%. Như vậy công kích, hung mãnh đánh, lien kích những thứ này bảo thạch còn cũng không thuộc về khóang thạch bình thường, những thứ bảo thạch này cũng không do mỏ sản xuất mà chỉ có thể trong quá trình lấy quặng ngẫu nhiên lấy được, xác suất đá cao cấp xuất hiện lại càng thấp đến đáng thương.

[Mặc Thất Tần]: Đại thần, anh tại sao có thể có nhiều đá hung mãnh đánh cao cấp như vậy

[Trường Phong Hạo Nguyệt] Hả…. là trước kia đào không dung

Đào rồi không dung… Nghe tựa hồ rất dễ dàng. Nhưng Mạch dao biết rõ, cho dù là một vị luyện khí sư max Lv muốn có mười hai viên bảo thạch đặc thù cao cấp nhất cũng tuyệt không phải vài tháng có thể làm được.Mạch Dao trong long có chút băn khoăn nhưng ngọai trừ cảm tạ tựa hồ cũng không có những lời khác có thể nói. Nàng cũng không muốn lại như lần trước chọc đại thần tức giận.

[Mặc Thất Tần]: Cảm ơn đại thần

[Trương Phong Hạo Nguỵêt]: em đi cùng anh như vậy liền không cần khách khí như vậy đâu.

Mạch Dao cảm giác được gò má khẽ nóng lên, hắn không chỉ là Trường Phong Hạo Nguyệt, hắn còn là Sở Hạo! Nàng không khỏi nhớ tới lần trước tại cổ mộ lời kia “Anh nếu đã dẫn em tiến vào, nhất định phải cùng em đi ra ngòai” kiên định như vậy, chân thật đáng tin như thế. Chẵng lẽ….

Tự dưng quanh có tiếng động Mạc Dao cả kinh, hồi phục lại tinh thần. Nàng cừoi lắc lắc đầu…. Nhưng anh ấy là Sở Hạo!

Vòng thứ hai hình thức thi đấu vòng tròn, Mặc Thất Tần bị phân đến bảng A , cùng tổ so tài với bốn người theo thứ tự là Ma Cung Thủ Phong Hoa tuyệt đại, cổ võ thuật nhà Hàn mát, thầy thuốc max level Yêu Nguyệt hát, còn có 1 người Mạch Dao gọi là người quen cũ Một nhành độc tiếu. Thi đấu vòng tròn trận đầu chính là Mặc Thất Tần đấu với Một nhành độc tiếu.

Nhìn xem trận đấu an bài Mạch Dao nhàn nhạt nở nụ cười: Một nhành độc tiếu nợ ta đến lúc phải trả. Lúc này không ngược cô còn đợi đến khi nào?

Tuy nói có mười phần nắm chắc Mạch Dao không mất đi phớt lờ. Một nhành độc tiếu lần lượt bị rơi mười lv đã luyện đã trở lại, mặc dù đã không có thần khí, uy lực vẫn là không thể khinh thường. Trong lịch sử lật thuyền trong mương ví dụ chỗ nào cũng có, tóm lại là vạn năm coi chừng thuyền.

Thời gian vừa đến Mặc Thất Tần đã bị truyền tống vào một mảnh đất bằng phẳng, trên đất bốn phía nam bắc đong tây bốn cái cột đá cao lớn xác định phạm vi so t

Trận đấu bắt đầu. Hoàng y cùng hắc y ai cũng không có động, cứ như vậy lạnh lùng giằng co, xuất thủ trước sợ bị sơ hở; ra tay sau sợ mất thời cơ.

Một hồi lâu, chỉ thấy Một nhành độc tiếu trên tay hắc quang vừa hiện, sau lưng hiện ra hai cái hư ảnh – -vong linh cho gọi. Cơ hồ đồng thời trên tay Mặc Thất Tần “Nến Vũ ” cao vút lên, một đoàn hồng sắc hung hăng hướng Một nhành độc tiếu đập tới.

Một nhành độc tiếu tốc độ phản ứng tự không phải là đồ đệ ngốc kai của nàng, cứ việc vẫn ở đó cho gọi vong linh, nàng tính cảnh giác không có chút nào giảm, hồng quang đập tới đồng thời chỉ thấy hắc y thân thể vừa động, lóe ra quang đoàn công kích. Chỉ là phía sau nàng hai vong linh mới cho gọi lại sẽ không may mắn như vậy. Hai vong linh này vừa rồi thành hình động tác vốn là chậm chạp vả lại Một nhành độc tiếu vội vàng tránh né, không rảnh chiếu cố vì vậy hai vong linh kia đều bị Mặc Thất Tần đánh trúng.

