21 Sáng sớm hôm sau Trần Tĩnh tỉnh dậy thấy Dương Dật vẫn còn ngủ rất say, phỏng chừng có gọi cũng không thể tỉnh lại được. Tiểu Bảo thì ngược lại, hôm nay thức dậy rất sớm.
22 “Ha ha ha, Nhóc Béo, ngươi cũng thật là có bản lĩnh đó, có thể đem chính mình cuốn thành tiểu trùng trùng. ” – Tần Huy cười lớn, đứa nhỏ này thật là quá mức chọc người rồi.
23 “Đại công cáo thành rồi, ha ha ha, có thứ này nhất định có thể nấu thành sữa đậu nành. ” – Dương Dật buông tay ra khỏi cán gỗ, bưng lấy bát sứ cúi đầu hít một hơi thật sâu, qua một lúc mới ngẩng đầu lên thở ra.
24 Trần Tĩnh tỉnh dậy rất sớm, thấy phu quân và Tiểu Bảo vẫn đang ngủ ngọt ngào, y nhẹ nhàng lau nước miếng trên miệng Tiểu Bảo, rồi đi vào trong bếp vo gạo nấu cháo.
25
“Nhóc thối này, bây giờ lại còn dám cùng với cha tranh đồ ăn. ” – Dương Dật để đũa xuống lấy tay chà đạp đầu Nhóc Béo.
“Nhưng mà cha đã ăn rất nhiều rồi.
26 Thời tiết trở nên càng ngày càng oi bức, căn phòng của a mỗ Dương Dật trước kia bây giờ đã chứa đầy những bình rượu nho, ngay cả trên giường cũng để đầy những bao vải đựng đậu.
27 Dương Dật nhìn bụng của Trần Tĩnh, cảm thấy đúng là không thể để lên lưng mà cõng được, may là nơi này cũng không xa nhà lắm, đi về chắc cũng không có vấn đề gì.
28
Canh rong biển
“Trần Tĩnh, sao lại bị đắng rồi? Rõ ràng buổi sáng chúng ta nếm thử nó ngọt cơ mà. ” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh ngồi trong sân kêu lên.
29 Trầm Thanh thu vào trong mắt toàn bộ vẻ cười khổ của Trần Tĩnh, ca nhi này phải chịu bao nhiêu khổ cực ông đều nhìn thấy hết, bây giờ thật vất vả mới khá hơn được một chút, trước mắt sắp có thể hết khổ rồi, sao bây giờ lại gặp phải chuyện này cơ chứ.
30 “Trần Tĩnh, để ta xem xem, trong bụng ngươi thực sự là còn một đứa nữa sao?” – Trầm Thanh nói xong đem tay đặt lên bụng Trần Tĩnh, quả nhiên thấy bên trong vẫn còn một khối cứng cứng.
31 Trần Tĩnh khóe miệng có chút cong lên, ít nhất hiện tại Dương Dật đã bắt đầu trưởng thành, hơn nữa y cũng đã có ba đứa con, mấy năm nay chịu khổ coi như không uổng phí.
32 Một người chưa từng nuôi hài tử như Dương Dật không biết rằng, dù hài tử có đập mạnh tay lên giường cỡ nào cũng không thể gây ra được tổn thương cho nó.
33
Buổi chiểu Dương Dật đi lên trấn, hắn lấy một ít mật ong đưa cho Tần Huy, sau đó lại hỏi thăm Lý đại phu xem trẻ con có được ăn mật ong không.
Lý đại phu nói với hắn, ca nhi mới sinh không được ăn, có điều trong nhà hắn có một người đặc biệt thích hợp.
34
Trần Tĩnh sau khi mặc quần áo tử tế cho Quân Hạo, vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Bảo vẻ mặt ủy khuất nhìn mình.
“Tiểu Bảo sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?” – Trần Tĩnh hỏi.
35 “Quân An, Quân Hạo đều lớn hơn nhiều rồi. ” – Dương Dật sờ sờ véo véo mặt Quân An nằm trong lòng mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó lập tức xuất hiện thêm mấy vết đỏ.
36 Chỉ mất hai ngày, Trần Tĩnh đã đem toàn bộ củi trong nhà bổ hết, từng khúc từng khúc đều tăm tắp được xếp vào dưới mái hiên, ngay cả gian bếp đằng sau cũng chất đầy củi.
37
Dương Dật cho hai tiểu ca nhi ăn xong, đi ra bên ngoài thì thấy gió tuyết càng ngày càng lớn.
“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi mau về đi, đừng ở ngoài đó rửa nữa.
38 “Cha, a mỗ khi nào mới về?” – Tiểu Bảo thấy Trần Tĩnh vừa rời khỏi nhà thì bắt đầu hỏi. Trần Tĩnh đã đồng ý khi nào trở về sẽ mua kẹo mạch nha cho nó.
39 Buổi tối, chờ đến khi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đi ngủ Dương Dật có cảm giác như mình đã đợi cả thế kỷ ấy, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, bây giờ thì rút cuộc cũng có thể hỏi Trần Tĩnh cho rõ ràng rồi.
40 “Tiểu Trần, đến nếm thử hương vị của ngươi xem thế nào. ” – Dương Dật đem dịch thể trong lòng bàn tay hướng lên mặt Trần Tĩnh. Trần Tĩnh quay mặt sang một bên không nhìn, trước kia Dương Dật tuyệt đối không làm mấy chuyện thế này, y có chút không quen, mặt liền đỏ như trái cà chua chín.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Trọng Sinh, Tiên Hiệp
Số chương: 50