Một kích sau hoàng y dùng tốc độ nhanh nhất hướng phía sau vội vàng lui, vừa vặn làm cho kia hai vong linh kia xông lên bổ nhào vô ích. Mạch Dao vừa thao tác nhân vật di động,vừa thêm trạng thái cho mình.

Một nhành độc tiếu cũng không nổi giận, trên màn hình hai vong linh hướng hai phía tách ra, từ 2 bên kẹp lấy hoàng y. Lúc này đây, Mặc Thất Tần cũng không tránh né, ngược lại hướng phía bên trái vong linh nghênh đón.

Vong linh vốn chính là sinh vật công cao phòng thấp, Một nhành độc tiếu không dám mạo hiểm, chỉ thấy hắc y trong tay người kéo ra một sợi tơ lôi kéo vong linh bên trái nhanh chóng lui về, mà bên phải chỉ hướng phía sau lưng Mặc Thất Tần đánh tới.

“Nến Vũ ” bắn ra kỹ năng quang cũng không như trong tưởng tượng của Một nhành độc tiếu như vậy ném vào bên trái mà là hướng bên phải ngoặt đi! Vì vậy ánh sáng hoa lệ cùng chỉ đang nhào tới hướng vong linh chạm vào nhau, vong linh trong nháy mắt bị bắn chết.

Cho gọi ưu thế lớn nhất liền là có thể điều động vong linh, đồng thời từ hướng khác nhau đối với địch nhân tiến hành công kích. Nhưng mà khi gặp gỡ địch nhân cường đại cái này hoàn toàn thành nhược điểm trí mạng. Tại áp lực cường đại cho gọi thường thường dễ dàng tự loạn trận cước, được cái này mất cái khác.

Mấy chiêu xuống liền hy sinh một con vong linh, Một nhành độc tiếu có điểm nóng nảy. Vì vậy, nàng té ra ám hệ cho gọi đòn sát thủ “Sinh mệnh chi hỏa” .”Sinh mệnh chi hỏa” một khi mở ra, chủ nhân công kích cùng phòng ngự chuyển vào trên người vong linh từ đó khiến cho vong linh sức chiến đấu thật lớn.

Trên màn hình, hắc y quanh thân dấy lên ngọn lửa Băng Lam sắc cùng lúc đó chỉ vong linh hình thể chậm rãi lớn cho đến khi biến thành gấp ra hai lần. Vong linh vừa rồi thối lui không xa hai mắt hiện ra âm lãnh lam quang, lại một lần nữa hướng hoàng y nhào tới, tốc độ so với trước nhanh hơn không ít.

Hoàng y thân hình vừa động, làn váy lay đạp trên cước bộ nhẹ nhàng tránh đi. Vì vậy, trò chơi mèo vờn chuột bắt đầu rồi.

Mặc Thất Tần dọc theo đường cong bất quy tắc tại nơi biên giới so tài chạy, vong linh khổng lồ theo sát không nghỉ, mấy lần duỗi ra móng vuốt cố gắng công kích đều bị nàng tránh thoát.

Dần dần, Một nhành độc tiếu thăm dò cách Mặc Thất Tần di động lộ tuyến. màn ảnh nữ nhân mím môi cười lạnh: Cửu Châu đệ nhất thần y? Thì ra là cũng không gì hơn cái này!

Bóng đen khổng lồ cách Mặc Thất Tần càng ngày càng gần…

Đang lúc vong linh giơ trảo muốn đập Mặc Thất Tần cước bộ bỗng chuyển một cái, phương hướng di động nhanh chóng biến đổi.

ột nhành độc tiếu thầm mắng một câu “Đáng giận “, vội vàng thao túng vong linh đuổi theo. Lúc này đây, áo vàng cũng không vu hồi tránh né, mà là dọc theo sân thi đấu thẳng tắp lao đi!

Hết tốc lực đuổi theo Một nhành độc tiếu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Mà khi nàng chính thức ý thức được vấn đề đã biết thời gian quá muộn.”Nến Vũ” yêu dị bắn ra một đạo kiếm quang đỏ thắm, nhanh như tia chớp xuyên thấu tâm hắc y cho gọi!

Lúc này đúng là lúc Một nhành độc tiếu yếu nhất. Bởi vì có liên quan đến “sinh mệnh chi hỏa”, Một nhành độc tiếu một nửa phòng ngự phân đi cho vong linh, mà bản thân nàng tất cả sự chú ý cũng đều tập trung ở trên người vong linh hắn y ở giữa sân thi đấu cho gọi đã bị nàng hoàn toàn không thấy.

Vì vậy, kí hiệu giảm máu phóng đại từ đỉnh đầu hắc y dâng lên, Mặc Thất Tần sau lưng giơ trảo công kích vong linh cũng theo chủ nhân rơi xuống biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi - nháy mắt giết!

Nhìn trên màn ảnh hắc y chậm rãi ngã xuống, trước màn ảnh người nọ hai tay còn dừng rơi ở trên bàn phím.

Một nhành độc tiếu bừng tỉnh đại ngộ: một khi ra tay chính là bén nhọn giết người, thế nào lại là tiểu bạch nhu nhược vô hại chỉ biết tránh né đây? Mặc Thất Tần này căn bản chính là hồ ly giảo hoạt! Vì chiêu này phải hết sức cẩn thận nháy mắt giết lại tính tình nhẫn nại cùng mình chơi nửa ngày mèo vờn chuột, mục đích là đem nàng tất cả sự chú ý đều di động đến đuổi rồi giết

Nhiều chiêu hung mãnh đánh, người này hung mãnh đánh giá trị cao bao nhiêu? Đương nhiên Một nhành độc tiếu nằm mơ cũng không nghĩ ra, lại có người hung mãnh đánh giá trị có thể cao gần 100%!

Kế tiếp cuộc tranh tài thứ 3 đối với Mạch Dao mà nói không hề áp lực. Ngay cả chính nàng cũng không nghĩ tới, tăng lên gần 50 điểm hung mãnh đánh Mặc Thất Tần sức chiến đấu tăng lên không chỉ một cái

———-Phân cách tuyến oan gia ngõ hẹp———

Chương 31: Ngẫu nhiên gặp? ╭(╯3╰ )╮

Không biết có phải hay không vì khí trời dần dần trở nên ấm áp, các giáo sư tâm tình tựa hồ trở nên tốt đột xuất. Cũng không biết là sớm có dự mưu hay là tâm hữu tương thông ba vị thầy cô môn bắt buộc đồng nhất quyết định thu luận văn, iều này làm cho một đám người có kế hoạch cuối tuần du lịch hoàn toàn thả bèo trôi sông.

Giờ là thời gian du lịch tốt nhất, trong phòng học tự học to như vậy người thật là ít ỏi.

Khổ nhất là ngồi hơn hai giờ mới viết ra không đến năm trăm chữ Bùi Lạc vô cùng oán niệm đóng lại máy tính, từ trong túi lấy điện thoại di động, bắt đầu xem một bộ tiểu thuyết kinh dị cho hả giận.

“Mùi của bóng tối nồng đậm chỉ một thoáng tràn ngập ra đến, không khí âm lãnh đem hắn vây quanh, đột nhiên…”

Bùi Lạc đang thấy nhập thần, một giọng nam tà mị thình lình phiêu lọt vào trong tai: “Bạn học, phiền nhường chỗ một chút.”

“A!” Bùi Lạc sợ hết hồn, thấp tiếng thét kinh hãi. Nhẹ buông tay chỉ nghe thấy “Pằng” một tiếng, di động rơi trên mặt đất, nắp vỏ 1 nơi ngay cả pin đều từ bên trong rớt ra.

Bùi Lạc chưa tỉnh hồn thở hổn hển mấy hơi lúc này mới phát hiện bên cạnh là 1 người nam tử xa lạ.

Người nọ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống nhặt lên di động bị rời làm 3, lễ phép đưa cho Bùi Lạc: “Xin lỗi, hù đến bạn.”

Nhìn xem nam tử nhếch ra khóe môi, Bùi Lạc nhẹ “Hừ” một tiếng, tức giận cầm di động, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cố ý! Nhiều chỗ ngồi như vậy không đi, tại sao lại đến nơi đây không nên xuất hiện chứ?”

Người nọ khẽ cúi đầu, nụ cười ở trên mặt dần dần mở rộng.

Vì vậy Bùi Lạc nổi giận: “Cười cái gì cười, có buồn cười như vậy sao?”

Nam sinh nín cười lắc đầu: “Bạn học sách của mình ở bên trong, buổi sáng ra quên cầm. Cho nên… Có thể phiền toái để cho mình ra kia 1 chút không?”

Bùi Lạc quay đầu, phát hiện bên trong chỗ ngồi trong ngăn kéo đúng là có một xấp sách, trên mặt chưa phát giác ra nóng lên: lần này toi ! Nàng cúi đầu bên cạnh dịch một bước, trong lòng mặc niệm: mau cầm sách đi nhanh lên, lúc này mặt có thể phồng lớn rồi!

Bùi Lạc liên tục cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, khi đôi giày chơi bóng trắng từ bên người đi qua, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn ngồi xuống, cái giọng nam kia lại một lần nữa từ bên tai truyền đến: “Bạn học à

Bùi Lạc nhíu mày… người tại sao còn chưa đi? Nàng không khỏi có điểm bực mình: “Cậu còn có chuyện gì nữa?”

Nam sinh cười yếu ớt: “Cậu xem di động có thể dùng được hay không, nếu bị hỏng mình xin bồi thường.”

Bùi Lạc đang nghẹn một hơi, giọng nói không khỏi cáu: “Không cần cậu bồi thường!” Nàng cũng không ngẩng đầu lên cứ vậy ngồi xuống từ trong túi tùy tiện lấy ra một quyển sách loạn lật lên.

Nam sinh nhíu mày, xoay người tránh ra.

Cảm giác được người nọ rời đi, Bùi Lạc mở ra bàn tay đưa điện thoại di động lắp lại mở máy – - hết thảy bình thường. Nàng bĩu môi: Nokia thực trâu bò mà!

=======Phân cách tuyến tượng gỗ nghe di động=======

Đoạn kiếm lâ

Cô gái lãnh diễm ngân y huy kiếm quét ngang đám quái bị chặn ngang chặt đứt. Một khối khổng lồ trên tảng đá, hồng y bay múa như một đám lửa thiêu đốt người đó giương nhẹ trong tay pháp trượng trên không trung xẹt qua, lưu lại khói hơi mờ, hai con anh linh xuyên toa vu khắp nơi 1 con quái rồi 1 con ngã xuống.

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: Chết rồi… nghỉ ngơi một chút.

【 Thiên Lạc 】: không.

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: làm sao vậy, hôm nay em đều không nói lời nào.

【 Thiên Lạc 】: em đang vu

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: không có s chứ?

Hồng y tung bay rốt cục chậm rãi rủ xuống, Thiên Lạc từ trên nham thạch nhảy xuống, đi đến bên cạnh cô gái ngân y.

【 Thiên Lạc 】: khỏi phải nói, hôm nay xúi quẩy kinh dị!

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: như thế nào?

【 Thiên Lạc 】: sớm tinh mơ đứng lên đi rửa mặt đầu đụng phải khung cửa ; đi rửa cái cốc thật vất vả rửa sạch bị em làm v">

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: ách, đổ vỡ là bình an.

【 Thiên Lạc 】: bình an cái đầu! Buổi trưa đi ăn cơm trưa trong thức ăn có con ruồi; đi ra thiếu chút nữa bị xe đụng phải; cách cuối kỳ còn rất xa lão sư liền bố trí các loại luận văn 3 tay 4 chân không kịp ; em suốt nghẹn một chút buổi trưa xuất năm trăm chữ không viết nổi, mở ra độc ít truyện ma bị làm sửng sốt hù dọa đến di động cũng rơi xuống đất !Em đây là vận cứt chết tiệt gì! Tức chết em mà!

Màn hình đầu kia trầm mặc một lát.

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: điện thoại di động… Rơi có sao không?

【 Thiên Lạc 】: này không có. Phải nói… Nokia thật đúng là bò, pin đều té ra, lắp trở về mở máy màn hình cũng không chớp lên một cái !

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: xúi quẩy rồi sẽ lại thông .

【 Thiên Lạc 】: Lãnh mỹ nhân chị cũng sẽ an ủi người sao?

【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: …

=====Phân cách tuyến chuyện Hàn Tuyết–Thiên Lạc =====

Khí trời âm u, giống như là muốn mưa.

Trên bục giảng, một lão sư trung niên đang tỉ mỉ giảng giải cách dùng tài khoản “Dự đoán phí tổn”, Bùi Lạc buồn bã ỉu xìu gục xuống bàn cầm điện thoại chơi đua xe.

Mạch Dao nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của nàng.

“Gì ~” Bùi Lạc lười biếng từ trong cổ họng nặn ra hai chữ, ánh mắt vẫn không nhúc nhích dính tại trên màn hình di động.

“Cậu không thể thật tốt nghe giảng sao? Cái này rất trọng yếu .”

“Ách…nha nha… Đụng phải!”Bùi Lạc cả kinh sợ hãi thở nhẹ. Hiển nhiên không để ý tới Mạch Dao.

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ, Mạch Dao quay đầu lại, phát hiện bên trái mình ngồi là Tô Nhược đang che miệng cười đến run lên một cái. Mạch Dao bất đắc dĩ buông buông tay.

Đột nhiên một đạo ánh sáng chói mắt cùng với 1 tiếng “Răng rắc” từ cuối phòng học truyền đến. Mọi người nhất tề quay đầu lại chỉ thấy phòng học có 1 cô gái tóc dài mặc một áo sơ mi quần jean đang cầm lấy một cái máy ảnh nhắm ngay bục giảng.

Bị hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm như thế cô gái có hơi mặt đ

“Ách, Xin lỗi quấy rầy, tôi là ký giả… vì kỷ niệm ngày thành lập trường đến để chụp hình. Quấy rầy mọi người thật sự thật xin lỗi.” Nàng hướng lão sư cùng các bạn học khẽ khom người, sau đó khép cửa đi ra ngoài.

Trên đài lão sư gầy teo kia chỉ dừng một chút, sau đó bình tĩnh tiếp tục giảng giải “Dự đoánphí tổn” .

Bởi vì đột nhiên xuất hiện 1 chút ngoài ý muốn kia, trong phòng học có chút xôn xao. Mơ hồ nghe thấy có người ở phía dưới thấp giọng nghị luận: “Như thế nào lúc này tới chụp?” “Lão sư thực bình tĩnh.” …

Đang nói nửa đoạn lão sư đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong phòng học quét một vòng, sau đó nghiêm trang ho khan khụ: “Số lần bị chụp như vậy nhiều thành thói quen.”

Dưới giảng đường một mảnh cười ầm lên.

Trời đầy mây áp suất thấp tựa hồ bị không khí vui sướng này xua tan một chút, trong phòng học trở nên sinh động lên.

Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học rối rít thu thập sách vở đi ra phòng học. Ngày hôm nay trời không có trời mưa, cũng không thấy mặt trời.

Mạch Dao đứng dậy phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trên mặt đất r một cái lược gỗ màu vàng nhạt nàng nhặt lên lược, phát hiện trên mặt có khắc một chữ nhỏ màu nâu nhạt – - Tô Nhược, năm 19/7/2009.

Bùi Lạc châu đầu đến: “Này? Của Tô Nhược ~ “

Mạch Dao gật đầu: “Cạu ấy chắc còn chưa đi xa, chúng ta đuổi theo đi.”

“ừ.” Vì vậy Bùi Lạc nhanh chóng ôm lấy sách, hai người bước nhanh đi ra phòng học.

“Nhìn kia, cô ấy ở đàng kia.” Mới ra bên ngoài đi vài bước, Bùi Lạc liền phát hiện mục tiêu.

Theo hướng Bùi Lạc chỉ, Mạch Dao nhìn thấy 1 cô gái mặc đồ màu lam nhạt. Nàng hướng bóng lưng kia theo đuổi vài bước, hô: “Tô Nhược ~ “

Có thể là bởi vì khoảng cách quá xa, Tô Nhược không có nghe được, chỉ là thẳng đi về hướng chiếc xe dừng ở cửa trường học. Xe này… tựa hồ có vẻ nhìn quen mắt. Bất quá Mạch Dao nhất thời không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bước nhanh hơn.

Lúc này, ghế lái xe cửa được mở ra, 1 nam nhân mặc 1 cái áo màu xám nhạt từ trên xe bước xuống. Thấy rõ gương mặt kia Mạch Dao không khỏi dừng bước lại – - đây không phải là… Sở Hạo ư?

Tô Nhược chạy tới trước xe Sở Hạo cười một tiếng, không nhanh không chậm vòng qua xe đi đến ghế trước, ưu nhã giúp nàng mở cửa xe, động tác săn sóc kia đến không thể phục vụ thêm.

Mạch Dao vô thức khẽ cắn môi dưới. Bầu trời mây đen gần như muốn bay đến đỉnh đầu, khí áp thấp đủ cho làm cho nàng có chút hít thở không thông.

“Mạch Dao?” Bùi Lạc kéo áo kéo Mạch Dao ống tay áo.

“Đi mau.”

“Ách… Chúng ta trở về đi.” Ánh mắt của nàng có vẻ ảm đạm.

“Hả?” Bùi Lạc không hiểu

“Tô Nhược hẳn là đang vội đi, đồ lần sau đưa cho cậu ấy cũng dược.” Nói xong, Mạch Dao xoay người hướng ký túc xá đi về.

“Hả? …” Bùi Lạc không rõ chuyện gì, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 32 - 33

Loading...